Chu Thanh Liên vỗ tay cười nói:
- Tô Chuyết quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ một đường che dấu thân phận, thế mà vẫn bị ngươi đoán được.
Bạch Đà ngoài mạnh trong yếu:
- Họ Chu, qua hơn hai mươi năm rồi, ngươi lại đến đây làm gì! Ta cho ngươi biết, chúng ta không sợ ngươi đâu. Cho dù ngươi có lợi hại hơn nữa, cũng địch không lại chúng ta đồng tâm hiệp lực!
Hắn vốn định tăng thêm thanh thế phe mình một phen, ai ngờ nói xong, chẳng ai phụ họa cả, ngược lại làm hắn xấu hổ vô cùng.
Chu Thanh Liên thở dài:
- Ta tới nơi đây không phải để đối địch với các ngươi, mà là đến tìm thê tử kết tóc của ta, cũng chính là thiếu chủ của các ngươi!
Đồn rằng năm đó Chu Thanh Liên và yêu nữ Ma giáo mến nhau, nhưng lại công phá tổng đàn Ma giáo. Bí ẩn cay đắng trong đó sớm đã không còn ai biết, nghĩ không ra Chu Thanh Liên quả thật cùng người phụ nữ kia kết làm phu thê.
Chu Thanh Liên nói tiếp:
- Vài ngày trước nàng giận dỗi với ta rồi bỏ đi, ta đi tìm khắp nơi mà không thấy, cho rằng nàng về nơi này, nên lên đường đến đây. Vừa rồi ở đại sảnh, ta còn tưởng rằng lời đồn ma nữ áo trắng trong pháo đài cổ là nàng. Ai biết cơ quan bỗng nhiên khởi động, ta mới tranh thủ thời gian đánh ngất Vệ Tú, muốn đi tìm nàng ngừng lại cơ quan. Thế nhưng chờ đến chỗ này, mới phát hiện, người trong pháo đài cổ lại không phải là nàng!
Biểu lộ trên mặt Mộc Tử Tuyên thay đổi trong nháy mắt, nghe được câu cuối cùng mà Chu Thanh Liên nói, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tô Chuyết nhìn hết biểu cảm trên mặt của hắn vào trong mắt, nói ra:
- Người trong pháo đài cổ hiển nhiên là một người khác hoàn toàn, mà người này, chính là người mà Mộc công tử muốn tìm!
Mộc Tử Tuyên khẽ giật mình, bật thốt lên:
- Sao ngươi biết được?
Lời vừa ra khỏi miệng thì biết là lỡ lời rồi.
Tô Chuyết cười đáp:
- Đương nhiên là ta biết. Ta biết ngươi đến tìm người của ba môn bảy phái, căn bản không phải vì tìm bảo tàng gì đó, mà là muốn mượn dùng lực lượng của bọn họ, đột phá cơ quan trong pháo đài cổ, tìm tới người trốn trong pháo đài cổ!
- Sao cơ? Không có bảo tàng thật ư?
- Chúng ta bị lừa rồi sao?
Người trong thạch thất rì rầm bàn luận, ánh mắt nhìn Mộc Tử Tuyên cũng thay đổi.
Tô Chuyết nói tiếp:
- Sở dĩ Đằng Quế tin tưởng ngươi như vậy, ta nghĩ không riêng gì là vì bảo tàng, e rằng cũng bởi vì ngươi nói rằng có thể giúp hắn thống nhất ba môn bảy phái chứ! Bởi vì Hạt Tử môn của Đằng Quế có thế lực lớn nhất, nhưng cũng không cách nào hiệu lệnh mọi người, nên mới muốn dựa vào vị huynh đệ đa mưu túc trí như ngươi!
Mộc Tử Tuyên thấy chuyện đã bại lộ, cũng không che giấu nữa, âm lãnh cười một tiếng:
- Cho dù ta lừa bọn hắn thì tính sao? Có lẽ không có bảo tàng, nhưng ngươi cũng phải chứng minh là nó không có. Biết đâu chúng ta chỉ chưa tìm ra được thôi! Thế nhưng mà Đằng chưởng môn thật sự là bị giết chết bởi kẻ trốn trong pháo đài cổ! Chẳng lẽ mọi người không phải nên đồng tâm hiệp lực tìm cho ra kẻ này, báo thù cho Đằng chưởng môn hay sao?
Bạch Đà phụ họa nói:
- Nói đúng lắm, bất kể thế nào, Đằng sư huynh và chúng ta cuối cùng cũng là người một nhà. Bây giờ huynh ấy bị kẻ khác hại chết, điều chúng ta cần làm trước tiên làm là tìm được hung thủ, báo thù cho Đằng sư huynh!
- Nói hay lắm! Chúng ta phải báo thù cho Đằng chưởng môn!
Người trong thạch thất nhất thời cảm thấy tình cảm quần chúng xúc động.
Tô Chuyết bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to:
- Ha ha ha!
Mộc Tử Tuyên âm lãnh nói:
- Ngươi cười cái gì?
- Ta cười những kẻ này quá ngu, đến bây giờ còn bị người lừa gạt, bị người lợi dụng!
Tô Chuyết cười lạnh nói.
- Đằng chưởng môn thật sự là bị kẻ trốn trong pháo đài cổ giết chết sao? Chỉ sợ không phải như thế chứ?"
- Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy vừa nãy có một bóng trắng lao ra từ trong thạch thất ư? Ta đuổi theo kẻ kia, ai ngờ Đằng chưởng môn lại gặp độc thủ!
Mộc Tử Tuyên nói năng chuẩn xác, lời nói cũng giống y như tình cảnh mà mọi người vừa chứng kiến, cũng làm cho đám người tin tưởng không nghi ngờ.
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Đây chính là chỗ cao minh mà ngươi thiết kế, thành công đem hiềm nghi dẫn tới trên thân người khác! Giết chết Đằng chưởng môn căn bản không phải ai khác, mà chính là ngươi, Mộc Tử Tuyên!
Đám người nghe vậy thì giật mình, không biết vì sao Tô Chuyết lại nói vậy.
Mộc Tử Tuyên lạnh lùng nói:
- Nói bậy nói bạ!
- Ta không nói bậy! Chuyện này rất dễ giải thích, thứ nhất, vừa nãy ngươi xông ra thạch thất, mà Chu tiền bối nấp ở ngoài cửa lại xông vào. Hai bên bao bọc trong chớp mắt, bất luận là ai, cũng khó mà trốn thoát nổi trong tay của hai đại cao thủ đương thời. Thế nhưng "Kẻ đó" lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, điều đó không phải rất kỳ quái sao? Bởi vậy ta suy đoán, khi ấy "Kẻ đó" không hề tồn tại!
- Thứ hai, mọi người thấy vị trí Đằng chưởng môn ngã xuống, là ở trong thạch thất. Dấu bàn tay trên ngực ông ta, nói rõ là bị trúng chưởng ngay trước mặt mà chết. Mà thời điểm chúng ta nghe thấy ông ta kêu thảm, Mộc công tử đã đuổi theo bóng trắng kia ra cửa rồi. Như vậy kẻ đó làm thế nào có thể xuất chưởng, đánh chết Đằng chưởng môn đang đứng trong thạch thất đây?
- Vậy tình cảnh chúng ta nhìn thấy giải thích thế nào?
Có người cảm thấy Tô Chuyết nói có lý, nhịn không được hỏi.
- Theo ta phỏng đoán, sự tình nhất định là thế này. Đằng chưởng môn nhận ra mình bị Mộc Tử Tuyên lừa gạt lợi dụng, nên gọi hắn vào thạch thất chất vấn. Mộc Tử Tuyên có công phu cao cường, không thèm đặt Đằng chưởng môn vào mắt, trong lòng tức giận, một chưởng đánh chết Đằng chưởng môn. Mà tình cảnh chúng ta thấy được sau đó, chỉ là một màn kịch do Mộc Tử Tuyên tự biên tự diễn mà thôi!
- Trước tiên hắn lấy áo khoác màu trắng của mình, dùng thủ pháp cực nhanh ném ra ngoài cửa, để chúng ta nhìn thấy một cái bóng trắng. Trước kia Thánh Nữ môn gặp được một cái bóng trắng tập kích ở bên trong cửa Phong, sau khi mọi người nghe nói, tự nhiên có ấn tượng, cho rằng cái bóng trắng mà mình vừa thấy là kẻ trốn ở trong pháo đài cổ. Sau đó Mộc Tử Tuyên theo sát mà ra, giả bộ như đang đuổi theo, kì thực là muốn dập tắt đống lửa trong thông đạo. Dưới bóng đêm che chở, Mộc Tử Tuyên lại mặc vào áo khoác lần nữa, làm giả tiếng kêu thảm thiết của Đằng chưởng môn, để chúng ta cho là lúc đó Đằng chưởng môn mới bị tập kích, xóa sạch hiềm nghi cho Mộc Tử Tuyên!
Tô Chuyết nói xong, đám người trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy lời giải thích này không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại ăn khớp tình tiết, để cho người ta không thể không tin.
Mộc Tử Tuyên lạnh lùng nói:
- Hết thảy chỉ là ngươi suy đoán thôi, có chứng cớ gì không?
Tô Chuyết mỉm cười:
- Đương nhiên là có chứng cứ! Thứ nhất, Đằng chưởng môn đã từng nói, trước đây ngươi từng dùng thủ pháp thay đổi giọng nói để giải vây cho hắn. Mà Chu tiền bối cũng nói cho ta, đó là dùng nội lực khống chế dây thanh, biến hóa ra các loại thanh âm, đây là một môn công phu rất kì lạ, người bình thường căn bản không làm được. Trong căn nhà đá này, e rằng cũng chỉ có ngươi mới làm được đúng không? Còn chứng cứ thứ hai, ở ngay trên tay trái của ngươi!
Mộc Tử Tuyên sững sờ, giơ tay trái lên, không biết trên đó có chứng cớ gì.
Tô Chuyết đưa tay chỉ vào ống tay áo có chút xé rách của hắn, nói:
- Chứng cứ chính là đầu ống tay áo này! Ngươi nghìn tính vạn tính, duy nhất không tính tới, đó là Chu tiền bối ngay ở ngoài cửa. Hơn nữa Chu tiền bối vừa nhìn thấy bóng trắng, lập tức liền vọt vào, phóng thẳng đến bóng trắng!
Chu Thanh Liên gật đầu:
- Không sai, khi ta nhận ra người trốn trong pháo đài cổ là một kẻ khác hoàn toàn, sau đó ta liền núp trong bóng tối, muốn nhìn cho rõ kẻ này đến cùng là ai. Khi ta ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh bên trong, thì lập tức vọt vào!
Tô Chuyết nói tiếp:
- Không sai! Con mắt Chu tiền bối không nhìn được, căn bản không biết bóng người màu trắng gì cả. Thế nhưng khả năng nghe nhận của Chu tiền bối lại cực kỳ cao, đưa tay tóm được ống tay áo của bóng trắng, lôi kéo làm ống tay áo xé rách. Lúc ấy chúng ta cũng nghe thấy tiếng vải vóc rách toạc. Còn thứ mà Chu tiền bối bắt được, chính là áo khoác được Mộc Tử Tuyên khoác trên thân, bởi vậy mới để lại chứng cứ trên ống tay áo của hắn!
(chưa xong còn tiếp.)