Thu Tư lắc lắc đầu đau nhức: “Tôi…tôi không có nhà…không có nhà.”
Nhìn Thu Tư khó chịu nhíu chặt đôi mày, Minh Nhược Phong dùng bàn tay lành lạnh của mình ấn lên hai huyệt thái dương của Thu Tư, mong có thể giảm bớt được sự đau đớn cho cậu: “…Về nhà tôi.”
“…Được.” Thu Tư vô thức gật đầu. Cậu không muốn quay về biệt thự, chỗ đó không phải là nơi thuộc về cậu nữa. Nơi được gọi là nhà phải có một nam chủ nhân và một nữ chủ nhân, còn có tiếng cười của bọn trẻ. Cậu không nên rơi vào vòng xoáy tình cảm này, niềm hạnh phúc kia không phải là của cậu…
Nét mặt của Minh Nhược Phong dịu dàng nhìn thoáng qua Thu Tư đang mơ màng ngủ, anh bất đắc dĩ thở dài sau đó khởi động xe…
Khi xe dừng lại ở trước biệt thự ngoài ngoại ô, Minh Nhược Phong nhẹ nhàng ôm Thu Tư xuống xe. Đây là bất động sản ông ngoại mua cho anh mười năm trước, nhưng do anh thường ở bên ngoài, gần công ty cũng có một căn hộ cho nên ít người biết đến nơi này. Người hầu trong biệt thự nhìn thấy tôn thiếu gia đã lâu không về đây đều rất kinh ngạc.
Khi nhìn thấy tôn thiếu gia vốn không thích đụng chạm vào người khác mà lại đang ôm một người thì có người muốn đỡ giùm nhưng Minh Nhược Phong nghiêng mình tránh bàn tay của người đang muốn ôm Thu Tư ra, vẻ mặt không vui mang theo sự ớn lạnh buốt giá làm người hầu kia rùng mình: “Đi làm một bát canh giải rượu, mang đến phòng ngủ chính.”
“Vâng…Vâng.” Người kia vội vàng vâng lệnh, vừa dứt lời liền chạy ngay tới phòng bếp.
Thím Thẩm bước lên phía trước: “Tôn thiếu gia, vị tiên sinh này ở…”
“Cậu ấy ở cùng với tôi.” Lưu lại một câu này, Minh Nhược Phong cũng không nhiều lời nữa, ôm Thu Tư đang ngủ say đi lên phòng ngủ trên tầng.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Minh Nhược Phong khẽ đặt Thu Tư lên chiếc giường mềm mại, bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của cậu nhẹ nhàng miết qua đôi môi đỏ hồng vì rượu của Thu Tư. Minh Nhược Phong cũng bất giác chạm môi mình lên đôi môi của Thu Tư, quấn quýt một lúc mới lưu luyến tách ra, đôi môi dần dần ghé đến bên tai Thu Tư, nhẹ nhàng nỉ non tên cậu: “Thu Tư.”
“Tôi…muốn ngủ…ngủ, đừng ồn.” Thu Tư mơ mơ màng màng muốn vươn tay đẩy Minh Nhược Phong đang quấy nhiễu giấc ngủ của cậu ra xa nhưng lại bị anh bắt được cổ tay, nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn trên đó. Minh Nhược Phong đứng dậy nhìn quần áo Thu Tư đang lộn xộn, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm. Anh dùng một tay đỡ đầu, khi ngẩng lên, ánh mắt đã trở lại tỉnh táo như trước. (Thật giỏi a~ Minh ca đúng là đáng để nương tựa.)
Đông…Đông…
“Vào đi!”
Thím Lâm bê bát canh giải rượu vào phòng, trộm nhìn cậu thanh niên mà tôn thiếu gia đã ôm vừa nãy rồi đặt ở trên bàn: “Tôn thiếu gia, canh giải rượu nấu xong rồi, bây giờ có giúp vị tiên sinh này uống luôn hay không?”
“Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy. Còn nữa, đừng nói cho bất kỳ kẻ nào là tôi ở đây.”
“…Vâng, tôn thiếu gia.” Bà từ nhà chính phái đến đây, cũng coi như là một kẻ dưới được nhìn Minh Nhược Phong lớn lên. Bà chưa từng thấy Minh Nhược Phong chăm sóc người khác như lần này, mà lại là một cậu thanh niên diện mạo bình thường.
“Đi ra ngoài đi.”
“Vâng.” Một người hầu chỉ cần giữ đúng bổn phận của mình là được rồi, thím Lâm biết rõ điều này nên cúi đầu ra khỏi phòng.
Minh Nhược Phong dịu dàng đỡ Thu Tư tựa vào ngực anh, rất cẩn thận dùng thìa múc nước canh thổi nguội đưa lên miệng Thu Tư. Nhìn đôi môi Thu Tư vì bị nước canh làm ướt nên hiện lên một loại gợi cảm khó tả. Sự chấn động thị giác này khiến dưới bụng anh có cảm giác căng thẳng. Anh chăm chú nhìn đôi môi Thu Tư mà hoàn toàn không để ý gì khác. Vì vậy Thu Tư vừa mới uống một thìa canh thì đã không muốn uống nữa, trong vô thức hất đổ bát canh trong tay Minh Nhược Phong. Khi Minh Nhược Phong phản ứng lại thì nước canh đã thấm ướt cái chăn trên người Thu Tư. Anh vội vàng kéo chăn ra, nhìn thấy áo sơmi Thu Tư mặc cũng đã ướt đẫm, lo lắng không biết cậu có bị bỏng không nên không suy nghĩ gì cởi luôn nó.
Lớp chăn khá dày đã loại bỏ nhiệt độ của bát canh, chỉ lưu lại trên làn da cậu một vệt đỏ ừng mờ mờ thôi, Minh Nhược Phong cũng an tâm, đồng thời, ánh mắt nhìn Thu Tư cũng dần nóng lên. Trên làn da trần của Thu Tư còn lấm tấm những vệt nước óng ánh, dưới ánh đèn phát ra một loại sắc thái mê hoặc kỳ ảo. Tất cả những cảnh sắc này làm hơi thở của Minh Nhược Phong dồn dập hơn, thân thể nóng như lửa. Minh Nhược Phong bất giác cởi toàn bộ quần áo còn lại trên cơ thể cậu, nhìn cặp mông tròn trịa trắng nõn của Thu Tư, bàn tay khẽ lướt trên làn da trơn mềm làm Thu Tư rên nhẹ một tiếng. Một tiếng rên rỉ này khiến dục tình trong mắt Minh Nhược Phong càng ngày càng dày, ngón tay thon dài cũng chầm chậm vùi vào hậu đình nóng rực của Thu Tư…
Vừa muốn làm những hành động tiếp theo thì Thu Tư mơ màng thốt lên những lời nói trong mơ làm Minh Nhược Phong dừng tay lại. Cúi người nhìn nam nhân thanh tú này gọi tên của Tang Mặc Ngôn, ba chữ đơn giản này lại giống như thần chú khiến cả người Minh Nhược Phong cứng đờ lại. Anh gượng gạo nhếch khóe miệng tạo thành một nụ cười đau khổ, nhìn gương mặt đỏ bừng của Thu Tư hồi lâu rồi mới đi xuống giường bước vào phòng tắm. Sau khi dùng nước lạnh để bình tĩnh lại, Minh Nhược Phong tìm một chiếc áo sơmi mặc giúp Thu Tư, thu xếp để cậu ngủ yên giấc trên giường…
Minh Nhược Phong lấy điện thoại ra, ấn một dãy chữ số, thanh âm chờ chỉ kéo dài một tiếng thì đối phương đã nhận điện thoại, giọng nói vội vã giận dữ cũng vang lên: “Thu Tư ở đâu?”
“Với năng lực của cậu chắc chắn đã biết Thu Tư đang ở nơi nào rồi.” Giọng nói của Minh Nhược Phong vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lần này lại tăng thêm một phần vô lực.
Tang Mặc Ngôn đang mong nhớ Thu Tư nên không có lòng dạ nào mà quan tâm đến những chuyện khác, dùng giọng điệu còn lạnh hơn so với bình thường cảnh cáo Minh Nhược Phong: “Nếu như ngươi dám động vào Thu Tư, ta sẽ khiến cuộc sống sau này của ngươi không được bình yên đâu.”
Câu chữ lạnh lùng truyền ra không làm Minh Nhược Phong lung lay mà anh chỉ dùng một thanh âm nhẹ như gió thoảng nhàn nhạt nói: “Mặc Ngôn, cậu có được Thu Tư là một niềm hạnh phúc.” Quay đầu nhìn thoáng qua Thu Tư đang chìm trong giấc mộng, Minh Nhược Phong nở một nụ cười cô quạnh, sau đó rời khỏi phòng ngủ. Đóng cửa phòng lại cho cậu, anh từng bước đi xuống dưới tầng…
Nghe được sự cô đơn trong giọng nói của Minh Nhược Phong, Tang Mặc Ngôn sững người một chút. Biết nhau đã hai mươi năm, đã quen với một Minh Nhược Phong tràn đầy tự tin, chưa từng có thanh âm uể oải như vậy. Minh Nhược Phong rất giống với hắn trong quá khứ, trong lòng đều ngưng đọng rất nhiều bóng đen. Nhưng Minh Nhược Phong không may mắn như hắn, vì hắn đã gặp một người có thể cứu được mình: “…Cậu cũng sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về chính cậu…”
“Cảm ơn…và xin lỗi.” Âm thanh đạm nhạt qua điện thoại truyền vào tai Tang Mặc Ngôn, hắn biết Minh Nhược Phong cảm ơn chính là chúc phúc, còn xin lỗi là vì anh ta đã mang Thu Tư đi. Vài chữ đơn giản đó đã xóa tan lửa giận của Tang Mặc Ngôn với Minh Nhược Phong, vì Minh Nhược Phong đã nhận sự trừng phạt khiến anh ta đau khổ nhất…
Trên gương mặt Minh Nhược Phong lộ ra ý cười mờ nhạt, nhìn đại sảnh trống trải. Người hầu cũng đều đã ngủ cả rồi, đúng là sau khi kết thúc mọi việc chỉ có lưu lại một mình anh. Một ánh đèn xe chiếu vào từ cửa sổ, Minh Nhược Phong mở cửa chính ra, quả nhiên nhìn thấy Tang Mặc Ngôn như trong dự kiến. Hai người đều mặc âu phục màu xám, đều mang khí thế lạnh băng nhưng hạnh phúc trong lòng lại không hề giống nhau. Tang Mặc Ngôn và Minh Nhược Phong đều cầm điện thoại bên tai, nhìn nhau không nói gì, không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng đồng hồ tích tắc…tích tắc ở góc cầu thang.
“Thu Tư ở tầng hai, phòng trong cùng.”
Tang Mặc Ngôn nhìn thoáng qua Minh Nhược Phong rồi nghiêng người bước qua đối phương vội vàng đi lên tầng.
Đẩy cửa phòng, quả thật nhìn thấy người mà mình tìm cả một ngày đang an ổn nằm trên giường chìm trong giấc ngủ ngọt ngào, trái tim thấp thỏm lo sợ của Tang Mặc Ngôn cuối cùng cũng ổn định, nhưng lửa giận đầy một bụng cũng theo đó mà đến.
Bước nhanh đến bên giường Thu Tư nằm, giật chiếc chăn trên người cậu ra, nhìn thấy chiếc áo sơmi cậu đang mặc không phải là chiếc sáng nay mặc khi đi làm, ánh mắt Tang Mặc Ngôn rực đỏ lên trong nháy mắt. Kéo toàn bộ chiếc chăn ra, hạ thể trần trụi của Thu Tư lại càng làm cho Tang Mặc Ngôn mất lý trí. Hắn thô bạo lật Thu Tư lại để lưng cậu đối diện với hắn, sau đó ngang ngược không thương tiếc tách mông cậu ra, tiến một ngón tay vào trong cơ thể cậu.
Cảm nhận được hậu đình của Thu Tư siết chặt như lúc đầu, cơn tức giận của Tang Mặc Ngôn cũng giảm bớt đi một chút. Nhưng lại nghĩ đến Minh Nhược Phong nhìn thấy hết làn da tuyết trắng mà chỉ hắn mới được phép nhìn thấy, lửa giận lại bùng lên thiêu đốt trái tim bất an của Tang Mặc Ngôn.
Cảm giác lối vào ở phía sau có sự không thoải mái bất thường, Thu Tư bất giác giãy giụa một chút, mở đôi mắt mông lung nhìn về gương mặt lạnh lẽo của Tang Mặc Ngôn. Cậu còn tưởng mình vẫn đang trong mộng, dịu dàng vuốt ve những đường nét trên gương mặt lãnh đạm của hắn: “Tang…Mặc Ngôn,…em thích anh.” Tiếng nói vừa dứt, cậu lại nhắm đôi mắt mơ màng lại, chìm vào giấc mộng lần nữa. Những hành động liên tiếp của Thu Tư làm Tang Mặc Ngôn ngây ngốc một lát, khóe miệng cứng đờ chầm chậm vẽ thành một nụ cười.
Biết Thu Tư đang chìm trong mê man do cơn say nhưng tục ngữ có câu, rượu vào nói lời thật. Có lẽ Thu Tư thực sự đã động tâm với hắn. Suy nghĩ này cùng với những lời nói lúc nãy của Thu Tư đã khiến Tang Mặc Ngôn nở nụ cười ấm áp dịu dàng lần nữa.
Dùng chăn quấn quanh người cậu, Tang Mặc Ngôn ôm cậu lên, lại nghĩ về những lời nói vừa rồi của Thu Tư, khóe môi hắn vẫn còn đọng lại nụ cười hạnh phúc. Khi đi xuống cầu thang, hắn không nhìn thấy Minh Nhược Phong như trong dự kiến, Tang Mặc Ngôn thở dài, đỡ Thu Tư nằm ở ghế phía sau rồi khởi động xe rời đi.
Lúc trở lại biệt thự thì đã là đêm khuya, hồi tưởng lại hôm nay khi biết được Thu Tư mất tích, cái cảm giác đau đớn giống như sắp điên cuồng bùng lên làm Tang Mặc Ngôn theo phản xạ ôm thật chặt Thu Tư vẫn đang say giấc. Ở trên thương trường hắn hô phong hoán vũ, nào có nếm loại sợ hãi như thế bao giờ. Cảm giác nát ruột nát gan ấy, cả đời này hắn cũng không muốn lặp lại lần thứ hai.
“Thu Tư, đừng rời bỏ anh.” Sợ quấy rầy đến giấc ngủ của cậu, nụ hôn của Tang Mặc Ngôn vô cùng dịu dàng và tràn đầy tình yêu lưu lại lên đôi môi còn vương mùi rượu nhàn nhạt…