- Ha ha ha...
Tiếng cười quyến rũ của Hoa Miên tiên tử bỗng nhiên vang lên, nàng nói ra:
- Đằng sư huynh thật là biết nói đùa! Phú quý mà huynh nói đến, chỉ là một lâu đài cổ bỏ hoang vài chục năm trước thôi sao?
Một giọng nói trầm thấp khàn khàn bỗng nhiên vang lên:
- Đằng sư huynh, năm đó chúng ta đều là giáo chúng ngoại môn, căn bản không có duyên được đến tổng đàn, có ai biết toà cổ bảo kia ở nơi nào đâu?
Người này nói xong thì Tô Chuyết mới tìm đươc hắn. Hắn thấp hơn người khác ước chừng nửa thân người, lại còn còng lưng, trên dưới toàn thân đều bao phủ áo đen, ẩn trong bóng đêm, quả thực khó mà bị phát giác. Hắn đứng dưới một mặt cờ xí có thêu hình con dơi lớn, bang chúng bên cạnh lác đác không có mấy, so với mấy bang phái khác thì khó coi hơn không ít.
Đằng Quế cười lên ha hả, cười xong mới lên tiếng:
- Nhớ tới phái Thiên Sơn ta hai mươi năm trước thanh thế hùng tráng xiết bao, không ngờ đến hôm nay chỉ còn lại một đám nhát như chuột, một lũ người tham sống sợ chết!
Bạch Đà cười "Hì hì" không ngừng, nói:
- Đằng sư huynh, huynh đừng dùng phép khích tướng. Mấy năm qua mọi người sống còn không bằng chuột chạy qua đường đâu! Hay là huynh nói cho rõ ràng sự tình đi, để mọi người tiện cân nhắc một chút chuyến này có đáng giá đi hay không!
Hắn vừa dứt lời thì được hầu hết số người tán thành. Tất cả những người ở đây đều là hạng người hám lợi, không có lợi thì không dậy sớm (*). Bằng vào mấy câu nói của Đằng Quế mà muốn để bọn họ đoàn kết lại, điều đó khó khăn vô cùng.
(*) vô lợi bất khởi tảo: nếu thức dậy sớm mà không có chỗ tốt thì ai lại thức dậy sớm? Dưới rất nhiều tình huống, dậy sớm là vất vả, đặc biệt là vào mùa rét lạnh, đi ra từ trong ổ chăn ấm áp dễ chịu đến một thế giới lạnh lẽo vô cảm, nếu không có thứ tạo động lực cho mọi người thì chẳng ai tình nguyện đi làm.
Đương nhiên Đằng Quế cũng hiểu được, mỉm cười, ria mép run lên, nói:
- Các vị huynh đệ an tâm chớ vội, nếu mọi người muốn biết, vậy để ta mời huynh đệ kết nghĩa của ta, bạch y tú tài Mộc Tử Tuyên đến giải thích rõ ràng cho mọi người!
Đám người đưa mắt nhìn nhau, đều chưa từng nghe qua cái tên Mộc Tử Tuyên, không biết gã này là ai. Khi nhìn lại, chỉ thấy một người trẻ tuổi từ sau lưng Đằng Quế đi tới, mặc dù ở vùng đất Tây Bắc, lại mặc áo trắng người Hán, có vẻ tuấn tú lịch sự, môi hồng răng trắng, trong tay phe phẩy một cái quạt xếp, phong thái tiêu sái. Dáng vẻ cũng coi như tốt đấy, nhưng không biết sao, Vệ Tú lại thấy có vẻ hết sức chán ghét, khe khẽ hừ một tiếng.
Tô Chuyết kỳ quái nói:
- Cử chỉ ăn mặc của người này rõ ràng là người Trung Nguyên, sao lại chạy đến đây xưng huynh gọi đệ với mấy kẻ này?
Mộc Tử Tuyên đi đến chính giữa, vái chào tứ phương, nói:
- Các vị, tiểu đệ họ Mộc tên Tuyên, trên giang hồ được tặng biệt hiệu Bạch y tú tài!
Người ở đây chưa từng nghe qua danh hiệu Bạch y tú tài, nhất thời tình cảnh có chút xấu hổ. Nhưng Hoa Miên tiên tử đột nhiên ở trong một đám thô lỗ mà thấy được một người dễ coi như vậy, nhịn không được cười khanh khách không ngừng, hỏi:
- Tiểu ca ca quả nhiên tuấn tú lịch sự, ngay cả muội muội ta cũng không khỏi động lòng!
Nàng rõ ràng còn hơn Mộc Tử Tuyên mấy tuổi, nhưng vẫn gọi hắn là thân ca ca, khiến cho người ta không khỏi buồn nôn. Nhưng trong lòng Tô Chuyết lại run lên, không ngờ giọng nói của cô gái này lại có lực mê hoặc lớn đến như thế. Nghĩ đến đây vội vàng tập trung tâm thần.
Mộc Tử Tuyên không chút phật lòng, phe phẩy cây quạt, vái chào Hoa Miên. Đằng Quế nói:
- Hoa Miên, cô đừng đánh chủ ý đến người huynh đệ này của ta. Bản sự của hắn không dưới cô đâu, cẩn thận dụ dỗ người không thành, ngươc lại bị bôi xấu đó!
Hoa Miên biến sắc, nặng nề hừ một tiếng, nghiêng đầu đi. Bạch Đà cười hì hì nói:
- Đằng sư ca, tiểu huynh đệ này thấy lạ mắt quá, sao lại thành huynh đệ kết nghĩa của huynh rồi?
Đằng Quế hướng giải thích với đám người:
- Vài ngày trước, ta dẫn theo bang chúng đến khu vực Liêu quốc làm một khoản buôn bán. Không biết là ai để lộ tin tức, rước lấy kỵ binh Liêu quốc bao vây chúng ta lại. Lúc ấy ta chỉ cho là dữ nhiều lành ít...
Rất nhiều người nghe đến đó, trái tim cũng nhấc theo, đều mong đợi nếu Hạt Tử môn của Đằng Quế cứ thế bị diệt thì thật tốt. Đằng Quế tựa hồ đã biết suy nghĩ trong lòng mọi người, dữ tợn cười một tiếng, tiếp tục nói:
- Ngay vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, vị huynh đệ này đi ngang qua. Hắn động lòng nghĩa hiệp, thế mà nghĩ ra một diệu kế, bắt chước tiếng nói của một đại tướng quân Liêu quốc, mệnh lệnh quân đội rút lui toàn bộ. Cứ như vậy, chúng ta không thương tổn một người, bình yên chạy thoát khỏi vòng bao vây. Mà ta và Mộc huynh đệ mới quen đã thân, tự nhiên kết thành huynh đệ!
Rất nhiều người âm thầm thở dài, cũng rốt cuộc hiểu rõ vì sao Đằng Quế coi trọng Mộc Tử Tuyên như vậy.
Vệ Tú khe khẽ hừ một tiếng, nói:
- Bắt chước giọng của người khác thì tính là diệu kế ư?
Ai ngờ Chu Thanh Liên chậm rãi lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Kế sách này không tính là hiếm lạ, nhưng muốn bắt chước giọng nói của người khác thì không phải chuyện dễ dàng. Người này nhất định phải tinh thông âm luật, mới có thể phân biệt ra chênh lệch rất nhỏ trong tiếng nói của người khác. Đồng thời có thể dùng nội công khống chế xương cổ phát ra âm thanh, loại bản sự này, chỉ sợ trên giang hồ chẳng có mấy người làm được!
Tô Chuyết và Vệ Tú đều lấy làm kinh hãi, không ngờ trong đó còn có nhiều điều đạo lý như vậy, lập tức không dám xem nhẹ gã Mộc Tử Tuyên này.
Mộc Tử Tuyên lại nói:
- Các vị, vừa rồi mọi người đã nói chưa từng có ai đi tới cổ bảo tổng đàn. Nhưng thật đúng dịp, tại hạ được biết là có một người từng đến đó, hơn nữa hắn cũng nói cho tại hạ biết, làm thế nào đến được cổ bảo!"
Đám người nghe thế giật mình, không ngờ thời này còn có người biết vị trí tổng đàn của phái Thiên Sơn năm đó. Tâm tình kích động của Hoa Miên lộ rõ trên mặt, hỏi:
- Vậy vị trí tổng đàn ở đâu?
Mộc Tử Tuyên sao lại tuỳ tiện nói ra, hắn cười nói:
- Nếu như mọi người có hứng thú, tại hạ tự nhiên sẽ mang mọi người đi tìm trước, như thế nào?
Hoa Miên tựa hồ không thể tin được, hỏi:
- Thật ư? Ta nghe nói năm đó Thánh giáo đã cất giấu vô số vàng bạc châu báu trong cổ bảo tổng đàn, còn có rất nhiều bí tịch võ công thất truyền. Chẳng lẽ phú quý mà Đằng sư ca nói, chính là chỉ nó sao?
Đằng Quế đứng ra, lớn tiếng nói:
- Không sai, đây chính là bảo tàng mà Thánh giáo để lại! Các vị, ông trời đã cho chúng ta cơ hội, sinh thời có thể gặp được Mộc lão đệ, biết được tin tức bảo tàng. Chỉ cần chúng ta tìm đến bảo tàng, luyện thành thần công, võ lâm Trung Nguyên còn không phải là của chúng ta sao? Cần gì phải vùi ở biên giới Tây Bắc đây, dựa vào trộm gà bắt chó mà sống qua ngày chứ?
Mấy vị bang chủ dồn dập gật đầu, Bạch Đà chợt tỉnh ngộ nói:
- Đằng sư ca, Mộc lão đệ, chỗ các người nói, chẳng lẽ là tòa cổ bảo trên núi hoang cách hướng Bắc trấn nhỏ của ta trăm dặm sao?
Mộc Tử Tuyên từ chối cho ý kiến, trong lòng Bạch Đà hiểu được, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Toà cổ bảo kia vẫn luôn có lời đồn quỷ hồn qua lại, các ngươi không muốn sống nữa à? Muốn đến đó!
Mộc Tử Tuyên cười khẩy:
- Nghĩ không ra Bạch Đà ông đường đường là chưởng môn Bạch Ngân môn, thế mà tin vào mấy chuyện ma quỷ vớ vẩn, quả thật là buồn cười!
Những người khác cũng không nhịn được che miệng cười trộm.
Hoa Miên nói:
- Bạch sư ca, vốn dĩ lá gan của huynh cũng đâu có nhỏ a? Hay là ngây người ở trấn nhỏ này mấy năm trời, lá gan cũng teo lại rồi?
Những người này không ở nơi đây, hiển nhiên không biết sự đáng sợ của tin đồn. Bạch Đà cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nếu nói thêm gì thì càng ra vẻ mình nhát như chuột thật vậy. Hắn trầm mặt, không nói một lời, lui sang một bên.
Trên mặt Hoa Miên đầy vẻ nóng lòng, chủ động nhích lại gần bênh cạnh Mộc Tử Tuyên, nũng nịu nói:
- Mộc công tử, vậy chúng ta xuất phát đi tìm bảo tàng đi!
Đằng Quế liếc mắt nhìn qua mấy môn phái khác, mấy bang lớn lần lượt tỏ thái độ, riêng có vài người tuy còn nghi ngờ nhưng cũng không hỏi ra. Hắn thỏa mãn đảo mắt một vòng, nói:
- Đã như vậy, mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực, tìm ra được bảo tàng!
- Được! Được!
Đám người phảng phất đã nhìn thấy bảo tàng lóng lánh kim quang ngay trước mắt, lúc này ai còn quan tâm cái gì quân sư, đều hô vang.
Tô Chuyết cười lạnh một tiếng, nói khẽ với Chu Thanh Liên:
- Ta thấy đó chỉ là một trò hề mà thôi, không bằng chúng ta đi trước đi!
Chu Thanh Liên khẽ gật đầu, nhưng lông mày vẫn không giãn ra, tựa hồ vẫn có chút sầu lo.
Hai người vừa muốn quay người, Vệ Tú bỗng nhiên nói:
- Chuyện thú vị như thế sao chúng ta đi được? Ngược lại ta thật muốn xem thử, thứ gọi là bảo tảng đến cùng là cái gì!
Tô Chuyết cau mày đáp:
- Nơi đó làm gì có bảo tàng, ta xem là một tràng âm mưu mới đúng!
Vệ Tú cả giận:
- Hừ, huynh đã nhát gan như thế, vậy thì tự mình về Trung Nguyên đi. Trái lại ta phải đi xem một chút!
Khi nàng nói ra những lời này, tiếng nói nhịn không được lớn hơn chút, quên cả ẩn dấu thân hình. Một người ở bên đột nhiên nghe thấy bên cạnh có giọng nói của phụ nữ, giật nảy mình, quát hỏi:
- Kẻ nào!
(chưa xong còn tiếp.)