- Tô tiên sinh tìm ta làm gì?
Tô Chuyết mời Phương Bạch Thạch ngồi xuống, cười nói:
- Ta tìm Phương bộ đầu đương nhiên là có việc muốn nhờ rồi!
Phương Bạch Thạch cười ha ha, nói:
- Tô tiên sinh có việc cứ nói thẳng là được, khách khí với ta làm chi. Ở Lô Châu nếu như không có Tô tiên sinh hỗ trợ thì ta cũng không thể tìm được cổ Phật nhanh như thế. Coi như là ta còn thiếu Tô tiên sinh ân tình. Chỉ cần Tô tiên sinh cần nhờ gì, ta tự nhiên sẽ hết sức!
Hắn dừng một chút, hạ giọng nói:
- Buổi chiều hôm nay tiên sinh nhờ ta giám thị người đó, ta đã sắp xếp nhân thủ rồi. Chỉ cần bọn hắn vừa bắt đầu hành động, người của ta sẽ toàn lực phối hợp! Điểm này tiên sinh cứ việc yên tâm!
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Phương bộ đầu hành sự như sấm rền gió cuốn, thủ hạ đều là tinh binh cường tướng, dĩ nhiên là ta yên tâm rồi.
Khóe miệng Tô Chuyết lộ ra một nụ cười mỉm không dễ phát giác, lại nói:
- Chẳng qua ta còn không biết có thể sống tới ngày mai hay không đây...
Nói xong rồi thở dài.
Phương Bạch Thạch khẽ giật mình, vội hỏi:
- Tô tiên sinh cớ gì nói ra lời ấy?
Tô Chuyết đáp:
- Không dối gạt Phương bộ đầu, buổi chiều hôm nay ta đã đem nhân thủ của Vọng Nguyệt Lâu đều an bài xong xuôi, chấp hành kế hoạch ngày mai. Bây giờ trái lại ta trở thành người cô đơn rồi!
Y nói xong hướng về góc đường liếc mắt ra hiệu.
Phương Bạch Thạch quay đầu liếc nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi. Dùng ánh mắt già dặn của hắn chỉ cần liếc qua là thấy những tên áo đen ẩn nấp ở đầu hẻm nhỏ. Làm một bộ khoái của Hoàng Thành Ti, khứu giác của Phương Bạch Thạch tự nhiên linh mẫn dị thường, liếc mắt liền nhìn ra kẻ đến không thiện.
Hắn cau mày nói:
- Bọn hắn đang nhằm vào ngươi sao?
Tô Chuyết gật gật đầu, Phương Bạch Thạch lại hỏi:
- Là người của Tứ Hải Minh?
Tô Chuyết vẫn như cũ cười cười từ chối cho ý kiến. Phương Bạch Thạch chau mày, trầm tư một lát, trầm giọng nói:
- Không ngờ bọn chúng lại thừa dịp bên cạnh ngươi không có người để mà ám sát?
Tô Chuyết cười lạnh nói:
- Sự tình như thế này cũng không phải là lần đầu!
Phương Bạch Thạch không biết Tô Chuyết đang ám chỉ điều khác, trong lòng thầm nghĩ, nếu như đêm nay Tô Chuyết gặp độc thủ, vậy ngày mai sẽ không có cách nào xuất chiến, kế hoạch quyết định lúc trước liền như nước chảy về biển đông!
Nghĩ tới đây, Phương Bạch Thạch vỗ bàn một cái, nghiêm mặt nói:
- Tô tiên sinh, tiên sinh không cần phải lo lắng! Mấy kẻ này giao cho ta giải quyết, tiên sinh cứ toàn lực chuẩn bị sự tình ngày mai đi!
Tô Chuyết tự nhiên hớn hở ra mặt, nói:
- Vậy thì đa tạ Phương bộ đầu!
Phương Bạch Thạch cười nói:
- Chút chuyện vặt này cần gì nói lời cảm tạ? Chỉ cần tiên sinh đừng quên hành động ngày mai là được!
Tô Chuyết lạnh nhạt cười cười, luôn miệng nói:
- Nhất định nhất định...
Phương Bạch Thạch lập tức phái người đến phụ cận triệu hoán thủ hạ, còn hắn thì hầu ở bên cạnh Tô Chuyết. Có Phương Bạch Thạch ở đây, bọn người áo đen kia chỉ có thể trơ mắt nhìn chứ không dám lên trước. Không lâu sau, bảy tám tên bộ khoái chạy tới, Phương Bạch Thạch đưa mắt ra hiệu, mấy người chia thành mấy phương hướng đi qua bao vây bọn người áo đen.
Bọn người áo đen lập tức cảm thấy sự tình có vẻ không đúng, đành phải từ bỏ Tô Chuyết mà phân tán chạy đi. Phương Bạch Thạch quyết định muốn một mẻ hốt gọn bọn chúng nên dẫn người đuổi theo. Mà Tô Chuyết từ đầu đến cuối ngồi trong quán nhỏ nhàn nhã uống trà, cười nhạt một tiếng.
Hồi lâu, y mới tự nhủ:
- Người mà, ít một chút vẫn tốt hơn...
Màn đêm buông xuống, nhưng trên các phố thành Triêu Dương lại không hề yên tĩnh. Tương phản bởi vì đại chiến hết sức căng thẳng, rất nhiều người thậm chí hưng phấn đến ngủ không yên. Lúc này, cách làm tốt nhất chính là kêu bằng hữu ra đường tìm quán rượu uống một chén.
Ngay ở thời điểm náo nhiệt này, có vài tin tức qua miệng một số người rất nhanh liền truyền ra ngoài. Đám người mượn rượu mà trò chuyện hăng say, có người lớn tiếng nói:
- Tại hạ nghe nói trên kinh thành đã để mắt tới Tứ Hải Minh, đang bố trí thiên la địa võng muốn tóm cổ cả bọn trộm cướp cường đạo làm điều phi pháp đấy!
Người ngoài lập tức bước lên dò hỏi tình hình cụ thể, gã hán tử kia dương dương đắc ý, lại thêm mắm thêm muối nói một phen. Cuối cùng còn nói:
- Lúc này bọn người Tứ Hải Minh nhất định là đang sứt đầu mẻ trán, để xem bọn chúng còn đấu với Tô tiên sinh thế nào!
Lúc này một văn sĩ bên cạnh cười lạnh nói:
- Không biết vị huynh đài này nghe được lời đồn từ đâu, ngược lại tại hạ nghe nói Vọng Nguyệt Lâu mới đang đại nạn lâm đầu!
Khách uống rượu không rõ chân tướng trong nháy mắt lại tụ tập đến bên người này, hỏi:
- Sự việc đến cùng như thế nào? Vọng Nguyệt Lâu làm sao lại đại nạn lâm đầu chứ?
Gã hán tử vừa trò chuyện cười nói:
- Chuyện cười, các hạ mới là ăn nói xằng bậy! Làm sao Vọng Nguyệt Lâu lại đại nạn lâm đầu hả? Buổi trưa hôm nay Tô tiên sinh còn đại yến tân khách ở Tây Nhạc lâu, thanh thế to lớn nhường nào chứ? Còn tên Hoa Bình kia vẫn cứ như rùa đen rút đầu, nhiều ngày như vậy mà cũng không thấy bóng dáng đâu!
Văn sĩ cười lạnh nói:
- Loại người đầu óc ngu si như người thì biết cái gì? Buổi trưa hôm nay Tây Nhạc lâu mở tiệc, nhưng ngươi có thấy người của Vọng Nguyệt Lâu lộ diện không? Chủ nhân Vọng Nguyệt Lâu không phải là luôn ủng hộ Tô Chuyết à? Làm sao ở thời khắc mấu chốt mà vẫn không chịu xuất hiện đây?
Hán tử kia lập tức á khẩu không trả lời được. Chỉ nghe văn sĩ nói:
- Ta nghe nói là Vọng Nguyệt Lâu đã phát sinh biến cố lớn! Thủ hạ của lâu chủ có kẻ tạo phản, đã sớm chiếm quyền của lâu chủ rồi! Hiện tại Vọng Nguyệt Lâu đang lòng người bàng hoàng, chưa ngã ngũ được. Còn có, ngươi vừa nói quan sai kinh thành điều động binh tướng, nhưng thật ra là đến đối phó Vọng Nguyệt Lâu đấy! Lẽ nào các vị không có nghe nói, chủ nhân Vọng Nguyệt Lâu chính là con gái của đại phản tặc Vệ Tiềm trước đây hay sao? Lần này triều đình muốn tới bắt khâm phạm! Hiện tại người của Vọng Nguyệt Lâu đều cảm thấy bất an, nơi nào còn rảnh đi ủng hộ Tô Chuyết hả?
Mỗi một câu nói của người này đều là tin tức kình bạo, kích thích thần kinh mọi người. Hán tử kia còn khăng khăng giữ ý kiến, mà văn sĩ thì nói lý lẽ rõ ràng. Mặc dù đám người không biết rốt cục là ai nói thật, nhưng lời đồn thì không có lửa sao mà có khói, nghe rất là đã nghiền. Có đôi khi người ta không cần biết chân tướng, chỉ là hưởng thụ quá trình dò xét chân tướng mà thôi.
Những lời đồn này rất nhanh liền truyền khắp toàn thành. Tốc độ truyền bá lời đồn có đôi khí còn nhanh hơn ôn dịch.
Tô Chuyết trốn ở góc hẻo lánh nhất của quán rượu, nghe người khác tranh luận ai đúng ai sai, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười. Hắn tự lẩm bẩm:
- Ta đã tận lực, tiếp theo liền xem các ngươi rồi...
Hắn uống xong một chén rượu rồi đứng dậy thanh toán. Tiểu nhị cười nói:
- Khách quan không uống thêm chút sao?
Tô Chuyết cười lắc đầu, nói:
- Không uống nữa, hôm nay cần nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai còn có trò hay phải xem!
Tiểu nhị lộ ra một nụ cười hiểu ý, khom người tiễn Tô Chuyết ra cửa. Nhưng hắn làm sao biết suy nghĩ trong lòng Tô Chuyết chứ? Ngày mai thời điểm mà tên Tô Chuyết giả kia cùng Hoa Bình quyết chiến cũng là thời gian mà thế lực khắp nơi tranh đấu, càng là thời điểm Tô Chuyết hắn muốn hành động vạch trần âm mưu kinh thiên này!
Tô Chuyết cũng không trở về Dương Liễu sơn trang mà là tùy tiện tìm một chỗ ngủ ngon. Vào lúc thần hồn nát thần tính thế này, Tô Chuyết không có khả năng mạo hiểm nữa. Mã Bình Xuyên cùng Tiểu Hoàn cũng dựa theo ước định trốn đến một nơi nào đó trong thành.
Đêm nay thành Triêu Dương đèn đuốc tắt sớm hơn hôm qua nhiều, tất cả mọi người đều đang lẳng lặng chờ đợi thời khắc quan trọng bắt đầu. Có người nghỉ ngơi dưỡng sức, có người gối giáo chờ sáng, cũng có rất nhiều người mong mỏi ngày hôm đó vĩnh viễn đừng nên tới.
Bất luận như thế nào thì trời cũng sẽ sáng, mặt trời cuối cùng sẽ mọc lên!
(chưa xong còn tiếp.)