Phong Tòng Quy bật thốt lên:
- Tô Chuyết, chỉ cần ngươi lấy ba miếng lệnh bài kia ra, chúng ta liền có thể đạt được bản đồ hoàn chỉnh!
Tô Chuyết mỉm cười, nói:
- Có cần lệnh bài trong tay ta sao? Vô Ngã đại sư tìm kiếm nhiều năm, chắc hẳn đã biết vị trí cụ thể của bảo tàng?
Vô Ngã cũng cười cười, nói:
- Không sai! Vị trí mà tấm bản đồ chỉ ra, hình như có vẻ chính là tổng đàn của phái Thiên Sơn năm xưa. Mà mấy đời Khẩn Na La trước kia vừa vặn từng nhậm chức giáo chủ phái Thiên Sơn! Bởi vậy ta đoán, Khẩn Na La chính là phụ trách trông coi bảo tàng, mà bảo tàng dĩ nhiên cũng ở trong pháo đài cổ của phái Thiên Sơn! Năm đó Trung Nguyên chiến hỏa bấp bênh, chỉ có đến sa mạc Tây Bắc nơi xa mới có thể cất giấu bảo tàng một cách an toàn, mà không làm cho người khác chú ý.
Phong Tòng Quy nhíu lông mày lại, sự kinh ngạc trong lòng lộ rõ trên mặt.
Tô Chuyết cười nói:
- Nếu ngươi đã đoán được, cần gì phải tìm ta?
Vô Ngã nói:
- Bởi vì tám miếng lệnh bài chẳng những có bản đồ bảo tàng, mà còn là chía khóa mở ra bảo tàng! Năm đó vì phòng ngừa Khẩn Na La biển thủ nên đã chia chìa khóa thành tám phần. Chỉ có đầy đủ tám người của Bát Bộ Thiên Long mới có thể mở ra bảo tàng! Tô Chuyết, bây giờ chỉ còn thiếu ba tấm lệnh bài trong tay ngươi mà thôi!
Con mắt của Tô Chuyết xoay chuyển, trầm mặc hồi lâu. Vô Ngã cho là Tô Chuyết còn có chút do dự, liền nói ra:
- Tô Chuyết, chỉ cần ngươi đáp ứng hợp tác với chúng ta, ta có thể cam đoan sự an toàn của ngươi!
Lời hứa hẹn của Vô Ngã không thể nghi ngờ là đáng tin hơn nhiều so với của Phong Tòng Quy. Tô Chuyết cười khẽ. Phong Tòng Quy là gian hùng, có thể trở thành người như lão tất nhiên là đã vô số lần làm trái lời hứa của mình. Mà Vô Ngã lại hết sức chú ý thân phận của bản thân. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân tại sao Vô Ngã lại thua thiệt dưới tay Phong Tòng Quy đi.
Tô Chuyết thò tay vào ngực, bỗng nhiên cầm ba miếng sắt đen sì vứt xuống mặt đất, phát ra những tiếng leng keng leng keng giòn vang. Con mắt của mọi người đều bị hấp dẫn, bất ngờ chính là lệnh bài của Thiên bộ, Khẩn Na La bộ và Kiền Đạt Bà bộ!
Vô Ngã và Phong Tòng Quy nhìn chằm chằm vào lệnh bài, bỗng nhiên đồng loạt nhìn về phía Lý Tuyên, trong ánh mắt vừa có phẫn nộ vừa có ngờ vực. Thì ra thời điểm Lý Tuyên vừa tới liền đã bẩm báo cho bọn hắn, không có tìm được lệnh bài trên thân Tô Chuyết. Bởi vậy khi bọn hắn bỗng dưng nhìn thấy Tô Chuyết mò ra lệnh bài từ trong ngực, làm sao lại không sinh ra nghi ngờ đối với Lý Tuyên được?
Lý Tuyên lắp bắp kinh hãi, biết rằng hai người này đã bắt đầu nổi giận. Nếu như sớm biết lệnh bài ở ngay trên người Tô Chuyết, làm sao còn phải phí nhiều miệng lưỡi như vậy chứ?
Để Vô Ngã cùng Quỷ Ẩn lãng phí sức lực, cái giá phải trả cũng cực kỳ cao. Sống lưng Lý Tuyên phát lạnh, chỉ vào Tô Chuyết, phẫn nộ nói:
- Ngươi... Ngươi... Lệnh bài rõ ràng không ở trên người ngươi... Lúc ngươi tắm rửa, rõ ràng là...
Hóa ra ngày đó bên trong khách sạn ở thành Kim Lăng, Lý Tuyên đã phái người đi xem trộm Tô Chuyết tắm rửa, chính là vì nhìn xem Tô Chuyết có cất lệnh bài trên thân hay không. Ai mà ngờ Tô Chuyết cao hơn một bậc, lại giấu càng kín hơn.
Trên mặt Tô Chuyết lộ ra nụ cười quái dị:
- Lý Tuyên, thì ra ngươi còn có loại đam mê này!
Lý Tuyên kìm nén đến đỏ bừng cả mặt, ngón tay chỉ vào Tô Chuyết cũng tức giận đến phát run. Vô Ngã vung tay lên:
- Được rồi!
Rất rõ ràng, Vô Ngã đã có chút không kiên nhẫn nổi nữa. Phong Tòng Quy cúi người nhặt lên ba miếng lệnh bài, cũng không vội xem xét, lại kinh nghi mà nhìn xem Tô Chuyết, nói:
- Ngược lại là ta cũng không ngờ rằng ngươi sẽ tùy tiện lấy ra thứ này! Chúng nó không phải là bùa hộ thân của ngươi à?
Lý Tuyên giống như nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Quỷ Ẩn, lớn tiếng nói:
- Không sai! Đại sư, Phong tiên sinh, nếu như lệnh bài đã tới tay, Tô Chuyết cũng không còn tác dụng gì nữa! Lúc trước hắn phá hỏng nhiều đại sự của chúng ta như vậy, bây giờ nên là lúc báo thù rồi!
Tô Chuyết lạnh lùng nhìn Lý Tuyên chằm chằm, trong mắt chỉ có bi thương, cũng không có sợ hãi. Vô Ngã âm thầm cân nhắc trái phải, Tô Chuyết đích xác đã từng phá hỏng đại sự của hắn, khiến Vô Ngã không kìm được muốn loại trừ cho xong việc. Nhưng mà qua mấy lần giao thủ, chẳng biết tại sao, Vô Ngã lại sinh ra một tia cùng chung chí hướng đối với Tô Chuyết.
Nếu như thiếu đi đối thủ này, sợ rằng sẽ ít đi rất nhiều niềm vui thú.
Huống chi, Vô Ngã còn từng dùng Tô Chuyết như là lực lượng để hạn chế Quỷ Ẩn. Tuy nói bây giờ Tô Chuyết bại lộ thân phận, hôm nay đã như là chó nhà có tang, năng lực hiệu triệu giang hồ trước kia cũng đã rời hắn mà đi. Nhưng đầu óc của Tô Chuyết dù sao còn rất thông minh, nếu như hắn chịu làm việc cho Vô Ngã, ngày sau cũng tính là nhất đại năng thần!
Nghĩ tới đây, Vô Ngã trầm giọng nói:
- Ta đã nói, chỉ cần Tô tiên sinh giao ra lệnh bài, thì có thể giữ mạng!
Lời Vô Ngã nói không cho phép nghi ngờ, Lý Tuyên cũng không dám nói nhiều nữa. Phong Tòng Quy lại cười ha ha, quơ lệnh bài trong tay, nói ra:
- Tô Chuyết, ta nghĩ nếu ngươi không có nắm chắc tuyệt đối, cũng sẽ không giao lệnh bài ra chứ?
Tô Chuyết cười ha ha một tiếng, mặc dù có vẻ uể oải, nhưng đã hơi khôi phục lại. Y gật đầu nói:
- Không sai! Đương nhiên là ta sẽ không lấy tính mạng của mình ra nói đùa rồi!
Phong Tòng Quy nhíu mày:
- Ồ? Nhưng ta không nhìn ra ngươi còn có thẻ đánh bạc nào khác?
Tô Chuyết mỉm cười, nói:
- Nếu như ta đoán không sai, các ngươi chưa bao giờ đi đến pháo đài cổ của phái Thiên Sơn đúng không?
Sắc mặt Vô Ngã có chút khó coi. Tô Chuyết lại nói:
- Ta nghĩ, ngươi phái Lý Tuyên và Đường Mặc nhiều lần truy bắt Diệp Thiều, nhưng lại không chịu sát hại tên phản đồ của Bát Bộ Thiên Long một cách dễ dàng. Đại khái cũng là bởi vì Diệp Thiều từng sinh sống rất lâu trong pháo đài cổ, cũng rất quen thuộc cơ quan trong pháo đài. Nếu ngươi muốn đến phái đài cổ để tầm bảo, nhất định phải đối phó cơ quan bên trong, cũng nhất định phải dựa vào Diệp Thiều.
Vô Ngã bị Tô Chuyết đoán đúng tâm sự, giận đến tái mặt, không nói một lời.
Tô Chuyết lại nói:
- Hiện nay trên đời những người quen thuộc pháo đài cổ chỉ sợ còn có phu nhân của Chu Thanh Liên và Diệp Thiều. Mà bây giờ các ngươi đều không chắc có thể tìm được hai người này, bởi vậy, chỉ có ta mới có thể dẫn các ngươi vào pháo đài cổ một cách an toàn thuận lợi mà thôi!
Vô Ngã liếc nhìn Tô Chuyết, bỗng minh bạch thẻ đánh bạc trong tay đối phương là gì, không khỏi cười nói:
- Nói như vậy, ngươi muốn mang chúng ta đi tìm bảo tàng sao?
Tô Chuyết mỉm cười gật đầu. Phong Tòng Quy lại nói:
- Nhưng mà ngươi chớ có quên, Lý Tuyên đã từng đi qua nơi đó. Tại sao ta phải dựa vào ngươi?
Tô Chuyết vẫn mỉm cười như cũ nói:
- Đầu óc của Lý Tuyên có thể phán đoán cơ quan trong pháo đài cổ đến cùng là như thế nào hay sao? Lại nói, các ngươi chịu để Lý Tuyên đi theo à?
Tô Chuyết vừa dứt lời, sắc mặt Lý Tuyên đã cực kỳ khó coi. Hiện tại Tô Chuyết đã gần như là phế nhân, nếu không có Vô Ngã và Phong Tòng Quy ở đây, Lý Tuyên dùng một tay cũng có thể khiến hắn mất mạng!
Vô Ngã vung tay lên, quả quyết nói:
- Lý Tuyên không thể đi theo!
Lý Tuyên khẽ giật mình:
- Tại sao ta không thể đi?
Giọng điệu của hắn vừa sợ vừa nghi ngờ, hiển nhiên trong lòng vô cùng muốn cùng đi đến sa mạc. Nhưng mà Vô Ngã nói vậy lại dập tắt hi vọng của Lý Tuyên.
Vô Ngã nói:
- Lý Tuyên muốn phải ở lại Giang Nam chủ trì thế cục!
Hắn vừa dứt lời, Phong Tòng Quy cũng không khỏi trầm ngâm. Tô Chuyết thực sự khó mà dự đoán, càng khó có khả năng khống chế hơn. Bởi vậy, trong lòng Phong Tòng Quy cũng không hi vọng để Tô Chuyết dẫn đường. Nhưng mà Vô Ngã cân nhắc như vậy dường như càng thêm xuất phát từ đại cục.
Phong Tòng Quy trầm mặc một hồi, rốt cục cũng gật đầu nói:
- Đại sư nói không sai! Lý Tuyên không thể đi!
Hai người bọn họ đều nhất trí, rốt cuộc Lý Tuyên không thể có bất kỳ cơ hội nào đi tới sa mạc rồi. Trong mắt Lý Tuyên bỗng nhiên hiện lên một tia lửa giận phẫn hận, dậm chân quay người xông ra cửa.
Tô Chuyết cười khẽ. Phong Tòng Quy quay sang hắn mà nói:
- Tô Chuyết, chỉ cần ngươi có thành thực dẫn chúng ta tìm ra bảo tàng, chúng ta tất nhiên cũng sẽ chia cho ngươi một phần!
Tô Chuyết lại cười nhạt nói:
- Vàng bạc trong bảo tàng, đói không thể ăn, lạnh không thể mặc, ta muốn mấy thứ đó làm gì?
Phong Tòng Quy cau mày nói:
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Tô Chuyết thở dài:
- Ta chỉ muốn nhìn xem, những thứ vốn nên thuộc về ta...