Tô Chuyết thở dài, nói: "Bởi vì ta vừa từ trong miệng của Vương Bá Thành biết được, Vương Bách Sơn cũng chết vào ngày 2 tháng 2, hơn nữa chính là chết ở dưới côn của Vân Thâm, Vương gia liền đem món nợ này tính trên đầu Vân gia."
Hoa Bình càng kinh sợ, nói: "Cái gì! Sao lại có thể? Vừa rồi ta nghe cậu sắp đặt, đi hỏi thăm gã Tiêu Bằng kia, cậu nói như vậy, nguyên lai Vương Thâm là vào trong đêm ngày 2 tháng 2, chết trong một gian khách sạn dưới chân núi Vương Ốc, hơn nữa chính là chết ở dưới đao của Vân Bách Sơn!"
Tô Chuyết trầm ngâm nói: "Đây thật là thiên hạ kỳ văn (chuyện lạ trong thiên hạ), hai người này làm sao lại chết trong tay đối phương trong cùng một ngày? Xem ra lại là một câu đố khó giải a..."
Hoa Bình nói: "Đúng vậy a, ta thấy cậu cũng đừng quản việc không liên quan này, coi chừng rước họa vào thân!"
Tô Chuyết lại không để ý, vẫn đang tự hỏi huyền cơ trong việc này, thuận miệng nói ra: "Huynh nói hai người kia rốt cục là chết như thế nào?"
Hoa Bình tức giận đáp: "Ta đâu phải là quan sai xử án, làm sao biết được. Theo ta thấy, việc này chỉ có một lời giải thích, đó chính là một người trong đó giết một người khác. Người chết đi hóa thành ác quỷ, quay lại lấy mạng hung thủ!"
Tô Chuyết không nghĩ tới gã lại chém gió, cười nói: "Trên đời này căn bản không có quỷ thần, huynh dầu gì cũng là người lớn như thế rồi, sao lại không thích động não như vậy? Coi chừng càng ngày càng đần, đầu óc hư mất luôn!"
Hoa Bình lườm y một cái, nói: "Vậy chính là người trong hai nhà này, có một nhà đang nói láo!"
Tô Chuyết từ chối cho ý kiến, nói ra: "Nhưng mà nhiều người như vậy ở cùng một chỗ, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, sao có thể chu toàn tốt lời nói dối này đâu? Hoa Bình, huynh đem lời nói của Tiêu Bằng, một chữ không thiếu nói cho ta nghe một chút."
Hoa Bình gật gật đầu, nói ra: "Tên Tiêu Bằng này là đại đệ tử Vân Thâm, rất được sự ưa thích của Vân Thâm. Vân Thâm không có con trai, chỉ có một đứa con gái, bởi vậy càng coi trọng Tiêu Bằng, nghe nói trọng trách của Vân gia sau này đều muốn giao cho gã. Vừa vặn ta đi theo hắn xen vào lôi kéo làm quen, hỏi tình huống cụ thể. Gã nói với ta, cuối tháng riêng năm ngoái, Vương Bách Sơn đề xuất muốn luận võ so tài với Vân Thâm, thế là người của hai nhà liền thừa cơ tụ họp, đồng thời cùng dạo núi Vương Ốc."
"Ngay tại ngày 2 tháng 2 đêm hôm ấy, Vân Thâm và Vương Bách Sơn không đi uống rượu cùng mọi người, mà là một đường trở về phòng nghiên cứu tâm đắc võ học. Đám người cũng không để ý, tiếp tục uống rượu, thẳng đến trời sáng canh hai. Sau khi Tiêu Bằng trở về phòng lại nhất thời không ngủ được, liền muốn đi ra ngoài một chút. Vì vậy gã trước tiên ở trong hành lang xem một chút bốn tên đệ tử phụ trách gác đêm, sau đó liền thong thả bước đến hậu viên. Theo như lời hắn nói, lúc ấy ở ngã rẽ hành lanh trông thấy Vương gia Nhị công tử, chính là tên Vương Trọng Bình kia lén lén lút lút, không biết đang làm cái gì."
Tô Chuyết nhíu mày, nói "Ồ?Cụ thể là giờ nào?"
Hoa Bình đáp: "Hắn nói thì là sắp hết giờ Hợi, chưa đến giờ Tý. Tiêu Bằng nói hắn cũng không để ý, liền đi tới trong vườn, lại đột nhiên nghe thấy lầu hai trong phòng Vương Bách Sơn truyền đến tiếng cãi vã. Hắn biết trong phòng chính là Vân Thâm và Vương Bách Sơn, liền muốn lên lầu xem thử rốt cục xảy ra chuyện gì. Đúng lúc này, tiếng cãi vã lại ngừng. Không bao lâu ánh đèn trong phòng cũng bị thổi tắt, đoán là hai người trò chuyện xong, tắt đèn đi ngủ. Thế nên Tiêu Bằng cũng không lên lầu đi xem, trực tiếp xoay người, cũng trở về phòng đi ngủ."
Tô Chuyết gật gật đầu, trầm ngâm nói: "Nói vậy đại khái tương tự Vương Bá Thành, không có sơ hở gì. Bọn hắn đều nhắc tới tiếng cãi vã, như vậy Vân Thâm và Vương Bách Sơn đến cùng lăn tăn cái gì?"
Hoa Bình thở dài, nói ra: "Ta cũng hỏi Tiêu Bằng, thế nhưng hắn nói cách khá xa, nghe không rõ ràng. Nếu Vương Bá Thành cũng nói đã nghe thấy tiếng cãi vã, xem ra trận cãi lộn này e rằng là thực. Nhưng hai người này vì sao lại cãi lộn đâu? Bọn hắn không phải bạn tốt sao? Chẳng lẽ chỉ vì tỷ võ thắng thua?"
Tô Chuyết lắc đầu, nói ra: "Đơn thuần bởi vì luận võ so tài, không đến mức gây ra chết người. Thế nhưng thời điểm khi ta hỏi chuyện này, Vương Bá Thành liền bắt đầu nghi ngờ rồi, ta cũng không tiện nhắc lại. Xem ra vụ án này lại là một nan đề a!" Nói xong thở dài một tiếng.
Hoa Bình cũng cảm khái nói: "Đúng vậy a! Chuyện đều đã qua thời gian dài như vậy, đi đâu để tìm chân tướng giờ? Ta thấy cậu vẫn là thôi đi!"
Tô Chuyết lắc đầu, sắc mặt nặng nề nói ra: "Hiện tại từ bỏ đã muộn rồi, vụ án này đã qua hơn một năm, chúng ta đã không được thấy hiện trường phát sinh vụ án, cũng không kiểm tra được thi thể người chết. Hơn nữa trôi qua lâu như vậy, càng khỏi bàn tìm kiếm chứng cớ, hung phạm nhất định đem hết thảy vết tích đều tẩy xóa sạch sẽ rồi!"
Hoa Bình nói: "Không sai, vậy chúng ta điều tra thế nào? Chính là ai có thể trong vòng một đêm, sát hại cả hai người Vương Bách Sơn và Vân Thâm, mà không lưu lại vết tích, không để người khác phát giác đây?"
Tô Chuyết cũng là trăm mối vẫn không cách nào giải, nói ra: "Có thể làm được điểm này, hung thủ nhất định không đơn giản, hơn nữa ta có loại cảm giác, hung thủ ngay ở bên trong người của hai nhà này! Bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể từ trong cố sự mà bọn hắn nói, tìm kiếm dấu vết để lại!"
Hoa Bình khó hiểu nói: "Làm sao tìm được? Ta thấy lời bọn họ đều không có vấn đề gì, không giống như là đang nói láo a?"
Tô Chuyết cười nói: "Chuyện này nhiều người biết như thế, bọn hắn nói láo cũng không được. Nhưng lời nói là do tâm sinh, điểm xuất phát của mỗi người khác biệt, chuyên phải cân nhắc cũng khác biệt, lời nói ra cũng liền khác biệt. Cùng một cọc sự tình, mười người nói ra chính là mười phiên bản!"
Hoa Bình chỉ cảm thấy Tô Chuyết lải nhải, không thể nói lý, mặt mũi tràn đầy vẻ xem thường. Tô Chuyết cũng không tức giận, nói ra: "Ngay lời của Vương Bá Thành và Tiêu Bằng đi. Lời nói của hai người này mặc dù tương tự, nhưng ở chỗ rất nhỏ lại có chỗ khác biệt. Tỉ như Vương Bá Thành nói chuyện luận võ của Vương Bách Sơn và Vân Thâm là Vân Thâm chủ động nói ra, mà Tiêu Bằng lại nói là Vương Bách Sơn nói trước. Huynh nói đây không phải thật kỳ quái sao?"
Hoa Bình bừng tỉnh đại ngộ, nói ra: "Nha! Thì ra là thế, trong hai người này nhất định có người đang nói láo! Thế nhưng ai đưa ra việc luận võ trước thì rất quan trọng sao? Vì sao hai người đều nóng lòng rũ sạch chuyện có quan hệ với mình đây?"
Tô Chuyết trầm ngâm một hồi, nói: "Hiện tại còn khó nói. Còn có một chút, thời điểm Tiêu Bằng giảng giải cho huynh việc này, cường điệu nhấn mạnh vào nửa đêm trông thấy Vương Trọng Bình lén lén lút lút. Tâm cơ bực này của hắn thật không đơn giản, chỉ thoáng nói một câu như vậy, liền lưu cho người khác vô hạn liên tưởng. Loại chuyện này chỉ nói một câu, lại có tác dụng hơn nói mười câu. Thế nhưng ta rất kỳ quái, Tiêu Bằng cũng không nói rõ lúc ấy Vương Trọng Bình đang làm gì, làm sao lại cảm thấy hành vi của hắn lén lén lút lút? Hơn nữa Vương Bá Thành lại không hề đề cập tới chuyện này, vốn là không biết Vương Trọng Bình ra ngoài nửa đêm, hay là đang tận lực giấu diếm?"
Hoa Bình nhìn xem Tô Chuyết, giống như thấy quỷ vậy, nói ra: "Người như cậu trong đầu chứa cái gì? Nói chuyện với cậu chẳng phải là muốn vạn phần cẩn thận sao!"
Tô Chuyết cười "Ha ha" một tiếng, không vì vậy mà mâu thuẫn, nói ra: "Hoa huynh, xem ra ta phải tìm Vương Trọng Bình tâm sự. Huynh lại đi tìm Tiêu Bằng, đem chuyện hắn nói ngược lại hỏi lần nữa. Nếu có thể ghi chép lại thì tốt nhất!"
Hoa Bình lập tức hưng phấn không thôi, nói ra: "Ta hiểu được, lại đến hỏi một lần, liền có thể biết hắn có đang nói láo hay không! Việc này giao cho ta, ta khẳng định nhớ rõ ràng!"
Tô Chuyết cười nói: "Xem ra hỏa đầu quân (người nấu ăn trong quân) như huynh còn có chút tài năng mà!"
Hoa Bình sững sờ, nói: "Làm sao cậu biết ta trước kia là hỏa đầu quân?"
Tô Chuyết không chờ hắn hỏi, đứng dậy đi ra ngoài, nói ra: "Không phải huynh nói cho ta biết sao?"