Tô Chuyết thở phào một hơi, mở rộng của phòng, ngồi trong phòng ngắm nhìn chim chóc và hoa tươi trong vườn. Một cảnh tượng an lành nhưng bên trong ẩn giấu biết bao nhiêu sóng ngầm cuộn trào, xem như là Tô Chuyết cũng không đoán nổi.
Tô Chuyết cứ ngồi như vậy, ngẫu nhiên lẩm bẩm một hồi, nhưng không ai có thể nghe hiểu hắn đang nói gì. Mắt thấy sắc trời dần tối, ánh nắng tây hạ đã bị ngăn bên ngoài tường viện. Lúc này Tô Chuyết mới cảm thấy đói bụng.
Tô Chuyết lẩm bẩm:
- Chỉ mong lúc ăn cơm tối không bị gặp thêm một lần mưu sát mới tốt!
Vì vậy hắn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. Đúng lúc này hai tiếng cổ cầm "tang tang" truyền đến. Thanh âm lúc có lúc không, tuy là truyền tới từ trong trạch viện nhưng khoảng cách cũng không gần. Hai tiếng đàn này tới đột ngột giống như có người tiện tay gảy đàn. Chẳng qua chỉ cần nghe hai tiếng đàn thì có thể biết cây đàn này tối thiểu nhất là danh cầm bất thế xuất.
Ở huyện thành nhỏ không có tiếng tăm này mà cũng cất giấu bảo vật như thế ư? Tô Chuyết thầm nghĩ trong lòng, dưới chân không kìm được dừng lại.
Tiếp đó liền nghe được một âm thanh du dương vang lên. Tiếng đàn cầm cổ kính, bản đàn là khúc cổ Nhạc Phủ (*) "Đoản ca hành". Khúc nhạc này phổ biến nhất chính là vào thời Tam Quốc, kiêu hùng Tào (Tháo/Phi) khoác giáp làm thơ. Cũng chỉ có bậc hùng anh như vậy mới có thể làm ra bài thơ như thế.
(*) Nhạc phủ: quan đời Hán chuyên sưu tập thơ ca dân gian và âm nhạc, đời sau gọi những thể thơ và tác phẩm làm theo loại này cũng là nhạc phủ.
Tô Chuyết không nhịn được nhẹ giọng ngâm hai câu:
- Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà. Thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa. Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong. Hà dĩ giải ưu, duy hữu đỗ khang. Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm. Đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim...
(Trước rượu nên hát
Đời người bao lâu?
Giống như sương sớm
Ngày qua khổ đau
Nghĩ tới ngậm ngùi
Buồn lo suốt đời
Lấy gì quên được?
Chỉ rượu mà thôi?
Xanh xanh áo ai
Lòng ta bồi hồi
Chỉ vì ai đó
Trầm ngâm đến nay)
Tô Chuyết không khỏi nhớ lại một điển cố khác của họ Tào mà sư phụ từng kể cho hắn nghe. Kể rằng năm ấy hai vị anh hào Tào cùng Lưu Bị từng mai chua nấu rượu, kể hết các đấng anh hùng trong thiên hạ. Đem các bậc danh nhân phong lưu đàm luận nhẹ nhàng như trong lòng bàn tay, khí độ như thế người thường khó bì.
Người biết đàn khúc nhạc cổ xưa này hiện giờ đã không còn nhiều. Tô Chuyết không nghĩ tới sẽ nghe được khúc đàn này trong một trạch viện không đáng chú ý như đây, kinh ngạc hơn chính là không ngờ còn có một người phong nhã như vậy ở chốn này.
Tiếng đàn ngân nga, làn điệu có vẻ tùy hứng nhưng vận luật nghiêm chỉnh. Tiếng đàn giống như khẽ tố lại như ngâm cao. Bên trong sân nhỏ u tỉnh đây lại càng thêm vẻ thanh tịnh cao xa. Đàn là thượng phẩm, người đánh đàn càng không phải là phàm nhân!
Nghe đàn biết âm, biết khúc biết người. Tô Chuyết chợt cảm thấy hết sức hứng thú về người đánh đàn. Thường thường từ trong điệu hát cùng thơ văn của một người là có thể thấy được lòng dạ và tâm tư của người đó. Mà trên giang hồ người có thể gảy ra làn điệu này cũng sẽ không có nhiều.
Tô Chuyết thầm nghĩ trong lòng: Nếu nói về người bình sinh gặp được, phong độ thứ nhất thuộc về thiền tăng Vô Ngã. Nhưng mà Vô Ngã phong lưu, lòng dạ tuy thuộc hàng thượng đẳng thế nhưng nhập thế quá sâu. Mưu tính lớn, suy xét rộng, người như vậy tuyệt đối sẽ không có tao nghệ cầm kỹ đến bực này.
Tiếp theo chính là sư phụ quá cố của mình, Quỷ Ẩn lão nhân Phong Tòng Quy. Đây cũng là người mà mình kính nể nhất trong đời, cho dù hai người đã từng như nước với lửa, không đội trời chung.
Tô Chuyết nhớ tới tiên sư thì có chút buồn bã. Nếu không phải do mình dùng cái chết bày mưu để Vệ Tiềm cùng sư phụ tự giết lẫn nhau, sư phụ cũng sẽ không chết thảm dưới tay người ta. Nếu như Quỷ Ẩn còn tại thế, Tô Chuyết suýt nữa còn cho rằng từ khúc này là được ông đàn tấu. Có lẽ trên đời chỉ có người từng trải hồng trần vạn trượng lại ẩn cư nhiều năm như Quỷ Ẩn mới có thể vừa tiêu sái vừa mang nặng suy nghĩ trong lòng như thế!
Nếu kể ra tiếp, thiên hạ tính được hai chữ anh hùng đáng là Chu Thanh Liên cùng Vệ Tiềm. Chu Thanh Liên tâm tính giản dị, tiêu dao thế ngoại, không tranh quyền thế. Nếu ông ta đánh đàn thì bay bổng có thừa nhưng bá khí không đủ, ý cảnh tuyệt đối không có khả năng giống như từ khúc mà mình đang nghe.
Nhắc đến Vệ Tiềm cũng tính là một đời kiêu hùng, được cho là họ Tào đường thời. Đại ác nhân tất có chỗ không tầm thường. Nhưng mà Vệ Tiềm lại không biết tiến thối như họ Tào, dã tâm quá lớn, còn muốn làm hoàng đế, cuối cùng ý chí có vẻ nhỏ bé.
Còn lại mấy người Lăng Sương, Vệ Tú đều có thể tính là kỳ nhân. Nhưng mà rốt cục bởi vì trẻ tuổi nên không cách nào gảy ra chân ý từ trong từ khúc này.
Trong chốc lát, Tô Chuyết đã đem nhân vật anh hùng mà mình nhận biết đếm hết một lượt, nhưng không xác định được người đang gảy làn điệu này là ai. Tô Chuyết cũng biết thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Không ngờ trong tòa thành nhỏ này thật đúng là ngọa hổ tàng long.
Hắn đang suy nghĩ miên man thì tiếng đàn chợt ngừng. Tô Chuyết vẫn chưa thỏa mãn, bỗng nhiên rất muốn đi gặp người đánh đàn. Ngộ được cao nhân như thế, không tái kiến một lần thì sẽ là điều đáng tiếc trong đời!
Thế là Tô Chuyết nhấc chân bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa bỗng trông thấy ba bóng người quen mắt đi vào nguyệt môn. Một người đi đầu vừa đi vừa nói:
- Mã đại ca, huynh nói tiếng đàn này có gì hay, sao đệ nghe mà không hiểu? Huynh cứ muốn đi tìm người đánh đàn làm gì chứ?
Hán tử nói chuyện màu da đen nhánh, chính là Ngưu Hán mà mình ngẫu nhiên gặp ở Chiết Đông. Theo hắn xứng bất ly đà (*) là Hầu Tiền cười nhạo nói:
- Người ta gảy ra âm nhạc, vào tai trâu gốc còn chẳng bằng tiếng rao hàng trên đường. Cái này gọi là đàn gảy tai trâu!
(*) Xứng bất ly đà: cân đòn không rời quả cân, chỉ mối quan hệ thân mật không rời.
Ngưu Hán hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta thấy khỉ ốm ngươi cũng chỉ giả vờ giả vịt, ngươi có thể nghe hiểu người ta đánh đàn thì mặt trời mọc đằng tây!
Mã Bình Xuyên cười nói:
- Hai người không nên ầm ĩ nữa, ở địa phương này khó mà nghe được có người gảy lên tiếng đàn cổ ý như thế. Dù gì đang rảnh, không bằng trước tiên đi kết giao một phen.
Ba người đi vào viện tử liền gặp được Tô Chuyết ở đối diện. Bốn người đều sững sờ. Bởi vì trông thấy Tô Chuyết đang đứng mà không đánh đàn nên mấy người Mã Bình Xuyên mới biết là mình tìm nhầm chỗ. Mà Tô Chuyết thì đang không biết có nên chào hỏi bọn họ hay không.
Mã Bình Xuyên chắp tay nói:
- Thì ra tiếng đàn không phát ra từ trong căn viện tử này... Quấy rầy rồi!
Tô Chuyết cười cười chắp tay đáp lễ. Ngưu Hán nói:
- Sơn trang này hành lang uốn lượn tưa như mê cung. Vừa nãy rõ ràng nghe thấy thanh âm truyền tới từ phương hướng này, không biết làm sao lại tìm nhầm!
Tô Chuyết cười cười, nói:
- Tại hạ cũng đang muốn tìm xem là ai đang gảy đàn đây!
Hầu Tiền một mực không nói gì, bỗng "A" một tiếng, nói:
- Vị tiên sinh này, xin hỏi trước đây chúng ta có từng gặp nhau chăng?
Tô Chuyết không nhịn được run lên, nghĩ không ra gã Hầu Tiền này lại nhận ra chính mình. Đang không biết đáp lại như thế nào, Ngưu Hán lớn tiếng nói:
- Khỉ ốm, ngươi uống nhiều hả, chúng ta từng gặp vị tiên sinh này lúc nào?
Hắn thấy Tô Chuyết toàn thân trường sam, ăn mặc không hề giống như nhân vật giang hồ thì tưởng rằng Hầu Tiền nhìn lầm. Nhưng mà Mã Bình Xuyên lại nói:
- Hầu huynh đệ trí nhớ rất tốt, chắc chắn sẽ không nhớ lầm.
Gã chắp tay nói với Tô Chuyết:
- Xin hỏi tiên sinh cao tính đại danh? Chúng ta có từng gặp nhau chưa?
Tô Chuyết cái khó ló cái khôn, cười đáp:
- Kẻ hèn họ Lăng tên Sương, chỉ là một tiên sinh dạy học mà thôi...
Y còn chưa nói xong, Hầu Tiền vỗ đầu một cái, lớn tiếng nói:
- À —— ta nhớ ra rồi, các hạ chính là người đội mũ rộng vành trong quán trà nhỏ ở Tiền Đường!
Tô Chuyết không thể không bội phục trí nhớ của Hầu Tiền, chỉ cần gặp qua một lần mà còn có thể nhớ kỹ được. Y cũng giả vờ như giật mình, nói:
- Ồ! Thì ra các vị là ba vị đại hiệp hôm đó!
Mã Bình Xuyên cười nói:
- Hai chữ đại hiệp thế nào dám đảm đương?
Ngưu Hán lớn tiếng nói:
- Nếu là bạn cũ sao không cùng đi uống đôi chén! Ta thấy kế bên đây có một quán rượu làm ăn cũng khá. Chúng ta đi nhanh đi!
Mã Bình Xuyên cũng nói:
- Lăng tiên sinh, mời đi!
Hầu Tiền như cũ dùng ánh mắt nghi hoặc suy xét Tô Chuyết, mỗi lần con mắt của Tô Chuyết nhìn qua liền vội vàng dời ánh mắt đi, giả vờ như không có chuyện gì. Tình cảnh này Tô Chuyết sớm đã nhìn vào mắt. Trong lòng của hắn khẽ động, thầm nghĩ, hay là Hầu Tiền nhận ra thân phận của mình?
Tô Chuyết không dám khinh thường, tận lực không đối mặt với Hầu Tiền. Bốn người kết bạn rời Dương Liễu sơn trang đi về phía quán rượu mà Ngưu Hán nói.
(chưa xong còn tiếp.)