- Chẳng lẽ hung thủ phát điên rồi?
Sắc mặt Tô Chuyết nghiêm túc, bỗng nhớ tới điều gì, trầm giọng nói:
- Trừ phi hung thủ không chỉ muốn giết người, mà là có mục đích khác...
Lạc Vân Thiên và Đoàn Lệ Hoa còn đang suy nghĩ hàm nghĩa trong câu nói của Tô Chuyết. Tô Chuyết đã nhanh chóng chạy vội ra ngoài. Đoàn Lệ Hoa sững sờ, vội vàng hô:
- Sư phụ, ngài đi đâu thế?
Tô Chuyết không quay đầu lại, nhưng tiếng nói từ xa truyền đến:
- Cứ chờ bên cạnh Lạc bộ đầu, không nên chạy loạn, ta đi một lát sẽ trở lại!
Đám người Lạc Vân Thiên cũng chưa quen thuộc Tô Chuyết, chỉ cảm thấy người này làm việc cổ quái, quả thực không thể nói lý. Mà Đoàn Lệ Hoa cũng đã trầm ngâm:
- Phải chăng sư phụ đã biết hung thủ là ai? Thế nhưng sư phụ nhìn ra từ nơi nào chứ...
Dòng người như cũ chen chúc trên đường, lúc này có thể nhận ra trình độ khinh công của Tô Chuyết. Tô Chuyết hoặc là vịn mái hiên hai bên đường phố rồi vút lên trên không, hoặc là phóng qua đỉnh trần quầy hàng. Người khác chỉ cảm thấy gió táp quét qua bên tai, trước mắt lóe lên bóng đen, còn Tô Chuyết sớm đã đi rất xa rồi.
Y cũng không có đi đâu khác mà lại trở về Thính Tùng các. Ai cũng không biết lầu hai của Thính Tùng các còn cung cấp phòng ở cho người cư trú. Nếu không phải Vô Ngã tự nói ra miệng, Tô Chuyết cũng sẽ không đoán được hắn lại ở chỗ này.
Đám người Vệ Tú còn ở đại sảnh lầu một, Tô Chuyết không đi cửa chính, mà là tìm một góc không người nhảy lên lầu hai. Lầu hai chỉ có một căn phòng mở cửa sổ, Tô Chuyết vung tay lên, ném một thứ đen sì vào cửa sổ, chính là tấm lệnh bài Già Lâu La.
Lệnh bài bắn vào cửa sổ, cũng không nghe thấy thanh âm rớt xuống đất. Tô Chuyết lập tức xoay người chui vào cửa sổ, thì nhìn thấy Vô Ngã ngồi trước bàn, tiện tay ngắm nhìn tấm lệnh bài. Sắc mặt Tô Chuyết thì âm trầm mà thái độ Vô Ngã lại nhàn nhã. Hắn ung dung nói ra:
- Ngươi đi rồi quay lại, nhất định không phải bởi vì đã nghĩ thông suốt!
Tô Chuyết đứng thẳng người lên, vẻ mặt lạnh lùng, nói:
- Đồ vật của ngươi trả lại cho ngươi!
Vô Ngã cười khẽ một tiếng, nói:
- Xem ra ngươi đến là vì xác chết người phụ nữ kia!
Lông mày Tô Chuyết nhíu lại:
- Quả nhiên ngươi và cái xác kia có liên quan! Ta còn tưởng ngươi sẽ làm bộ không biết!
Lần này Vô Ngã thật sự cười ra tiếng, hắn đứng dậy bước đến trước cửa sổ, nhìn xem người đến người đi trên đường, nói ra:
- Xem ra là ngươi đang hoài nghi ta! Chẳng lẽ ngươi cho rằng phàm là người biết xác cô gái đó thì nhất định có quan hệ sao?
Tô Chuyết hỏi lại:
- Chẳng lẽ ta không có lý do để hoài nghi à?
Vô Ngã cười nói:
- Vậy ngươi thử nói nghe xem.
Tô Chuyết nói:
- Xác người phụ nữ ở sâu trong rừng cây, nơi đó ít ai lui tới, nếu như hung thủ vùi lấp nó trong rừng, chỉ sợ phải mấy hôm nữa mới có thể bị người khác phát hiện. Nhưng hung thủ chẳng những không thèm che dấu thi thể mà lại làm ngược lại, kéo thi thể ra rìa ngoài khu rừng, rõ ràng chính là muốn cho người ta phát hiện cái xác!
Vô Ngã gật đầu, cười nói:
- Hành vi của hung thủ xác thực có chút kỳ quái, quả thật làm cho người ta không thể hiểu nổi.
Mặc dù hắn nói là kỳ quái, nhưng biểu lộ trên mặt lại không tỏ ra kỳ quái chút nào.
Hai mắt Tô Chuyết vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mặt bên tuấn lãng của Vô Ngã, nói tiếp:
- Mà hung thủ chọn địa điểm gây án là bên ngoài tường sau Bạch Mã tự, điều này làm cho người ta nghĩ không thông. Mọi người đều biết, để đảm bảo Phật hội tiến hành một cách bình ổn, bộ khoái đã bố trí một số lớn bộ khoái tuần tra ngày đêm xung quanh Bạch Mã tự
Vô Ngã thản nhiên nói:
- Hung thủ quả nhiên không giống bình thường, địa phương càng nguy hiểm thì lại khiến cho người ta nghĩ mãi không ra!
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi quả thật không nghĩ ra sao? Dù sao cũng có khả năng ngươi hẳn đã nghĩ đến vòng cài đai lưng trong tay của cô gái đó?
Vô Ngã không đáp, thậm chí con mắt cũng không nhìn Tô Chuyết. Tô Chuyết nói tiếp:
- Vòng cài kia có thể lừa gạt được người khác nhưng không giấu giếm được ta. Cái xác đã cứng ngắc, mà Tiểu Y lại dễ dàng lấy ra vòng cài từ trong tay thi thể. Điều này nói rõ cái vòng cài đó không hề giống như người khác suy đoán là cô gái trước khi chết đã lấy xuống từ trên thân hung thủ. Bởi vì nếu nắm chặt trước khi chết, sau khi thi thể cứng ngắc thì rất khó cậy ngón tay ra. Bởi vậy vòng cài hoàn toàn cố tình đặt vào tay cô gái sau khi chết!
Vô Ngã nhẹ gật đầu, nói:
- Ừm, không sai. Đích xác là một lỗ thủng rất lớn!
Tô Chuyết nói:
- Tại sao hung thủ phải để lại vòng cài? Chẳng lẽ là muốn làm cho người ta sinh ra hoài nghi việc đó là do một bộ khoái làm ra?
Vô Ngã gật đầu:
- Không sai, nhất định là hung thủ có mục đích này. Đáng tiếc cuối cùng chạy không khỏi đôi mắt tinh tường của Tô tiên sinh!
Tô Chuyết nói:
- Nhưng mà thủ pháp của hung thủ lại có chút vụng về. Vì thế ta không khỏi suy nghĩ vì sao hung thủ muốn làm như vậy? Đến cùng có mục đích gì?
Vô Ngã gật đầu, nói:
- Đây đích xác là một cơ hội rất tốt. Ta không khỏi muốn cảm tạ tên hung thủ này vì đã vô tình giúp đỡ ta!
Tô Chuyết không thể nhịn được nữa, lớn tiếng nói:
- Vô Ngã, ngươi đừng đánh trống lảng. Lẽ nào không phải là ngươi chỉ thị hung thủ làm chuyện đó sao?
Vô Ngã trầm mặc một lát, bỗng chỉ vào người đi trên đường, nói:
- Tô Chuyết, ngươi xem con người trên đời, hối hả rộn ràng, ngu muội vô tri. Chỉ biết ăn no ba bữa cơm, ánh mắt sao mà thiển cận. Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Tô Chuyết, cuối cùng ta đã biết nhược điểm của ngươi ở đâu rồi. Ngươi mặt lạnh tim nóng, cho dù là một người không quen biết, ngươi cũng sẽ vì người đó mà bênh vực kẻ yếu. Nhưng ngươi lại không biết, nhất tướng công thành vạn cốt khô. Người làm đại sự, nếu có lòng dạ đàn bà cuối cùng sẽ chỉ hại người hại mình mà thôi!
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Một câu thiên địa bất nhân hay lắm! Câu này không phải là lời của Đạo gia hay sao? Nghĩ không ra một tên hòa thượng như ngươi cũng sẽ nói ra câu này!
Vô Ngã nghiêm mặt nói:
- Bất luận là Phật gia hay là Đạo gia, thì chân lý thế gian đều tương thông. Kẻ làm đế vương từ xưa đến nay tuyệt đối không chỉ tin lời một nhà. Ngụy Võ đế, Chu Võ đế diệt Phật, cũng không đổi được thiên thu vạn đại. Mà Lương Vũ Đế tôn sùng phật, Nam Triều bốn trăm tám mươi chùa cũng không thể bảo trụ hoàng vị cho hắn. Cho nên nói, không quan trọng là Phật hay không phải phật. Khi chiếu rõ bản tâm, tất cả mọi người sẽ là Phật!
Tô Chuyết tỉ mỉ phẩm vị thâm ý trong lời nói của Vô Ngã, bất giác có chút ngây dại. Vô Ngã lại nói:
- Tô Chuyết, ngươi tới đây đơn giản là vì muốn đòi lại công đạo cho cô nương chết thảm kia. Nếu thật là ta làm chuyện này, thì ngươi có thể làm gì được ta?
Tô Chuyết không khỏi khẽ giật mình, trong lòng mờ mịt:
- Đúng vậy, cho dù thật sự là Vô Ngã làm, mình có thể làm gì? Luận võ công, chính mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Vô Ngã. Luận thực lực, ngay cả thế lực của Bát Bộ Thiên Long lớn bao nhiêu mà mình cũng không rõ ràng.
Vô Ngã thở dài một hơi, nói:
- Tô Chuyết, trên đời có rất nhiều chuyện vô cùng kỳ quái. Coi như là tự tận mắt nhìn thấy thì cũng chưa chắc là thật. Huống chi là sự tình mà bản thân vốn chưa từng thấy tận mắt, càng không thể chỉ dựa vào suy đoán của riêng mình. Sai lầm như vậy, ngay cả người như ta cũng khó tránh khỏi sẽ phạm phải...
Hắn nói lời này, giống như là đang nói chuyện này không có quan hệ gì đến hắn, lại giống như chứa thâm ý, ngầm ám chỉ gì đó. Tô Chuyết nhất thời có chút mê man. Vô Ngã nói:
- Bằng hữu của ngươi sắp đi mà khách sạn lớn nhỏ trong thành này đã ở đầy hết rồi, ngươi còn chưa đi an bài chỗ ở cho bọn họ sao?
Tô Chuyết sững sờ, quả nhiên có thể từ cửa sổ trông thấy đám người Vệ Tú đã đứng ở cửa trà lâu. Vô Ngã đưa lưng về phía y, lại nói:
- Sau này nếu muốn gặp ta thì cứ trực tiếp vào cửa chính là được. Có một đối thủ quang minh chính đại tâm tính trong sáng như ngươi cũng là vận may của ta!