"Đám quân sĩ nghe được tin tức, đương nhiên muốn chạy đến tương trợ, mà thảo dân thì đi đến phủ của Vạn Chương báo tin, nói đám người Lưu Trung muốn vạch trần chuyện của ông ta, khuyên ông hạ hạ thủ vi cường trước. Vì vậy liền có một màn mà đại tướng quân nhìn thấy. Thảo dân làm tất cả những việc này, chỉ là vì vạch trần tội ác của Vạn Chương, hi vọng đại tướng quân phán đoán sáng suốt!"
Sắc mặt Vương Thành âm trầm, hồi lâu không nói một lời nào. Đám người không dám lắm miệng, sợ chạm vảy ngược của ông ta. Vạn Chương sớm đã quỳ xuống đất, toàn thân run lên. Vương Thành nhìn qua gã, trầm giọng nói: "Vạn Chương, bọn hắn nói đều là thật sao? Ngươi thật trộm bạc trong phủ khố?"
Vạn Chương biết đã khó chống chế, không ngừng dập đầu, cầu xin: "Đại tướng quân tha mạng... Đại tướng quân tha mạng... Ti chức nhất thời hồ đồ..."
Vương Thành cả giận nói: "Hừ, tham ô quân lương, ngươi còn xin tha mạng? Người tới, đem Vạn Chương giam giữ trong ngục, đợi tra ra kẻ liên can đến tội này, đồng thời trị tội! Bọn người Lưu Trung mặc dù không mưu phản, nhưng biết chuyện không báo, có hiềm nghi thông đồng với Vạn Chương, trước tiên cách chức thôi vị, bắt vào trong ngục." Vương Thành đứng dậy nói với Tô Chuyết và Hoa Bình: "Còn hai người các ngươi, mặc dù gây nên rối loạn, nhưng cũng không ra đại họa. Hơn nữa trợ giúp bản tướng quân phá được vụ án này, cũng coi như một công lớn. Tô Chuyết không phải người trong quân, ta không cách nào ban thưởng ngươi. Hoa Bình nha, ngươi bị oan uổng, vậy ta miễn đi xử phạt trước đây, trả lại vàng bạc đã tịch thu, mặt khác lại thăng chức ngươi làm Thiên tướng."
Hoa Bình mừng rỡ, hành lễ đáp tạ. Tô Chuyết cười hì hì nhìn qua gã, cũng cảm thấy cao hứng. Mấy tên quân sĩ tiến lên, trói gô đám người Vạn Chương, liền muốn áp giải đi. Tô Chuyết vội nói: "Chậm đã!"
Vương Thành sững sờ, nói: "Thế nào, ngươi còn có gì chưa hài lòng sao?"
Tô Chuyết cười nói: "Tướng quân chớ hiểu lầm, thảo dân không có ý bất mãn. Mà hôm nay còn có một bản án phải chấm dứt, Vạn Chương nên lưu lại nghe một chút."
Vương Thành cũng nổi lên hào hứng, hỏi: "Chẳng lẽ hắn còn phạm vào bản án khác sao?"
Tô Chuyết lắc đầu, đi đến bên cạnh Vạn Chương, nói: "Vạn Chương, kỳ thật ông cũng đã biết, hôm nay ta thiết kế tuồng vui này cho các người, tuy nói là vạch trần ông, kỳ thật cũng cứu được ông một mạng a!"
Tất cả mọi người có chút không hiểu, Vạn Chương lại càng nghi hoặc. Lúc này hắn tràn ngập cừu hận với Tô Chuyết, làm sao lại tin tưởng y sẽ cứu mình một mạng đây?
Tô Chuyết cười nói: "Vạn Chương, nếu hôm nay ông không nhận được thư của ta, nhất định sẽ đến bãi cược đua ngựa, đúng hay không? Mà nơi đó sẽ chính là chỗ táng thân của ông!"
Đám người giật nảy cả mình, Lưu Vấn Thiên hiểu được, đứng lên nói: "Nha! Tô công tử, cậu nói là vụ án giết người hàng loạt kia? Không sai, hung thủ xác thực muốn đối với Vạn trưởng sử... Vạn Chương hạ thủ, nhưng mà chúng ta đã phái nha dịch đi theo bảo vệ!"
Tô Chuyết lắc đầu, nói: "Lưu đại nhân sai rồi, người mà ông phái đi, căn bản không có cách bảo hộ Vạn Chương. Bởi vì hung thủ chính là..." Nói xong, y đưa tay chỉ đến một người đứng trong góc phòng lớn, lớn tiếng nói: "Hung thủ chính là ông ta! Trác Vũ, Trác Bộ đầu!"
Tô Chuyết vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ. Trác Vũ lại càng kinh ngạc vạn phần, nói: "Sao cơ? Hung thủ là... Ta? Tô công tử, cậu đừng nói giỡn!"
Tô Chuyết nghiêm mặt nói: "Ta không nói đùa! Kẻ đã giết ba người, còn muốn tiếp tục giết Vạn Chương chính là ông! Vạn Chương là mục tiêu cuối cùng của ông, ông chính là chuẩn bị hôm nay giết hắn ở bãi cược đua ngựa. Bởi vì phủ thượng Vạn Chương thủ vệ sâm nghiêm, ông không có cơ hội xuống tay, chỉ có thể tìm cơ hội này. Đương nhiên, sau khi ông giết hắn, cũng không dự định che giấu nữa. Bởi vì ban ngày ban mặt, ngay trước mặt nhiều người như vậy mà giết người, nhất định trốn không thoát. Ta nghĩ ông định tự vẫn chứ?"
Lưu Vấn Thiên nhất thời không nghĩ ra, nghi ngờ nói: "Tô công tử, cậu nói rốt cuộc có ý gì a? Sao Trác Vũ có thể là hung thủ giết người được?"
Tô Chuyết nói: "Ngay từ đầu, tại hạ cũng không hoài nghi đến Trác Bộ đầu, thế nhưng có mấy điểm đáng ngờ, làm tại hạ không thể không hoài nghi ông ta. Thứ nhất, trong đêm mà Triệu Ngôn chết, theo lời Tôn Tiểu Lục, có một người ăn mặc kỳ quái tới bái phỏng Triệu Ngôn, hàn huyên thật lâu cùng Triệu Ngôn. Nhưng mà nơi đó là tại thành Tây, người đến người đi, cho dù là thời điểm đóng cửa ban đêm, cửa hiệu trên đường cũng còn thật nhiều người. Như vậy tại sao có thể có một người ăn mặc kỳ quái đi qua, mà không khiến cho người khác chú ý đâu? Hơn nữa, mấy người đã chết đều là chết ở dưới đao, hiện trường không có hung khí, nói rõ gã hung thủ này mang đao trong người, đây càng nên thu hút sự chú ý của người khác mới đúng. Bởi vì điểm ấy, tại hạ đã từng hoài nghi, hung thủ là Tôn Tiểu Lục trong tiệm của Triệu Ngôn. Bởi vì chỉ y có cơ hội giết người, lại không làm cho người ta chú ý."
"Nhưng như vậy, không cách nào giải thích nghi điểm thứ hai, đó chính là bài thơ phía dưới thi thể của Lưu Văn Trung (người chết thứ ba), sử dụng thủ pháp cải biến. Hơn nữa tại hạ đã quan sát, tại câu thơ mở đầu có một khối máu đen. Đó là bởi vì hung thủ đã biết chúng ta phá giải thủ pháp của hắn, sau khi viết xuống chữ thứ nhất, nghĩ đến điểm này mới sửa lại lần nữa. Chỉ có người ở phòng sách của Thẩm Điền ngày đó mới biết được, tại hạ đã giải ra thơ máu của hắn. Mà người ở trong đó khi ấy, thì có Trác Bộ đầu!"
Trác Vũ lớn tiếng nói: "Thế nhưng mà điều này cũng không thể chứng minh, hung thủ chính là ta a!"
Tô Chuyết cười nói: "Không sai, điểm này xác thực không thể để ta tìm ra hung thủ là ai. Nhưng vào đêm mà Lưu Văn Trung chết, ta ở ngay hiện trường. Lúc ấy Lưu Văn Trung vừa mới khí tuyệt, ta kết luận hung thủ tất nhiên còn chưa đi xa. Vì vậy, ta đã đuổi theo con đường có khả năng nhất, nhưng không thấy bóng dáng hung thủ. Lúc ấy ta rất kỳ quái, rốt cục hung thủ trốn đến nơi nào? Đúng lúc này, ông xuất hiện! Mặc dù ông đã chờ đến lúc bọn thủ hạ chạy đến rồi lại hiện thân, thế nhưng ông lại không chú ý tới, ông và bọn họ có chút khác biệt!"
Trác Vũ giật mình, bật thốt lên hỏi: "Có gì khác biệt?"
Tô Chuyết đáp: "Đêm đó, bọn nha dịch lười biếng, tìm chỗ để ngủ. Lúc nghe được thanh âm rồi chạy đến, từng người bọn họ đều còn buồn ngủ, hơn nữa áo mũ có chút không ngay ngắn, đao đeo bên hông còn chưa treo tốt. Mà ông lại là chỉnh tề ngay ngắn, một chút cũng không có vẻ vừa tỉnh ngủ, ngược lại thở hồng hộc, hơi chút khẩn trương. Điều này làm sao không khiến ta sinh nghi được?"
Lưu Vấn Thiên xiết chặt hai hàng lông mày, vội vàng gọi qua một tên nha dịch hỏi: "Đêm đó Trác Bộ đầu ở cùng các ngươi sao?"
Người kia cẩn thận hồi tưởng một hồi, lắc đầu, nói: "Ngày đó bộ đầu cũng không cùng chỗ với chúng ta."
Lưu Vấn Thiên khoát khoát tay, để hắn xuống dưới, hai mắt nhìn chăm chú lên Trác Vũ, hiển nhiên đã bắt đầu hoài nghi gã.
Trác Vũ vội la lên: "Đêm đó ta xác thực không ở cùng một chỗ với bọn họ, nhưng vậy cũng không thể nói là ta giết người a! Xin đại nhân minh giám!"
Tô Chuyết nói: "Nếu ông không muốn thừa nhận, vậy ta liền cho mọi người nhìn chứng cứ. Đầu tiên là nghi điểm thứ nhất, mọi người suy nghĩ một chút, có người nào mang theo đao du đãng trên đường, lại không làm người khác hoài nghi không? Hơn nữa, người này còn có thể thông hành các phường vào ban đềm, lại không bị vệ binh ngăn cản?"
Hoa Bình rốt cục nghĩ đến, bật thốt lên: "Ta hiểu rồi! Là bộ khoái!"
Tô Chuyết gật đầu nói: "Không sai! Chính là bộ khoái sai dịch! Về phần Tôn Tiểu Lục nhìn thấy người mặc quần áo kỳ quặc kia, là bởi vì như này!" Nói xong, y kéo qua một tên nha dịch bên cạnh, cởi xuống, lật lên áo khoác quan phục của hắn, lớp vải lót hướng ra ngoài, cho người kia mặc vào.
Tô Chuyết làm xong, gọi một tiếng: "Tôn Tiểu Lục!"