Mộ Dung Bình đặt Đoàn Lệ Hoa xuống đất, nhìn xem Tô Chuyết, sắc mặt biến đổi không thôi. Hắn chậm rãi nói:
- Ta không ngờ rằng ngươi sẽ tìm đến nơi này!
Ngữ khí của hắn âm lãnh, hoàn toàn khác biệt so với lần gặp mặt lúc trước. Nhưng chuyện xảy ra hai ngày nay đã để Tô Chuyết có chút mất cảm giác, trong lòng không nhấc lên nổi một tia gợn sóng nào. Y thản nhiên nói:
- Ta cũng chưa từng đoán ra ngươi chính là hung thủ!
Mộ Dung Bình nói:
- Vậy tại sao ngươi có thể tìm tới nơi này?
Tô Chuyết chỉ tay vào Đoàn Lệ Hoa, nói:
- Là Tiểu Y nhắc nhở ta nên ta mới có thể đoán được ngươi chính là hung thủ! Có thể tự do ra vào Bạch Mã tự, tới tới lui lui ngay dưới mắt của nhiều bộ khoái mà còn mang theo cây cuốc, dao phay, roi ngựa, lại không làm cho người khác hoài nghi, cũng chỉ có ngươi mà thôi!
Mộ Dung Bình thở dài một tiếng, nói:
- Ta với các ngươi không cừu không oán, vì sao các ngươi lại phải làm khó dễ ta?
Tô Chuyết lạnh lùng nói:
- Vậy hai cô nương đó chẳng lẽ đáng chết sao?
- Không sai!
Sắc mặt Mộ Dung Bình đột nhiên trở nên dữ tợn đáng sợ.
- Các ả vốn đáng chết!
Trái tim của Tô Chuyết nhảy một cái, lúc Mộ Dung Bình nói lời này thần sắc sao mà tương tự như Kế Sơ Cuồng vậy chứ? Trên giang hồ Tô Chuyết đã từng gặp được những người mang trên thân huyết hải thâm cừu, ánh mắt bọn họ cũng giống như Kế Sơ Cuồng và Mộ Dung Bình, không giờ khắc nào mà không toát ra oán độc khắc cốt.
Kế Sơ Cuồng là bởi vì những cô nàng khuê các nhà giàu không thèm xem trọng hắn, nên lòng sinh oán hận. Mà Mộ Dung Bình thì bởi vì cái gì đây? Đây chính là chỗ Tô Chuyết nghĩ mãi mà không rõ.
Mộ Dung Bình đột nhiên cười lạnh vài tiếng, nói:
- Có lẽ phải nói lũ người đó đều đáng chết. Cha mẹ của các ả toàn bộ đáng chết! Nếu không phải bọn chúng, mẫu thân cũng sẽ không chết, ta cũng sẽ không thay đổi thành như bây giờ!
Tô Chuyết khẽ giật mình, chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình gì sao? Y trông thấy hai mắt của Mộ Dung Bình thấp thoáng nước mắt, còn hiện lên một tia thống khổ chợt lại trở nên âm lãnh.
Mộ Dung Bình nhìn xem Đoàn Lệ Hoa, cười ha ha một tiếng, nói:
- Nếu không phải ngươi xen vào việc của người khác, ta cũng sẽ không đối xử với ngươi như vậy!
Hắn lại nhìn về phía Tô Chuyết, nói:
- Ta nghe ả gọi ngươi là sư phụ, ngươi cho rằng có thể cứu ả sao?
Hắn nói xong, từ bên hông tháo xuống một cây dao phay. Cây dao này thường ngày hắn dùng để bổ củi cho Bạch Mã tự.
Tô Chuyết khẽ thở dài một hơi. Y biết bề ngoài của mình thoạt nhìn có vẻ nho nhã yếu ớt, nhưng người trong giang hồ xưa nay đều không dám tùy tiện động thủ cùng y. Hơn nữa y cũng đã nhìn ra Mộ Dung Bình bước chân phù phiếm, thân thể cao gầy, cũng không có võ công. Nếu như Tô Chuyết muốn đánh ngã Mộ Dung Bình, có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng Tô Chuyết hiện tại còn chưa muốn động thủ, bởi vì y trước giờ cũng không hiểu rõ vụ án này cho lắm. Tuy rằng Tô Chuyết đã tìm được kẻ gây họa, nhưng y còn chưa biết tại sao Mộ Dung Bình muốn gian ô giết người. Y cũng không biết Mộ Dung Bình đến cùng có quan hệ như thế nào với Kế Sơ Cuồng. Hơn nữa Kế Sơ Cuồng đã bị ai giết chết?
Nếu không làm rõ những vấn đề này thì câu đố sẽ vĩnh viễn không giải được. Cho dù có đánh chết Mộ Dung Bình cũng không làm nên chuyện gì.
Cho nên Tô Chuyết cũng không gấp. Y nhìn thấy tay trái của Mộ Dung Bình cầm khảm đao, nói:
- Quả nhiên ngươi thuận tay trái! Thì ra ngươi dùng chính là dao phay. Trách không được bọn họ từ vết thương trên gáy thi thể không nhìn ra được là ngươi thuận tay trái! Bởi vì ngươi căn bản không có dùng đao cắt yết hầu, mà là dùng cây dao này chém thẳng xuống!
Mộ Dung Bình gật đầu, nói:
- Ngươi đích xác có chút môn đạo.
Tô Chuyết lại nói:
- Nhưng mà tại sao ngươi phải đặt vòng cài đai lưng của bộ khoái vào lòng bàn tay của xác chết người nữ thứ nhất? Tại sao ngươi muốn hãm hại bộ khoái? Ngươi hẳn phải biết ngươi làm như vậy vốn chẳng có nghĩa lý gì.
Mộ Dung Bình cười lạnh một tiếng:
- Ta cũng không muốn hãm hại bộ khoái, ta chỉ muốn tìm Lạc Vân Thiên báo thù!
- Lạc Vân Thiên?
Tô Chuyết nghi hoặc nói.
- Ngươi cùng Kế Sơ Cuồng đến cùng có quan hệ như thế nào?
Y liền nghĩ đến Kế Sơ Cuồng trước tiên. Mộ Dung Bình và Kế Sơ Cuồng có quan hệ gì, hay là Mộ Dung Bình muốn báo thù cho Kế Sơ Cuồng?
- Kế Sơ Cuồng?
Trên mặt Mộ Dung Bình hiện lên một tia nghi hoặc,
- Là cái người kể chuyện kia hả? Nếu không phải hắn kể ra câu chuyện đó thì ta cũng sẽ không nghĩ ra chút trò gian này! Ha ha ha... Bớt nói nhảm đi, Tô Chuyết, nếu ngươi đã biết bí mật của ta thì cũng đừng hòng sống nữa!
Nói xong hắn đã giơ lên khảm đao, bước ra một bước về phía Tô Chuyết.
Hắn vốn cho rằng Tô Chuyết sẽ bị hù sợ, nhưng mà không như mong muốn. Tô Chuyết cũng không có sợ hãi, nhưng cũng không có động thủ. Mộ Dung Bình cũng dừng bước, không phải hắn sợ Tô Chuyết, mà là đã nghe thấy được tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần.
Mộ Dung Bình biến sắc, lại lui trở về vị trí cũ, cả kinh nói:
- Ngươi gọi bộ khoái tới?
Tô Chuyết âm thầm buồn cười, vừa rồi còn xuất khẩu cuồng ngôn, muốn tìm Lạc thần bộ báo thù, lúc này vừa nghe thấy tiếng bước chân của bộ khoái thì bị hù dọa thành như vậy. Lạc Khiêm quả nhiên không có cô phụ kỳ vọng của Tô Chuyết, mang theo một đội bộ khoái tìm đến nơi này.
Nhưng y không có trông thấy Lạc Vân Thiên. Chỉ có Quách Tử Thiện dẫn đầu chạy tới. Đám người Lăng Sương, Hoa Bình tự nhiên cũng đi theo, thậm chí cả Vệ Tú cũng đến. Tất cả mọi người lo lắng cho Đoàn Lệ Hoa, vừa nghe được tin tức liền chạy tới.
Lạc Khiêm trông thấy Đoàn Lệ Hoa nằm dưới đất, lại trông thấy Mộ Dung Bình cầm đao, cả giận nói:
- Lại là ngươi!
Mộ Dung Bình khàn giọng hét lớn:
- Lạc Vân Thiên đâu?!
Tô Chuyết cũng quay đầu hỏi một câu:
- Lạc bộ đầu đâu?
Quách Tử Thiện trả lời Tô Chuyết:
- Buổi chiều Lạc bộ đầu nói muốn đi tìm tiên sinh, sau đó không có gặp lại nữa. Ta đoán có lẽ Lạc bộ đầu muốn phá án cho nên về nhà rồi.
Lạc Khiêm nói bổ sung:
- Ta cũng không kịp về nhà, đành phải kéo theo Quách bá bá chạy đến.
Tô Chuyết gật đầu, Quách Tử Thiện hỏi:
- Hung thủ không phải là Kế Sơ Cuồng sao? Tại sao lại biến thành Mộ Dung Bình rồi?
Tô Chuyết nói:
- Kế Sơ Cuồng sớm đã là phế nhân, Mộ Dung Bình chính là nghe Kế Sơ Cuồng kể chuyện nên mới biết thủ pháp gây án! Trên xác hai cô gái đó chồng chất vết thương, chúng ta ngược lại không để ý đến vết thương sau gáy các nàng. Vết thương đó là bị cuốc đập. Hơn nữa hai cô gái này đều bị hại vào thời điểm Bạch Mã tự bái Phật. Ai có thể ở trong chùa mang theo dao phay, roi cùng cuốc mà không khiến người ta cảm thấy quái lạ đây? Chỉ có người làm tạp vụ ở Bạch Mã tự, Mộ Dung Bình!
Đám người được Tô Chuyết giải thích thì đều có chút giật mình. Quách Tử Thiện lớn tiếng nói:
- À! Trách không được. Vào hai đêm phát sinh vụ án, các huynh đệ phụ trách đều trông thấy Mộ Dung Bình kéo theo xe chở phân đi qua. Nhưng bởi vì tất cả mọi người đều biết hắn là ai nên cũng không có phòng bị, lại càng không cẩn thận kiểm tra xe kéo phân. Hắn muốn mang đi quần áo của những cô gái đó cũng dễ dàng hơn nhiều.
Tô Chuyết gật đầu, lại nói:
- Về sau ta nghe nói hai cô gái bị hại đều cư trú ở thành tây, hơn nữa là hàng xóm của Mộ Dung Bình. Bởi vậy ta liền đoán rằng, Mộ Dung Bình nhất định thoát không khỏi liên quan với chuyện này!
Mộ Dung Bình đột nhiên cười ha ha:
- Tốt tốt tốt! Nếu các ngươi đã biết ta là hung thủ, xem ra ta không sống qua nổi buổi tối hôm nay rồi!
Quách Tử Thiện cả giận nói:
- Mộ Dung Bình, hãy mau thúc thủ chịu trói!
- Trò cười!
Mộ Dung Bình bỗng nhiên kéo lên Đoàn Lệ Hoa dưới đất, đem dao phay trong tay đặt ngang ở cổ nàng.
Tất cả mọi người sợ hãi cả kinh, chỉ thấy dao phay hết sức sắc bén. Lưỡi đao sáng bạc đặt trên da thịt mịn màng của Đoàn Lệ Hoa, chỉ vừa đụng nhẹ một cái liền để lại một dấu đỏ. Ai cũng biết, Mộ Dung Bình hoàn toàn chính là người điên. Nếu hắn chỉ hơi dùng lực, Đoàn Lệ Hoa cho dù có mười cái mạng cũng phải mất ở chỗ này.
Ai cũng không dám động, ngay cả Khúc Mai nấp ở một nơi bí mật gần đó cũng có chút sợ ném chuột vỡ bình.
Tô Chuyết nhìn chăm chú vào hai con ngươi của Đoàn Lệ Hoa, trầm giọng nói:
- Tiểu Y đừng sợ, sư phụ sẽ không để cho hắn tổn thương cô!
Đoàn Lệ Hoa dĩ nhiên hết sức tin tưởng Tô Chuyết, nhưng nước mắt lại không tự chủ chảy xuống.
Tô Chuyết thở dài, hỏi:
- Mộ Dung Bình, vừa rồi ngươi còn chưa nói hết lời. Rốt cục ngươi có thù sâu khắc cốt gì với những người kia? Sao bọn họ lại hại chết mẫu thân của ngươi?
Mộ Dung Bình bị chúng bộ khoái vây quanh, đã biết hôm nay mình khẳng định trốn không thoát. Hắn buồn bã cười một tiếng, bên trong ánh mắt đều là tuyệt vọng. Hắn nói ra:
- Năm đó mẫu thân mang bầu ta, cùng đường mạt lộ. Khó khăn lắm mới tìm thấy một căn nhà nhỏ ở thành tây, nhưng lại bị những kẻ đó đối xử lạnh nhạt cùng nhục mạ! Là mẫu thân bị bọn chúng sống sờ sờ bức tử!
(chưa xong còn tiếp.)