Mục lục
Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc hai người không nghĩ ra được chủ ý gì tốt, chỉ thấy Trần quản gia hấp tấp chạy vào, vừa chạy vừa kêu:

- Đến rồi đến rồi!

Quan viên ngoại đang bực bội, thấy lão lỗ mãng như vậy, trong lòng không khỏi tức giận, mắng:

- Hô cái gì mà hô, ai đến?

Trần quản gia thở một hơi đáp:

- Tô, Tô tiên sinh đến rồi!

Quan viên ngoại đột nhiên đứng dậy, vội la lên:

- Đến rồi! Tốt tốt tốt, mau mời!

Vừa dứt lời, chỉ thấy hai tên hán tử trẻ tuổi, mỗi bên một người kéo theo một người đàn ông trung niên vào phòng. Trong miệng người đàn ông kia không ngừng lải nhải:

- Ta ăn xong cơm tối rồi, vẫn là mau mau thả cho ta về nhà đi. Bằng không thì chờ một lúc nữa đường núi không dễ đi đâu...

Quan viên ngoại liếc mắt nhìn Trần quản gia, Trần quản gia nhỏ giọng nói:

- Vừa nãy bọn tiểu nhân không dám nói thật tình, sợ Tô tiên sinh không nguyện ý đến, nên mới nói láo là ngài mời tiên sinh uống rượu!

Quan viên ngoại căm tức nâng ngón tay chỉ Trần quản gia, có chút bất đắc dĩ. Tô tiên sinh kia bị nửa kéo nửa bắt vào phòng, con mắt sớm đã đảo qua trên mặt mấy người trong phòng, vội vàng đứng thẳng người, vùng thoát khỏi hai người bên cạnh, chỉnh đốn quần áo, quả nhiên khôi phục khí phái bác học nho sinh. Hoa Bình trông thấy gương mặt của hắn, trên mặt tuy rằng có chút tang thương, dưới hàm còn để sợi râu, nhìn qua đích xác là một văn sĩ trung niên, nhưng đặc điểm mặt mày lại là quen thuộc đến cực điểm, không khỏi há to miệng, nói không ra lời. Yến Linh Lung khẽ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói chuyện, ngược lại muốn xem thử người này chơi trò bịp bợm gì.

Quan viên ngoại vội vàng chắp tay cúi đầu, cung kính nói:

- Tô tiên sinh chớ trách, kỳ thật là ta có việc muốn làm phiền tiên sinh!

Tô tiên sinh hắng giọng một cái, đáp:

- Có việc thì cứ nói, sao phải nói là mời ta uống rượu hả? Nói đi, rốt cục có chuyện gì?

Quan viên ngoại kể lại những lời vừa nói với hai người Hoa Bình cho Tô tiên sinh một lần nữa. Tô tiên sinh nghe xong, nhíu mày trầm tư một hồi.

Quan viên ngoại nói:

- Tô tiên sinh, tiên sinh xem việc này nên làm sao giờ? Trong lúc cấp thiết, ta đi đâu mà đào ra ba ngàn lượng bạc được?

Tô tiên sinh cười cười, đáp:

- Quan viên ngoại đừng nóng vội, trước tiên ông đem lá thư cho ta xem một chút!

Quan viên ngoại vội đánh mắt với lão phụ kia, lão phụ cũng không còn nức nở nữa, vội vàng lấy ra giấy viết thư từ trong tay áo, giao đến trong tay Tô tiên sinh. Tô tiên sinh đọc lá thư một lần, rồi xích lại gần ánh nến tường tận xem xét một hồi, cuối cùng thế mà đặt gần mũi ngửi ngửi.

Ở trong góc Trần quản gia tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Người có văn hóa đúng là không tầm thường, thế mà có thể sử dụng cái mũi đọc thư!

Yến Linh Lung nghe thấy lão nói thầm, cười lạnh một tiếng nói:

- Đây là hắn cố làm ra vẻ bí ẩn, giả vờ giả vịt!

Tô tiên sinh lại nói:

- Có thể dẫn ta đến khuê phòng tiểu thư nhìn xem được không?

Quan viên ngoại vội vàng dẫn đám người đến một tòa lầu nhỏ ở hậu viện, mở ra cửa khuê phòng, chỉ thấy trong phòng dọn dẹp rất sạch sẽ, một cái bàn dài bên cửa sổ đặt lên bút mực giấy nghiên. Tô tiên sinh mở cửa sổ ra, nhìn ra phía ngoài, vừa vặn có thể trông thấy vườn hoa. Hắn lại mở tủ quần áo ra, trông thấy bên trong chỉ còn lại mấy món áo bông, quần áo theo mùa thì không có mấy món.

Tô tiên sinh lại nói:

- Là ai phát hiện lá thư này trước hết?

Quan viên ngoại vội vàng kêu:

- Tiểu Ngô, tiểu Ngô, mau tới đây!

Một chàng trai trong vườn hoa nghe thấy tiếng gọi, vội vàng bước nhanh vào phòng, hỏi:

- Lão gia, có chuyện gì?

Tô tiên sinh trông thấy người này, liền nói:

- Ngươi là Ngô Thanh Sơn à?! Ta nhận ra ngươi! Là ngươi phát hiện lá thư này sao?

Ngô Thanh Sơn cúi đầu, có chút sợ hãi rụt rè, gật đầu đáp:

- Đúng đúng, xế chiều hôm nay, tiểu nhân đang ở dưới đại thụ cửa thôn, có một hán tử cao lớn đưa lá thư này cho tiểu nhân, để tiểu nhân mang cho lão gia.

Tô tiên sinh nhẹ giọng cười một tiếng, tay vuốt sợi râu, nói:

- Quan viên ngoại, bây giờ ông dẫn người đến thục quán đầu thôn tìm người đi. Đã trễ như vậy mà Quan tiểu thư chỉ ở một mình, e là phải sợ hãi rồi.

Tất cả mọi người có chút không hiểu nổi, Quan viên ngoại hỏi:

- Tô tiên sinh nói gì thế?

Tô tiên sinh nói:

- Đây căn bản chẳng phải là bắt cóc gì cả, ta thấy đó chỉ là chủ ý mà Quan tiểu thư tự nghĩ ra được. Trước tiên, thị trấn này lớn bao nhiêu, mọi người đều hiểu rõ, nếu có người xa lạ tới đây thì lập tức có thể biết được. Nếu quả thật giống như lời Ngô Thanh Sơn nói, gặp được một người xa lạ dưới đại thụ ở cửa thôn. Không nói tới người qua lại sẽ gặp phải, chính là ta ở trong thục quán cũng có thể nhìn thấy.

- Thứ hai, lá thư này là giả. Tờ giấy viết thư này vừa mỏng manh mà vừa mềm vững, hơn nữa còn ngấm hương hoa, là giấy hoa tiên ( một loại giấy tinh xảo hoa mỹ mà người văn sĩ cổ đại dùng để viết thư). Nơi đây không ai có thể dùng đến, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có chút giấy hoa tiên trên bàn của tiểu thư mà thôi. Hơn nữa chữ viết trong thư đẹp đẽ, căn bản không phải do hán tử thô hào nào đó viết ra, ta nghĩ nhất định là xuất từ tay tiểu thư. Mà ngôn từ trong thư mềm yếu, ngay cả vài câu thô tục cũng không có, huống hồ đã không nói rõ thời hạn, địa điểm giao tiền, cũng không nói rõ phương thức liên hệ.

- Thứ ba, trấn nhỏ chỗ này bình thường ít có người tới, tại sao kẻ bắt cóc vừa đến thì đã biết phải bắt con gái của Quan viên ngoại ông? Hơn nữa cường đạo bình thường yêu cầu nhiều lắm cũng chỉ mấy trăm lạng bạc ròng. Cũng chỉ có Quan tiểu thư từ nhỏ được nuông chiều từ bé, không lo tiền tiêu, cũng càng không biết ba ngàn lượng bạc là khoản tiền lớn đến thế nào nên mới viết lung tung như vậy, có cường đạo khôn khéo nào mà yêu cầu ba ngàn lượng đây?

Quan viên ngoại càng nghe thì lại càng hồ đồ, nói:

- Thế nhưng mà, tại sao tiểu nhi lại muốn tự bắt cóc mình chứ?

Yến Linh Lung cười nhẹ một tiếng, nói:

- Điều đó ông phải hỏi xem vị tiểu huynh đệ họ Ngô này rồi!

- Hỏi hắn?

Quan viên ngoại khó hiểu nói.

Tô tiên sinh vuốt râu, cười ha hả đáp:

- Nếu căn bản không có cường đạo bắt cóc nào cả, vậy Ngô Thanh Sơn nói rằng đã nhìn thấy một hán tử cao lớn giao cho hắn lá thư này, nói cách khác là nói láo. Bởi vậy hắn nhất định biết được chân tướng câu chuyện.

Quan viên ngoại nổi cơn tức giận, chỉ tay vào Ngô Thanh Sơn, mắng:

- Ngươi ngươi ngươi, ta có lòng tốt nhận ngươi vào trong nhà ta làm công, ngươi lại dám lừa gạt chúng ta!

Ngô Thanh Sơn đỏ bừng cả mặt, bỗng nhiên quỳ xuống dập đầu xin nói:

- Lão gia bớt giận, tiểu nhân... Tiểu nhân không phải cố ý muốn lừa gạt ngài...

Quan viên ngoại tức giận hừ một tiếng.

Tô tiên sinh khuyên nhủ:

- Được rồi được rồi, trước tiên đừng vội trách móc, mau đi tiếp tiểu thư trở về đã. Ta nghĩ tiểu thư từ nhỏ sinh hoạt đầy đủ, nhất định sẽ không đến những nhà nông kia. Chỉ có thục quán không có ai tiện cho nàng ẩn núp. Nơi đó có không ít chuột gián, chỉ sợ bây giờ nàng đã không chịu nổi nữa rồi. Các vị mau tiếp nàng trở về, miễn cho lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!

Quan viên ngoại tỉnh ngộ lại, cũng không quan tâm thứ khác, vội vàng cùng lão phụ đồng thời mang theo hạ nhân chạy về phía thục quán. Nháy mắt trong phòng chỉ còn lại mấy người, Ngô Thanh Sơn còn quỳ trên mặt đất, không dám đứng lên.

Yến Linh Lung ngược lại cười lạnh một tiếng, nói:

- Tốt một cái Tô tiên sinh! Nhờ vào ngươi trốn ở đây tiêu diêu tự tại, khiến cho chúng ta đều tưởng là ngươi chết rồi, đau lòng rất lâu đấy!

Tô tiên sinh còn duy trì phong độ tiên sinh dạy học, cố ý ho khan hai tiếng, ấp úng nói:

- Cái này cái này...

Hoa Bình trông thấy Tô Chuyết còn sống, sớm đã vui sướng không thôi, đâu quan tâm việc khác, tiến lên nặng nề vỗ vỗ bả vai y, lớn tiếng nói:

- Tô Chuyết, quả nhiên là cậu còn sống! Thật sự là quá tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK