Hai người Chu Thanh Liên và Diệp Thiều đều có chút buồn bực. Chẳng phải Quỷ Ẩn là Già Lâu La trong Bát Bộ Thiên Long à, làm sao lại muốn đối địch với Vô Ngã?
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Vãn bối cũng biết được chuyện này mới đây, mấy lần Vô Ngã giao thủ với vãn bối, trước sau đều nương tay, đại khái cũng là lấy lòng vãn bối, muốn lôi kéo vãn bối để cùng đối phó Quỷ Ẩn!
Chu Thanh Liên trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi gật đầu, nói:
- Quỷ Ẩn Phong tiên sinh ý chí cao xa, sao chịu cam lòng bị một người thanh niên hai ba mươi tuổi ước thúc chứ?
Tô Chuyết nói:
- Chu tiền bối nói không sai. Từ khi ở Kim Lăng phá giải vụ án ngân phiếu giả của Lý Tuyên, Lý Tuyên luôn luôn đào vong tại ngoại. Đương nhiên Vô Ngã cũng không rảnh quan tâm sự sống chết của hắn, bây giờ Lý Tuyên dường như đã bị Quỷ Ẩn lôi kéo về phe, Bát Bộ Thiên Long kì thực đã xuất hiện trạng thái chia năm xẻ bảy. Bởi vậy, vãn bối nói có lẽ bọn chúng không phải là không quan tâm Diệp tiền bối, mà là ốc không mang nổi mình ốc rồi!
Diệp Thiều thở dài, nói:
- Thì ra là thế...
Trong thời gian ba người trò chuyện, bên ngoài sắc trời dần dần mờ tối, đã gần đến hoàng hôn. Chỉ một lúc sau, có người đưa tới một hộp cơm, bên trong có cơm canh cho ba người. Nho môn tự xưng là chính nhân quân tử, tất nhiên sẽ không ngược đãi ba người, bởi vậy thức ăn cũng ngon miệng.
Ba người ăn no nê, Tô Chuyết đứng dậy đi lòng vòng trong phòng. Chu Thanh Liên nghe thấy tiếng bước chân của y vang lên, nói ra:
- Ngươi không cần nhìn, Tăng Mạnh Thường đã dám ném chúng ta ở chỗ này, chắc hẳn nơi này thủ vệ nhất định là cực kỳ nghiêm mật. Muốn bỏ chạy chỉ sợ là khó khăn muôn vàn.
Tô Chuyết cười khổ nói:
- Chu tiền bối, ngài không cần nhắc nhở vãn bối. Vãn bối đã biết chủ ý đầu hàng của mình quả thực là quyết định hoang đường nhất đời này!
Chu Thanh Liên cười cười lắc đầu, Diệp Thiều thì có chút áy náy, nói:
- Không ngờ lại hại hai người thành như vậy...
Chu Thanh Liên còn chưa lên tiếng, Tô Chuyết khoát tay một cái nói:
- Diệp tiền bối nói quá lời. Vãn bối vốn muốn đến cứu tiền bối. Huống chi, Vệ Tú còn...
Y suýt nữa là đem mấy chữ "Mang thai con của vãn bối" nói ra miệng. Nếu như Diệp Thiều biết được là mình làm ra loại sự tình này với Vệ Tú, chỉ sợ không thể thiếu một phen miệng lưỡi.
Mặc dù Diệp Thiều không biết nội tình, nhưng thấy thần sắc của y thì sớm đã đoán được, Tô Chuyết tới đây hơn phân nửa là vì Vệ Tú. Bà cảm thấy vui mừng, ban đầu ở sa mạc giao phó Vệ Tú cho Tô Chuyết quả thực là quyết định mạo hiểm nhất trong cuộc đời bà. Bởi vì chính bà lúc tuổi còn trẻ đã ủy thân cho Vệ Tiềm, không ngờ cuối cùng lại thất vọng đến cực điểm. Chẳng ngờ Tô Chuyết thực sự không có cô phụ sự kỳ vọng của bà.
Gương mặt Tô Chuyết nóng lên, may mắn trong phòng tối tăm nên Diệp Thiều không nhìn ra. Y nói:
- Đã không có đường trốn, vậy chỉ có thể nhập gia tùy tục!
Chu Thanh Liên cười khổ nói:
- Nghĩ không ra ngươi cũng rất hờ hững đấy.
Tô Chuyết cười nói:
- Không thì còn làm thế nào?
Chu Thanh Liên nói:
- Ta thấy Tăng Mạnh Thường và gã Phương Bạch Thạch kia hình như đang nhằm về ngươi đó. Thế ngươi có biết việc này rốt cuộc như thế nào không?
Tô Chuyết cau mày nói:
- Vãn bối cũng không biết... Nè, vì sao cứ nói về vãn bối vậy? Giờ cũng rảnh rối, Chu tiền bối, sao không kể một chút về chuyện của ngài đi?
Chu Thanh Liên khẽ giật mình:
- Ta có gì hay mà kể?
Tô Chuyết cười nói:
- Lần trước ở Thục trung, may mắn gặp được Chu phu nhân, lần này làm sao lại không thấy? Hai người các vị chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ngược lại thật sự là là một đôi vợ chồng kỳ lạ nhất thế gian!
Nói đến đây, trên mặt Chu Thanh Liên hiện ra ý cười. Ông nói:
- Tính nết nội tử có chút cổ quái, từ hơn hai mươi năm trước đã không nguyện ý gặp mặt người của võ lâm Trung Nguyên. Bởi vậy nhiều khi cũng không muốn ở cùng ta một chỗ.
Tô Chuyết cau mày nói:
- Hai mươi năm trước...
Diệp Thiều cũng hỏi:
- Đấy chẳng phải là thời điểm Chu đại ca tiêu diệt Ma giáo?
Chu Thanh Liên gật đầu, Tô Chuyết lập tức nổi hứng, hỏi:
- Chu tiền bối, vẫn bối sớm đã nghe qua phong quang của tiền bối năm đó, nhưng vẫn không có nghe ngài kể. Lần này khó có được cơ hội, không bằng tiền bối kể cho chúng ta nghe xem, cũng là giết thời gian mà!
Chu Thanh Liên thấy hai người đều hết sức tò mò, không đành lòng làm phật ý bọn họ, thở dài một hơi, nói:
- Chuyện năm đó không nhiều người biết, ngược lại càng truyền càng thần kỳ. Kỳ thật đâu có giống như các người nghĩ chứ?
Ông trầm mặc một hồi, hai người Tô Chuyết đều lẳng lặng lắng nghe. Lúc này Chu Thanh Liên mới nói:
- Năm đó ta chỉ là một lang trung hương dã, trong lúc vô tình cứu giúp nội tử một mạng. Về sau mới biết được, bà ấy chính là con gái của chưởng môn phái Thiên Sơn năm xưa!
- Cái gì? Chu phu nhân chính là con gái của thủ lĩnh Ma giáo ư?
Tô Chuyết cả kinh nói. Điều này quả thực khiến người ta không thể tưởng tượng.
Chu Thanh Liên gật đầu, nói:
- Phái Thiên Sơn chính là Ma giáo năm xưa. Khi đó Ma giáo nảy sinh biến động, thuộc hạ dẫn người phản giáo, bắt nhốt giáo chủ, cũng chính là phụ thân nội tử. Về sau kinh lịch đủ loại kỳ ngộ, ta luyện thành một thân bản lĩnh, dẫn đầu người trong võ lâm Trung Nguyên đi tiêu diệt phái Thiên Sơn.
Tô Chuyết cẩn thận hỏi:
- Chu tiền bối, ngài diệt phái Thiên Sơn, Chu phu nhân lại còn tình nguyện gả cho ngài sao?
Chu Thanh Liên không để bụng, cười nói:
- Kỳ thật phái Thiên Sơn mà ta diệt đã không giống như là môn phái của nội tử nữa rồi. Lúc đầu phái Thiên Sơn cũng không làm bao nhiêu chuyện ác, chỉ là ở cư ngụ ở một sa mạc hoang vu góc Tây Bắc, chẳng qua lại rất có thế lực, làm cho một ít kẻ gọi là nhân sĩ chính đạo Trung Nguyên đỏ mắt. Thế nên mới có người xưng là Ma giáo. Kỳ thật phái Thiên Sơn chân chính bắt đầu làm ác là từ khi trong giáo rung chuyển, lên nhậm chức đều là một số kẻ gian tà, lúc đấy mới biến thành Ma giáo chân chính! Về sau chúng ta tấn công lên tổng đàn Ma giáo, cũng chính là tòa thành bên trong sa mạc. Cứu ra phụ thân của nội tử, lúc đó ông ấy đã thoi thóp. Trước khi lâm chung đã truyền lệnh bài Khẩn Na La cho ta.
Tô Chuyết cảm thán nói:
- Hóa ra Chu tiền bối có được vị trí Khẩn Na La là như thế. Vãn bối còn đang suy nghĩ, người nhân từ lương thiện như Chu tiền bối làm sao lại gia nhập loại tổ chức đó.
Chu Thanh Liên cười cười, Diệp Thiều nói:
- Thì ra Chu đại ca cũng giống như ta, đều là không hiểu ra sao mà nhận được lệnh bài.
Tô Chuyết cười nói:
- Nghe Chu tiền bối kể chuyện thật là mất hứng mà, dăm ba câu là kể xong câu chuyện đặc sắc như thế.
Dĩ nhiên y biết Chu Thanh Liên là người khiêm tốn kiệm lời, không thích khoe khoang, càng không muốn kể ra công tích trước kia. Y lại hỏi:
- Vậy Chu tiền bối tại sao lại muốn đối địch với Bát Bộ Thiên Long đây?
Chu Thanh Liên hít sâu một hơi, nói:
- Đó là vào mười năm trước, ta bỗng nhiên nhận được một phong thư, bảo ta đến nơi nào đó tụ họp, người kí tên chính là Bát Bộ Thiên Long chi chủ. Lúc ấy ta mới ý thức được thì ra trên đời quả thật là có một tổ chức bí ẩn như thế. Mà bọn họ mỗi mười năm lại tổ chức một lần tụ hội, lần kia vừa vặn đến kỳ hạn mười năm. Ngày xưa ta chưa bao giờ liên lạc cùng bọn họ, vậy mà bọn họ lại hiểu rõ ta như lòng bàn tay, còn biết là ta đã tiếp chưởng Khẩn Na La bộ. Năng lực như vậy quả thực khiến ta giật mình. Bởi vậy ta chỉ muốn mau mau đến xem bọn họ là người nào!
- Sau đó thì sao?
Tô Chuyết nhíu mày.
Chu Thanh Liên nói:
- Đến kỳ hạn tụ hội, ta mới phát hiện những người này cực kỳ thần bí, qua lại với nhau đều che mặt mũi, không muốn lấy diện mạo thật mà gặp người. Trừ tám bộ thủ ra, còn có một người đàn ông trung niên, chính là Bát Bộ chi chủ, có quyền lực quản hạt hiệu lệnh tất cả mọi người. Lúc ấy thời gian tụ hội không dài, người kia chỉ phân phó một việc.
Tô Chuyết vội hỏi:
- Việc gì?
Chu Thanh Liên nói:
- Người kia ra lệnh Già Lâu La lên kế hoạch giết chết hoàng đế đương thời, Thái tổ Triệu Khuông Dận!
(chưa xong còn tiếp.)