• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe đỗ lại trước cửa công ty, Tang Mặc Ngôn và Thu Tư ngồi ở ghế sau, bàn tay dịu dàng của hắn nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cậu. “Nếu không thoải mái…”

“Thì gọi điện cho anh.” Nói tiếp những lời của hắn, Thu Tư mỉm cười, trên gương mặt không có chút phiền chán. Dù Tang Mặc Ngôn đã nhắc đi nhắc lại hơn mười lần nhưng cậu vẫn cảm thấy ngọt ngào như trước. “Mặc Ngôn, em lên trước đây.”

“Ừ.” Nhướn người dịu dàng hôn lên môi Thu Tư, nụ cười của Tang Mặc Ngôn cũng trở nên vô cùng ấm áp. “Lát nữa gặp.”

Thu Tư đang vươn tay mở cửa xe thì lui lại, cậu nhìn Tang Mặc Ngôn đầy khó hiểu. “Lát nữa?!”

“Quản lí Lâm hôm qua đi Mĩ công tác cho nên hội nghị hôm nay em thay thế quản lí Lâm đến tham gia.”

Gật đầu hơi ngây ngốc, nhớ ra hội nghị hàng năm của công ty là mỗi ngành phái một đại biểu đến tham dự, vậy chính là…”Mặc Ngôn, trong hội nghị không cho phép anh làm bất cứ hành động nào vượt quá giới hạn.”

“Ừ.” Tang Mặc Ngôn điềm đạm gật đầu, nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở: “Thu Tư, em sắp muộn rồi.”

Lo lắng liếc nhìn Tang Mặc Ngôn một lần nữa rồi Thu Tư mới xuống xe, bước vào văn phòng không được 10’ thì dì Lưu đã đưa đơn thông báo về cuộc họp đến trước mặt cậu.

“Tiểu Triệu, 20’ sau họp đấy. Đây là bản tổng kết công tác mà quản lí Lâm đã để lại trước khi đi, cháu xem một lát đi biết đâu sẽ dùng đến trong hội nghị.” Dì Lưu hòa ái nhìn Thu Tư. Từ buổi tiệc rượu lần đó biết cậu là người bạn đời thần bí của tổng tài, bà cũng không vì thế là xa lánh gì Thu Tư, ngược lại bà thấy vui mừng vì cậu đã tìm được hạnh phúc.

Vô lực nhìn tờ thông báo kia, Thu Tư thở dài. “Dì Lưu, ngành chúng ta có thể phái người khác đi được không, cháu thấy không thoải mái.”

Liếc mắt một cái là nhìn thấu suy nghĩ của Thu Tư, dì Lưu lắc đầu cười, “Không được, đây là quy định của công ty, phải là người đứng đầu của ngành mới có tư cách tham gia hội nghị. Ông Lâm lại không có ở đây thì đương nhiên là cháu đi rồi.” Bước đến sau lưng Thu Tư, dì Lưu vỗ vai cậu như cổ vũ tinh thần. “Yên tâm đi! Chỗ ngồi sẽ dựa theo các ngành để sắp xếp, ở công ty bộ công văn không phải đặc biệt hiển hách nên chỗ ngồi đương nhiên sẽ cách xa vị trí của chủ tịch.”

Bị dì Lưu nhìn thấu nên hai má Thu Tư đỏ ửng cả lên. “Khụ, cháu đi họp đây.”

“A a, thằng bé này.”

Nghe thấy tiếng cười của dì Lưu, Thu Tư càng thêm ngượng ngùng cúi đầu. Cậu cầm lấy tập tài liệu trên bàn rồi đi đến phòng họp lớn nhất của công ty…

Bước vào phòng họp lớn như vậy, bầu không khí náo nhiệt rôm rả trò chuyện trong nháy mắt lặng yên. Thu Tư vờ như không chú ý đến mà bước qua mọi người đi đến vị trí được sắp xếp trước. Những tầm mắt như có như không vẫn liếc về phía cậu, Thu Tư hơi mất tự nhiên mở tập tài liệu ra. Chắc là chuyện hôm qua cậu bị Tang Mặc Ngôn ôm đi đã truyền khắp cả công ty rồi, ý nghĩ này xuất hiện trong đầu làm Thu Tư càng thêm ngượng ngùng.

Mọi người đến đông đủ rồi Tang Mặc Ngôn mới là người cuối cùng vào phòng. Ánh mắt của hắn vẫn là sự lạnh lùng mà mọi người đã quen thuộc, đôi mắt lạnh lẽo giống như không có chút nhiệt độ nào làm cho người ta tự biết phải có một khoảng cách rõ ràng. Thu Tư không phải lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh này nhưng cậu vẫn không quen được…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK