Mộc Tử Tuyên sớm đã chú ý tới tình huống khác thường của Tô Chuyết, hỏi:
- Đó là cơ quan sao?
Tô Chuyết khẽ gật đầu, lại nói:
- Chân đèn này bóng hơn những cái khác, là do được xoa vuốt lâu dài mà thành. Đây hẳn là cơ quan mở ra những cánh cửa khác. Nhưng mà có chút kỳ quái là, trải qua nhiều năm như vậy, làm sao khô lâu này vẫn còn bóng loáng như trước vậy? Hơn nữa phía trên cũng không có bao nhiêu tro bụi? Chẳng lẽ trong pháo đài cổ này còn có những người khác sao?
Y vừa dứt lời, trong đại sảnh tự dưng ớn lạnh một trận. Rất nhiều người không khỏi sợ đến run rẩy.
Bạch Đà khàn giọng cười cười, nói:
- Tô công tử, ngươi đừng làm chúng ta sợ. Hay là truyền thuyết kia có thật?
Không biết là ai thấp giọng nói thầm:
- Ma nữ áo trắng, nhất định là con ma nữ đó!
Trong nháy mắt đại sảnh an tĩnh lại, người người đều cảm giác lạnh sống lưng.
Đằng Quế bỗng nhiên lạnh lùng mắng:
- Đồ nhát gan! Trái lại ta muốn xem thử, đến cùng con ma nữ đó hình dáng thế nào! Tất cả mọi người lấy ra binh khí, cẩn thận đề phòng!
Vệ Tú tựa hồ cũng có chút sợ hãi, không tự chủ được nhích lại gần Tô Chuyết. Tô Chuyết thì chưa bao giờ tin vào lời đồn quỷ thần, nhưng từ dấu vết để lại đến xem, trong pháo đài cổ dường như đích xác là có người, bởi vậy cũng xốc lại mười hai phần tinh thần, sợ trúng phải tập kích.
Ai ngờ Mộc Tử Tuyên nghe Tô Chuyết nói nơi này có người, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, nói:
- Không sai!
Nói xong duỗi tay đè chặt viên khô lâu kia, dùng sức xoay một cái.
Chợt nghe vài tiếng "Răng rắc" trầm đục, vách đá bốn bề đại sảnh bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, lộ ra sáu cửa đá. Trong cửa đá là đường hành lang tối thui, cho dù vào giữa trưa, mặt trời lên cao, cũng không thấy rõ bên trong có thứ gì.
Mấy người lớn gan cũng chỉ đứng ở trước cửa nhìn vào bên trong, căn bản không thấy rõ những hành lang đó dẫn đến đâu.
Đằng Quế quả quyết nói:
- Nơi này có sáu cửa đá, nếu đi xem từng cửa, không biết phải tìm đến lúc nào. Mọi người chia ra vào xem!
Hoa Miên nói móc:
- Đằng đại ca, trong pháo đài cổ cơ quan trùng điệp. Chúng ta tùy tiện đi vào, không nói là có ma nữ thật hay không, chỉ sợ không cẩn thận kích thích cơ quan, coi như việc lớn không ổn đâu a!
Đằng Quế thấy những người khác cũng nghĩ giống như thế, bất đắc dĩ nói:
- Vậy ngươi muốn thế nào? Mọi người chạy tới đây rồi, cũng đâu thể bỏ dở nửa chừng!
Đám người vừa nghĩ tới bảo tàng, chứa vô số vàng bạc châu báu và bí tịch võ công trong truyền thuyết, lại có chút không cam lòng. Hoa Miên liếc mắt đưa tình với Tô Chuyết, nói:
- Nếu mọi người muốn chia ra hành động, vậy Thánh Nữ môn ta tự nhiên muốn theo Tô công tử một đường!
Tất cả mọi người đã được chứng kiến thủ đoạn của Tô Chuyết, đều biết y lợi hại, không hẹn mà cùng sinh ra ý tưởng giống nhau. Chỉ là lời này bị Hoa Miên nói ra trước tiên, ai cũng không tiện tranh giành cùng nàng. Hoa Miên hài lòng dán vào Tô Chuyết đang đứng, thỉnh thoảng thân hình đầy đặn cọ cọ trên thân Tô Chuyết, làm cho Tô Chuyết nổi da gà toàn thân.
Vệ Tú đứng ở một bên, không biết làm sao, vậy mà có chút hơi ghen tuông, cả giận:
- Ta cũng đi cùng Tô Chuyết!
- Không được!
Đằng Quế quả quyết nói.
- Nếu các ngươi cùng nhau chạy trốn thì sao giờ? Hai người các ngươi nhất định phải tách ra!
- Không bằng như vậy, chúng ta buộc sáu sợi dây thừng chung vào một chỗ, mỗi đầu dây buộc trên cổ tay một người. Vị cô nương và lão tiên sinh này chờ đợi ở đại sảnh. Nếu như người ở cửa nào gặp phải nguy hiểm, thì khẽ động dây thừng, những người khác cũng có thể biết được.
Mộc Tử Tuyên nghĩ nghĩ, sắp xếp kế sách.
Mấy người Đằng Quế vui mừng:
- Đúng nên như thế!
Hoàn toàn không để ý tới ý kiến của Vệ Tú.
Vệ Tú nhất thời chán nản, nhìn thấy Hoa Miên mị nhãn tung bay, lại sinh ra ghen tuông.
Tô Chuyết áp sát tới, nhỏ giọng nói:
- Yên tâm, cô ở đây chờ ta, ta nhất định chú ý cẩn thận, bình an trở về!
Vệ Tú hận hận nện cho y một đấm, lại không biết nên nói gì. Chu Thanh Liên bỗng nhiên lại dùng thủ pháp truyền âm nhập mật, nói với Tô Chuyết:
- Tô Chuyết tiểu tử, những cửa này được sắp xếp theo Tiên Thiên Bát Quái, trong đó có cơ quan trùng điệp, không thể chủ quan! Ta ở chỗ này, ngươi cứ yên tâm Vệ cô nương đi!
Tô Chuyết run lên, nguyên lai những cửa này nhìn có vẻ bình thản không gì kỳ lạ, kì thực lại đang ẩn giấu sát cơ. Chỉ là Chu Thanh Liên đã quen thuộc nơi này như vậy, vì sao không trực tiếp tìm đến đường đi? Dường như hắn không đến vì bảo tảng trong pháo đài cổ, rốt cục đến đây có mục đích gì?
Đằng Quế an bài thỏa đáng mọi chuyện, để lại hai tên thủ hạ tạm giám hộ Vệ Tú và Chu Thanh Liên. Tất cả mọi người chia thành sáu đường, rẽ ra mà đi. Trên tay Tô Chuyết buộc lên dây thừng, đi ở trước nhất. Hoa Miên và mười mấy cô gái theo sát phía sau y, sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn. Mấy người đi trên hành lang tăm tối, bốn phía một vùng tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng bước chân bình bịch. Tình hình càng thế này, thì càng dễ khiến người ta sinh lòng sợ hãi. Giờ phút này Tô Chuyết cũng không nhịn được lo sợ trong lòng.
Đi hồi lâu, bỗng nhiên nghe được một tiếng thét rất nhỏ, bởi vì khoảng cách khá xa, nên có vẻ âm u quỷ dị. Một đám phụ nữ đều bị giật mình. Cổ tay Tô Chuyết bỗng nhiên run run, nhất định có người lắc dây thừng cầu cứu.
Không ngờ vừa mới vào cửa đã có người trúng cơ quan rồi. Tô Chuyết bắt đầu lo lắng, vội vàng trở lại, muốn chạy trở về nhìn xem rốt cục chuyện gì xảy ra. Ai ngờ Hoa Miên bỗng nhiên gọi y lại:
- Ngươi đi đâu đó?
- Đương nhiên là về xem xem xảy ra chuyện gì!
Tô Chuyết đáp.
- Không cần thiết! Đã chia ra hành động, hiển nhiên là tự cầu phúc. Bọn hắn không cẩn thận kích thích cơ quan, thì đó là bọn họ đáng đời. Chúng ta tranh thủ thời gian tìm được đường ra, tìm thấy bảo tàng mới là đại sự hàng đầu!
- Tốt xấu gì các người cũng tính là đồng môn một đợt, chẳng lẽ mặc kệ người khác sống chết sao?
Tô Chuyết không ngờ tới dưới bề ngoài quyến rũ của Hoa Miên, thế mà cũng là một loại lòng dạ sắt đá.
- Hừ hừ!
Hoa Miên cười lạnh.
- Nếu như hiện tại kẻ gặp nạn chính là ta, nhất định sẽ không có ai đến cứu. Đó gọi là mỗi người tự quét tuyết trước cửa, đại nạn lâm đầu người bốc hơi! Lăn lộn trên giang hồ, ai mà chẳng phải thế, chỉ lo cho bản thân mình? Nếu như lòng dạ không đủ cứng rắn, chuyện gì cũng muốn xen vào chút, thì ai sống được lâu dài?"
Tô Chuyết khẽ giật mình, chợt nhớ đến sư phụ của mình, Quỷ Ẩn lão nhân. Đã có lúc, Quỷ Ẩn lão nhân cũng từng nói với y lời tương tự, ân cần khuyên bảo một phen, hi vọng Tô Chuyết có thể hiểu được đạo lý giang hồ hiểm ác. Thế nhưng cho tới hôm nay, Tô Chuyết vẫn rất xem thường, từ lúc hắn xâm nhập giang hồ đến giờ, làm những việc có thể nói là mỗi một chuyện nào cũng đang xen vào việc của người khác. Mặc dù y bất cần đời, nhưng nhìn thấy những chuyện làm trái chính nghĩa công lý, kiểu gì cũng sẽ ra mặt quan tâm. Nếu không phải do tính tình thích tham gia náo nhiệt, thích xen vào việc người khác, có lẽ y sẽ không rơi vào tình huống chật vật như hôm nay.
Tô Chuyết đang miên man suy nghĩ, cũng không nghe thấy Hoa Miên nói lời tiếp theo. Chờ y nghĩ thông suốt, quyết định muốn quay về xem một chút, bỗng nhiên một cô gái bên cạnh hét lên một tiếng.
- A!
- Sao thế?
Tâm tư những người khác đặt hoàn toàn lên thân Tô Chuyết, nên không biết vì sao nàng thét lên.
- Các ngươi... Các ngươi không thấy sao? Vừa rồi... Vừa rồi có cái bóng lướt qua...
Nàng vừa nói vừa run rẩy, tựa hồ chịu kinh hãi rất lớn.
- Cái bóng?
Hoa Miên và Tô Chuyết đồng thời cảnh giác.
- Xem ra quả thực có người trong bóng tối giở trò quỷ!
Trong lòng Tô Chuyết thầm nghĩ.
Hoa Miên thì hạ lệnh:
- Tất cả mọi người vây thành một vòng!"
(chưa xong còn tiếp.)