Ngữ điệu mềm mại còn mang theo giọng mũi lúc vừa mới tỉnh làm sự dịu dàng ấm áp lại ập đến trong lòng Tang Mặc Ngôn. “Thu Tư, nên dậy rồi. Anh đã hẹn Vương Lạc sẽ đến nhà hắn để giúp em kiểm tra.”
Chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa, Thu Tư mẫn cảm liền ngồi dậy, nhìn thẳng vào Tang Mặc Ngôn, trong giọng nói là sự kiên định khiến người ta không thể coi thường. “Em nói rồi, em sẽ không mổ cắt bỏ nó đi đâu.”
Nâng hai má Thu Tư, Tang Mặc Ngôn dịu dàng hôn lên trán, mắt rồi cuối cùng đôi môi hắn dừng lại bên vành tai Thu Tư, nhẹ nhàng cắn một chút. “Thu Tư, hôm nay chỉ là kiểm tra thân thể thôi mà.”
Lời nói có phần né tránh làm vẻ cảnh giác của Thu Tư bất chợt nảy sinh. Cậu rời khỏi vòng ôm của Tang Mặc Ngôn, gương mặt cậu lấp lánh ánh sáng từ tình cảm chân thành tha thiết đối với người yêu. “Mặc Ngôn, em muốn sinh cho anh một đứa bé.” Cho dù phải vứt bỏ lòng tự tôn của một người đàn ông thì cậu tuyệt đối sẽ không thay đổi quyết định.
Vươn tay ôm lấy Thu Tư vào lòng, Tang Mặc Ngôn nở một nụ cười dịu dàng như hoa. “Thu Tư, không cần nghĩ linh tinh. Chỉ là kiểm tra thân thể đơn giản thôi mà.” Đưa tay khẽ đặt lên băng gạc trên bụng Thu Tư, vẻ mặt Tang Mặc Ngôn không có bất cứ thay đổi gì nhưng tự trách và đau lòng trong ánh mắt đã bán đứng tâm trạng nơi đáy lòng hắn.
Thu Tư nâng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của Tang Mặc Ngôn, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười nhẹ đầy ấm áp. “Cũng không đau nữa rồi, anh không phải lo lắng.”
“Ừ.” Nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên tóc cậu và cảm nhận hương cỏ xanh thoảng trên mái tóc, cảm giác yên tâm lại lắng đọng trong lòng. “Nào Thu Tư, rời giường thôi!”
“Vâng.” Gật gật đầu rồi nhận lấy quần áo Tang Mặc Ngôn đưa cho, Thu Tư không biết vì sao mà trong lòng có một cảm giác hạnh phúc thật ngọt ngào đang lan truyền đến mỗi dây thần kinh của cậu, niềm e ngại đối với tương lai cũng biến thành chờ mong.
Nhìn Thu Tư đang hạnh phúc tràn đầy thì trái tim Tang Mặc Ngôn cũng bắt đầu trở nên nặng nề. Biết chuyện tiếp theo sẽ làm sẽ làm cậu tổn thương, nội tâm Tang Mặc Ngôn lại xuất hiện mâu thuẫn. Đây là đúng? Hay là sai? Hắn không thể nào rõ ràng được.
Thu Tư tắm rửa thay quần áo cấp tốc xong thì ngồi đối diện Tang Mặc Ngôn, dùng bàn tay thon dài của mình cầm lấy bàn tay hắn, bên môi là một nụ cười khẽ. “Suy nghĩ gì vậy?”
“Suy nghĩ chuyện công ty thôi.” Tang Mặc Ngôn thay đổi sắc mặt, hắn dịu dàng cười. “Ta đi thôi. Kiểm tra xong anh bảo Thiệu Vân làm cho em món em thích nhất.”
Trước khi kiểm tra thì phải để bụng đói, đây là chuyện đương nhiên nhưng Tang Mặc Ngôn dùng giọng điệu như dỗ dành trẻ con làm ánh mắt Thu Tư tràn đầy ý cười. Buông tay trái ra, tay phải của cậu và tay trái của Tang Mặc Ngôn nắm lấy nhau, mười ngón đan xen; Thu Tư quay lại cười. “Vậy phải thêm một que băng đường hồ lô nhé.”
Vẫn dịu dàng như trước, Tang Mặc Ngôn lại còn gật đầu rất nghiêm túc. “Lát nữa anh sẽ dặn Thiệu Vân đi mua.”
Hơi nhếch mày, Thu Tư vui vẻ trả lời. “Được.”
Nhìn gương mặt tươi cười của Thu Tư, khóe miệng Tang Mặc Ngôn hơi cong lên. Hắn cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi hồng hồng của cậu, trong giọng nói mang theo hương vị thỏa mãn. “Đi thôi!”
Cảm nhận được bàn tay của Tang Mặc Ngôn càng thêm siết chặt, Thu Tư gật đầu với nụ cười rạng rỡ. “Ừ.”