Mục lục
Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Vệ Tiềm nói ra lời này, vừa lúc Yến Linh Lung ngay ở một bên. Nàng đâu có chịu được oan uổng, nghe vậy thì lông mày dựng lên, tiến lên cả giận nói:

- Vệ Tiềm, ông nói vậy là có ý gì? Từ trước đến nay Tứ Hải Minh ta trộm cũng có đạo, trộm kẻ làm giàu bất nhân, cướp của tham quan ô lại. Tuyệt đối không đến trộm kinh thư của Thiếu Lâm! Chỉ sợ có kẻ vừa ăn cướp vừa la làng, rõ ràng làm việc trái với lương tâm, lại còn muốn vu oan lên đầu người khác!

Vệ Tiềm tự cho là có thân phận, không muốn cãi lộn cùng Yến Linh Lung, cười lạnh một tiếng. Vệ Thắng phía sau hắn lại không giữ được bình tĩnh, cả giận nói:

- Họ Yến, ngươi nói chuyện cẩn thận chút đi!

Yến Linh Lung không những không giận mà còn cười, nói:

- Vệ Thắng, bởi vì ta trộm tang bạc của ngươi nên người còn ghi hận trong lòng đúng không! Ngược lại ta quên mất, trước đây Vệ gia các ngươi ăn hối lộ trái pháp luật, hoạt động lường gạt. Chắc hẳn đến Thiếu Lâm trộm một bản kinh thư cũng không đáng kể gì chứ?

Cho dù Vệ Tiềm hàm dưỡng có tốt, cũng không nhịn được Yến Linh Lung nói như thế. Sắc mặt ông ta trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Yến minh chủ, có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy được đâu!

Tô Chuyết vội nháy mắt với Hoa Bình, để hắn mau mau can ngăn Yến Linh Lung, miễn cho làm lớn chuyện thêm. Y biết Vệ Tiềm làm người thế nào, lòng dạ tuyệt đối không rộng rãi như người ta nghĩ. Bình thường biểu hiện, bất quá đều là giả bộ cho người khác nhìn mà thôi. Nếu như Vệ Tiềm quả thật nổi giận, chỉ sợ Yến Linh Lung còn chưa phải là đối thủ. Hoa Bình đương nhiên minh bạch ý của Tô Chuyết, tiến lên khuyên hai câu bên tai Yến Linh Lung. Lúc này Yến Linh Lung mới tức giận trừng mắt nhìn Vệ Tiềm, xoay người rời đi.

Tô Chuyết không khỏi vừa buồn cười, nghĩ không ra tính tình Yến Linh Lung cay cú đến thế, lại có thể ngoan ngoãn nghe lời người đàng hoàng như Hoa Bình, quả thật là cổ quái.

Yến Linh Lung rời đi, Vệ Tiềm đương nhiên không thể truy cứu nữa, miễn cho làm mất thân phận trước mặt mọi người. Ông ta trầm giọng nói:

- Phương trượng đại sư, bất kể là ai trộm kinh thư, chỉ sợ giờ phút này đã trốn xuống dưới núi rồi! Theo ta thấy, kế sách hiện thời chỉ có phát xuống lệnh bắt khắp giang hồ, hiệu triệu võ lâm đồng đạo đồng thời truy nã kẻ này mà thôi!

Tô Chuyết cũng khẽ gật đầu, cảm thấy kẻ trộm bí tịch võ công có khả năng đào tẩu rất lớn. Bất quá có một điều để cho y không hiểu một chút, nếu kẻ này đã đến trộm sách, vì sao còn muốn giết hại Đỗ Thanh Phong đây? Càng kỳ quái hơn là, nhất định phải bày biện thi thể Đỗ Thanh Phong thành hình dáng như trong bức tranh?

Tiếng nói của Vệ Tiềm rất lớn, quần hùng đứng từ xa đều nghe thấy được. Rất nhiều người lớn tiếng khen hay. Ai ngờ Hoài Thiện lại lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Kẻ này nhất định còn chưa trốn xuống núi!

Vệ Tiềm ngạc nhiên nói:

- Ồ? Vì sao đại sư chắc chắn thế? Kẻ này có thể thần không biết quỷ không hay mà lẻn vào Tàng Kinh Các được phòng vệ sâm nghiêm, chắc hẳn những thủ vệ kia của Thiếu Lâm tự cũng không ngăn được hắn chứ?

Hoài Thiện trầm giọng nói:

- Nếu như tất cả mọi người đều cho rằng Thiếu Lâm tự chỉ có thế thôi, vậy thì sai vô cùng! Bốn mặt Đông Tây Nam Bắc giữa sườn núi Thiếu Thất đều có căn phòng nhỏ, bên trong là bốn vị sư thúc của ta. Bọn họ bế quan mấy chục năm, đã tu luyện đến như như bất động, chi bằng cảm giác nhận biết hết thảy. Nếu như có người lẻn lên núi, hoặc là lẻn xuống núi, tuyệt đối không trốn qua ánh mắt của bọn họ!

Đám người nghe vậy giật mình, những người trước kia có chút khinh thị Thiếu Lâm, không khỏi thu hồi lòng khinh thường. Tô Chuyết cũng yên lòng, xem ra kẻ đó vẫn còn chưa trốn xuống núi, như vậy hắn rất có thể nấp ở bên trong quần hùng.

Y đang chìm trong suy nghĩ, Hoài Thiện đột nhiên hỏi:

- Tô Chuyết, ngươi có ý kiến gì không?

Tô Chuyết đáp:

- Ta nghi ngờ kẻ sát hại Đỗ chưởng môn và kẻ trộm kinh thư là cùng một người, hơn nữa đó cũng chính là kẻ đã đưa thư! Ta đã kiểm tra, thời điểm Đỗ chưởng môn bị hại ước chừng là vào giờ Tý đêm qua (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng). Mà từ chồng vỏ trái cây dưới đất đến xem, kẻ lẻn vào Tàng Kinh Các ngừng lại ở đây rồi ăn. Bởi vậy rất có thể là hắn sát hại Đỗ Thanh Phong, sau đó vào lúc rạng sáng, hắn tiến vào trong phòng từ cửa thông gió trên tường. Đêm qua mặc dù là mười bốn tháng ba, nhưng thời tiết cũng không tốt, không có ánh trăng. Bởi vậy chỉ cần kẻ này có khinh công không tệ, thì rất dễ dàng vòng qua được võ tăng thủ vệ.

- Vậy kẻ đó rốt cục là ai hả?

Giọng nói Vệ Tiềm mang vẻ khinh miệt.

Tô Chuyết lắc đầu. Vệ Thắng bỗng nhiên cười ha ha một tiếng, nói:

- Nghe ngươi thao thao bất tuyệt một phen, ta còn tưởng rằng ngươi đã biết được kẻ đó là ai chứ! Nguyên lai cũng chỉ là đang ba hoa chích chòe ma thôi!

Tô Chuyết không thèm để ý hắn trào phúng, tiếp tục nói:

- Bất quá để cho ta kỳ quái là, sàn nhà Tàng Kinh Các là dùng tấm ván gỗ lát thành, thâm niên lâu ngày, dẫm lên trên khó tránh khỏi sẽ phát ra âm thanh. Mà kẻ đó nhảy xuống từ cửa thông gió cao mười mấy thước, nhưng lại không phát ra âm thanh kinh động người ngoài phòng. Thứ hai, vì sao hắn phải giết Đỗ Thanh Phong đây? Nếu như chủ ý của hắn là đến trộm sách, căn bản đâu cần mạo hiểm bị người phát hiện, chạy đến thiền phòng ở hậu viện để giết người!

Đám người trầm mặc không nói, hiển nhiên cũng nghĩ không thông những vấn đề này. Tô Chuyết lại nói:

- Bất quá, nếu phương trượng đại sư nói kẻ này còn chưa trốn xuống núi, ta nghĩ nhất định hắn còn đang ở trong chúng ta. Chỉ cần phong tỏa cửa núi, nhất định có thể điều tra ra được hắn!

Vệ Tiềm cười lạnh nói:

- Nói thật dễ nghe, bây giờ trong Thiếu Lâm tự có vài trăm người, ngươi tra thế nào? Huống chi tất cả mọi người đều là võ lâm chính đạo, người muốn hoài nghi thì hoài nghi được hả?

Tùng Cốc đạo nhân phái Nga Mi đứng ra hoà giải nói:

- Đến nay phát sinh chuyện lớn như vậy, ai cũng không hi vọng hung thủ bỏ trốn mất dạng. Cây ngay không sợ chết đứng, ngại gì để hắn tra một chút chứ?

Thẩm Tàng Phong cũng nói:

- Đạo trưởng nói không sai, bất quá để thằng nhóc này điều tra chúng ta, chỉ sợ sẽ khiến chúng ta mất thân phận!

Từ trước đến nay ông ta tâm cao khí ngạo, nói ra những lời này, người ngoài cũng không kinh ngạc.

Tùng Cốc hỏi:

- Vậy Thẩm chưởng môn có biện pháp gì tốt không?

- Chỉ cần chọn ra minh chủ võ lâm, để hắn đến điều tra mọi người, họ Thẩm ta tuyệt đối không hai lời.

Thẩm Tàng Phong đáp.

Tô Chuyết cười lạnh, nghĩ không ra hắn vẫn còn đang đánh chủ ý đến chức minh chủ võ lâm, xem ra kẻ gọi là võ học kỳ tài này quả thật là cao ngạo cực kỳ, chẳng lẽ thật cho rằng mình mười phần chắc chín rồi sao?

Y đang nghĩ ngợi, Tùng Cốc nói:

- Vậy xem ra, vị trí minh chủ chỉ có thể do Hoài Thiện đại sư đảm nhiệm. Chuyện lần này xảy ra ở Thiếu Lâm, Hoài Thiện đại sư có tư cách gánh trách nhiệm này nhất, tra ra hung phạm!

Vừa dứt lời, liền có người lớn tiếng nói:

- Ta không đồng ý!

Đám người nhìn sang, nguyên lai là chưởng môn phái Thái Sơn, Mã Độ. Hắn nói tiếp:

- Minh chủ võ lâm chỉ do người có đức có tài mới chiếm được. Không nói đến phương trượng Thiếu Lâm có hoàn toàn xứng đáng hay không, chỉ bằng vào chuyện lần này, thủ vệ lỏng lẻo, gặp chuyện còn không rõ, dẫn đến Đỗ chưởng môn của phái Không Động chết thảm, võ lâm chính đạo hổ thẹn. Nếu vậy mà cũng có thể đảm nhiệm chức minh chủ võ lâm, ta là người thứ nhất không đồng ý!

Mã Độ nói xong, đám người trầm mặc không nói một lời, tựa hồ cũng âm thầm đồng ý, nhưng lại không muốn đắc tội Thiếu Lâm tự. Dứt bỏ trường hợp Mã Độ cũng muốn làm minh chủ võ lâm, kỳ thật lời hắn nói cũng có mấy phần đạo lý. Hoài Thiện không nói một lời, trong lòng cũng có chút áy náy.

Thẩm Tàng Phong thản nhiên nói:

- Mã chưởng môn nói như vậy, vẫn là muốn đấu võ quyết ra vị trí minh chủ hay sao?

Bên trong quần hùng có người hô:

- Đương nhiên! Sớm ngày chọn ra chức minh chủ, sớm ngày tra ra hung phạm, cũng thuận tiện cho mọi người trở về!

Tùng Cốc đạo nhân lại nói:

- Ta không đồng ý...

Trong lúc nhất thời vài trăm người đều mang tâm tư riêng, cãi lộn không ngớt. Tô Chuyết nhìn xem những kẻ tự xưng là võ lâm chính đạo, chỉ cảm thấy tâm phiền ý loạn, thở dài, bỗng nhiên tựa hồ có thể cảm nhận được tâm tình của Tiêu Thiên Kiếm khi quay lưng với chính đạo năm đó.

Y vừa suy nghĩ tình tiết vụ án, vừa chậm rãi rời đi. Đám người đang cãi nhau túi bụi, ai chú ý hắn? Tô Chuyết đi ra xa, cách xa đám người cãi lộn, mới thoáng cảm giác được chốn Phật môn thanh tịnh. Sắc trời đầu xuân sớm đen, lúc này đã là một vùng lờ mờ.

Bỗng dưng cảm thấy hoa mắt, một bóng người hiện lên. Tô Chuyết giật mình, bật thốt lên:

- Ai đó?!

(chưa xong còn tiếp.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK