Mục lục
Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Chuyết khẽ giật mình:

- Biết cái gì?

Hắn dừng một chút, lại nói:

- Các vị phải biết, là tại hạ tao ngộ tai nạn trên biển nên mới lưu lạc lên trên đảo này.

Kỳ thật chuyện này chính hắn cũng không làm rõ ràng được, giờ phút này liền dứt khoát trả lời qua quít đám người cho xong.

Đoan Mộc Tường nghi ngờ nói:

- Chẳng phải là ngươi nhận được thiệp mời nên mới ngồi thuyền tới đây hay sao?

- Thiệp mời?

Tô Chuyết càng thêm nghi ngờ.

- Không dối gạt chư vị, do tại hạ uống rượu say đến mơ hồ, cũng không biết làm thế nào lên thuyền. Các vị nói thiệp mời gì đó, tại hạ lại càng hoàn toàn không hiểu rõ tình hình!

Đám người thấy dáng vẻ của Tô Chuyết không giống như giả mạo, rốt cục tin tưởng hắn, thu đao kiếm vào. Phương Lưu Bình nói:

- Tô tiên sinh đúng là mơ hồ rồi lên đảo à? Rõ là làm trò cười cho thiên hạ!

Tô Chuyết bất đắc dĩ cười đáp:

- Đúng đó đúng đó, tại hạ còn tưởng là đang làm một cơn ác mộng đấy chứ!

Thường Thiên Phong cười lạnh nói:

- Ác mộng kiểu đó ta ngược lại tình nguyện làm thêm vài lần!

Liên Uy giải thích nói:

- Chúng ta đều nhận được thiệp mời của Long đảo chủ, nói rằng hai mươi bảy tháng tư chúc thọ, hơn nữa ở bên trên thọ yến sẽ chọn một vị giang hồ hảo hán làm cháu rể. Người này không chỉ có thể kế thừa tòa Vô Song đảo này, còn có thể kế thừa vạn lượng hoàng kim và bí tịch võ công tuyệt thế trên đảo!

Tô Chuyết cả kinh nói:

- Có chuyện tốt bực này ư?!

Trong lòng của hắn lại đang cười lạnh:

- Danh môn đệ tử gì chứ, thì ra chỉ là một lũ hám lợi mà thôi!

Đoan Mộc Tường cười lạnh nói:

- Ta đã sớm nói, nếu ngươi biết được chân tướng thì nhất định cũng sẽ động tâm!

Tô Chuyết lại cười nói:

- Đoan Mộc huynh nói vậy sai rồi, Tô Chuyết ta chỉ là một kẻ vô dụng, không ôm chí lớn, ngồi ăn rồi chờ chết, vàng bạc à, đủ là được, hơn nữa bí tịch võ công cần làm quái gì?

Đoan Mộc Tường vẫn không tin, hừ lạnh hai tiếng, không nói thêm gì nữa. Tô Chuyết lại nói:

- Lại nói, các vị và Long đảo chủ quen biết như thế, ông ta cuối cùng sẽ không tránh quen thích lạ, không có chọn lựa các vị mà nhìn trúng tại hạ chứ?

Những người kia đột nhiên hai mặt nhìn nhau, Phương Lưu Bình nói quanh co:

- Kỳ thật, ta cũng không nhận biết Long đảo chủ. Cũng thật sự nghĩ không ra tại sao ông ta lại đưa thiệp mời tới cho ta.

Hắn vừa mở miệng nói ra, mấy người khác lập tức như vỡ tổ. Liên Uy nói:

- Hóa ra Phương huynh và Long Vương cũng không quen nhau à. Ta thấy Phương huynh và ông ta trò chuyện vui vẻ, còn tưởng các người là bạn cũ chứ!

Thường Thiên Phong cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy, ta còn muốn tìm cơ hội hỏi Phương huynh xem, Long đảo chủ đến cùng là hạng người gì, có sở thích gì. Tiểu đệ cũng có thể làm vui lòng...

Cảnh Phương cười nói:

- Không ngờ rằng té ra chúng ta đều muốn làm cháu rể của người ta, mà còn không nhận ra người ta là ai. Chẳng qua cũng không cần gấp, lần đầu thì lạ, lần hai thì quen...

Tô Chuyết không khỏi cười thầm, không ngờ là bọn họ đều không nhận ra Long đảo chủ là ai, liền muốn đến làm cháu rể của người ta. Nhưng mà hắn cũng biết, ở trên đời sự tình nực cười như vậy kỳ thật cũng có không ít. Có đôi khi hai người gặp nhau nhiệt tình chào hỏi, ngẫm lại, cũng chẳng có ai nhận biết đối phương.

Tô Chuyết cười một hồi, lại cảm thấy mê hoặc. Thế Long Nhập Hải rốt cuộc là ai? Vì sao trước giờ chưa từng nghe qua? Mà bây giờ tại sao lại bỗng nhiên mời đến nhiều danh môn đệ tử như vậy? Trên hòn đảo này đến cùng có bí mật gì?

Tô Chuyết còn chưa nghĩ rõ đạo lý trong đó, liền nghe Đoan Mộc Tường cười lạnh nói:

- Quả nhiên là một lũ ngu ngốc!

Đám người đưa mắt nhìn nhau, nhưng cân nhắc đến thế lực của Nho môn, bên trong Nho môn thì người này chỉ đứng sau môn chủ, nhân vật thuộc trưởng lão Khổng miếu, mọi người mặc dù có tức giận, nhưng cũng không tiện phát tác ra. Thường Thiên Phong cười lạnh nói:

- Chắc là Đoan Mộc công tử rất quen thuộc lão Long Vương này à?

Đoan Mộc Tường chỉ cười lạnh, Liên Uy nóng tính, cả giận nói:

- Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta sợ Nho môn của ngươi hay sao? Có bản lĩnh thì ngay bây giờ phân ra cao thấp luôn đi!

Hắn nói một câu này cũng kích động lên huyết tính của những người khác. Phương Lưu Bình run cây kiếm một cái, nói:

- Ta nghe nói Phu Tử Kiếm của Nho môn là nhất tuyệt đương thời, chúng ta thử so tay ngay trên kiếm pháp xem!

Đoan Mộc Tường không đáp, cười lạnh quay người nghênh ngang rời đi. Cảnh Phương cười nhạo nói:

- Thì ra người của Nho môn đều là rùa đen rút đầu thôi à?

Tô Chuyết nhìn xem bóng lưng của Đoan Mộc Tường đi xa, nói thầm trong lòng:

- Kẻ này mắt cao hơn đầu, mười phần kiêu ngạo, lại có thể nén giận không bị bọn họ khiêu khích. Nếu không phải là kẻ có tính toán lớn, thì là tính cách kiên nhẫn, lòng dạ rất sâu!

Nhưng Long Nhập Hải đến cùng có lai lịch gì đây? Tô Chuyết thì lại nghĩ mãi mà không ra.

Những người kia nhìn xem bóng lưng của Đoan Mộc Tường đi xa, không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười khinh bỉ. Phương Lưu Bình nói:

- Phi, thứ gì đâu!

Liên Uy cũng mắng hai câu, Thường Thiên Phong lại cau mày nói:

- Tuy rằng hắn chẳng ra làm sao, nhưng dù gì cũng là nhân vật có địa vị trác tuyệt trong Nho môn. Hắn muốn theo đuổi Long tiểu thư, mấy người chúng ta còn có hy vọng không?

Hắn nói một câu này, ba người khác cũng không nhịn được có chút ủ rũ. Con mắt của Cảnh Phương xoay động, đột nhiên nhìn về phía Tô Chuyết, nói:

- Có câu nói rất hay, ba anh thợ giày họp lại thành Gia Cát Lượng. Gã Đoan Mộc Tường kia mặc dù lợi hại, nhưng chỉ cần chúng ta liên thủ, bấm chết hắn còn không thành vấn đề!

Phương Lưu Bình vỗ hai tay, nói:

- Chuẩn! Đệ tử Nho môn hắn tự phụ là quân tử thánh hiền, thế mà cũng tới ngấp ngé gia sản của người khác, xem ra cũng chỉ là một tên ngụy quân tử mà thôi! Long tiểu thư gả cho kẻ như vậy cũng sẽ không được hạnh phúc. Đương nhiên chúng ta phải thay trời hành đạo, để cho Đoan Mộc Tường thất bại tan tác mà biến về rồi!

Liên Uy cũng phụ họa không ngớt. Tô Chuyết âm thầm buồn cười, không ngờ là mấy người này vừa nãy còn muốn liều mạng phân cao thấp, trong nháy mắt lại trở nên như huynh đệ sinh tử rồi.

Thường Thiên Phong lại cau mày, đột nhiên trông thấy nụ cười trên mặt Tô Chuyết, nói:

- Tính cả bốn người chúng ta liên thủ, muốn đối phó với tên Đoan Mộc Tường kia cũng chưa hẳn nắm chắc phần thắng...

Liên Uy hừ một tiếng, nói:

- Vậy ngươi nói làm thế nào bây giờ?

Thường Thiên Phong chỉ vào Tô Chuyết, nói ra:

- Nếu như có Tô tiên sinh gia nhập vào, ta nghĩ nhất định sẽ có thể thành công!

Liên Uy vui vẻ, nói:

- Không sai không sai! Giang hồ công nhận Tô tiên sinh chính là thiên hạ trí kế đệ nhất nhân. Nếu như có Tô tiên sinh bày mưu tính kế cho chúng ta, đối phó tên Đoan Mộc Tường kia tất nhiên không có vấn đề rồi!

Tô Chuyết sững sờ, nghĩ không ra bọn họ muốn lôi kéo mình đi đối phó với Đoan Mộc Tường. Việc làm xuất lực mà không có kết quả tốt như vậy, hắn làm thế nào đáp ứng chứ, bởi vậy Tô Chuyết vội khoát tay nói:

- Không nên không nên, tại hạ chẳng qua là có tiếng không có miếng, đâu có chỗ nào hơn các vị chứ?

Cảnh Phương cười nói:

- Tô tiên sinh cần gì khiêm tốn, nếu bàn về võ công, có lẽ tiên sinh so với chúng ta còn có chút chênh lệch, nhưng mà người nào không biết tiên sinh học thức đầy năm xe, thông minh tuyệt đỉnh. Nếu tiên sinh đã không có ý gì với vị Long tiểu thư kia, cớ gì không giúp chúng ta một tay hoàn thành ước nguyện chứ?

Phương Lưu Bình nói:

- Không sai, chúng ta cũng sẽ không thật sự để cho tiên sinh xông pha chiến đấu. Mấy người chúng ta mặc dù có bản lĩnh riêng, nhưng thủ đoạn đối phó phụ nữ chỉ sợ đều không phải là người trong nghề. Tiên sinh chỉ cần giúp chúng ta nghĩ kế là được rồi!

Tô Chuyết chỉ cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ:

- Không ngờ rằng bọn chúng thế mà cho là ta có thủ đoạn đối phó phụ nữ. Mấy kẻ này chẳng những nhàm chán, còn thật là ngu xuẩn. Coi như bọn chúng có thể hạ thấp Đoan Mộc Tường đi, chẳng lẽ Long tiểu thư có thể chia thành bốn cánh hoa, phân cho bọn chúng mỗi người một miếng à?

Nhưng hắn cũng biết, chuyện này mặc kệ có đáp ứng hay không thì đều có phiền phức vô cùng. Nếu như đáp ứng liền phải đi theo đám bọn hắn làm một số việc nhàm chán. Nếu như không đáp ứng, bốn người bọn hắn tất nhiên sẽ dây dưa đến cùng. Mặc dù Tô Chuyết không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn chọc vào phiền phức vô vị. Huống hồ tình huống hiện tại đã để cho hắn rất nhức đầu. Ngay cả mình làm thế nào đến được hòn đảo nhỏ này, hắn cũng không biết, nơi nào còn có tâm tư đi xử lý phiền phức khác?

Cho nên Tô Chuyết không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt, chỉ thở dài:

- Nếu muốn đối phó Đoan Mộc Tường, cũng không dễ dàng đâu..

Bốn người nghe Tô Chuyết nói như vậy, trước tiên đều tưởng là Tô Chuyết đã đồng ý. Cảnh Phương cười đáp:

- Tiên sinh chớ có sợ hắn, có bốn người chúng ta liên thủ, thiên hạ cũng có thể xông được, tại sao phải sợ một tên Đoan Mộc Tường nho nhỏ kia?

Tô Chuyết cười cười, khéo léo lái sang chuyện khác, nói ra:

- Mấy vị có biết phương vị cụ thể của Vô Song đảo không? Tại hạ chẳng những không biết hòn đảo này cụ thể ở nơi nào, thậm chí ngay cả danh tự cũng là lần đầu nghe nói!

(chưa xong còn tiếp.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK