Nghĩ tới đây, Tần Lôi cũng không còn lòng dạ uống rượu nữa, đứng thẳng dậy muốn rời khỏi. Vừa bước ra một bước, bỗng nhiên quay người trở lại, trông thấy Tô Chuyết vẫn đang khoan thai tự đắc tự rót tự uống, trên mặt Tần Lôi bỗng nhiên tràn đầy vẻ tươi cười. Ông ta ngồi xuống lần nữa, nhã nhặn nói:
- Tô lão đệ...
Tô Chuyết rùng mình, giơ tay ngăn ông ta nói chuyện, nói:
- Tần Bộ đầu, ông như thế ta thực sự không quen!
Tần Lôi cũng mặc kệ y có ý gì, cười nói:
- Tô lão đệ, năm đó ở Kim Lăng cậu phá hai vụ án oan Lăng gia và Phật cốt Xá Lợi, quả thực làm cho ta mở rộng tầm mắt! Nếu lần này đã đến Kim Lăng không bằng lại giúp lão ca chuyện này đi...
Tô Chuyết liền vội vàng lắc đầu, đáp:
- Ta không đến Kim Lăng để chơi, sao có thể nhúng tay vào bản án triều đình được...
Tần Lôi không có bao nhiêu nhẫn nại, hừ hừ cười lạnh nói:
- Tô lão đệ, cậu quên tình hình chúng ta gặp nhau lần đầu rồi sao? Cũng đừng ép lão ca giở lại chiêu cũ chứ!
Làm sao Tô Chuyết có thể quên được, năm đó mình trốn ở Túy Tiên lâu một mình uống rượu ngon, lại bị nhân mã của Tần Lôi cứng rắn trói lại mang đi. Tô Chuyết lắc đầu cười khổ, nói:
- Tần Bộ đầu, trên đời nhiều người như vậy ông cần gì ỷ lại vào ta?
Tần Lôi lại cười bồi nói:
- Tô lão đệ, vụ án này đã khiến ta rất là nhức đầu rồi, coi như xin cậu thương xót giúp ca ca chuyện này đi!
Tô Chuyết gắng gượng nói:
- Nếu ông đã nói thế thì ta cùng đi với ông thử xem. Bất quá ông phải giúp ta làm một chuyện!
Tần Lôi vui mừng quá đỗi, đáp:
- Được được được! Đừng nói một chuyện, dù là một trăm chuyện ta cũng làm giúp cậu! Nói đi, muốn ta làm gì?
Tô Chuyết cười một tiếng quỷ bí, nói:
- Chờ đến lúc ấy ta sẽ nói cho ông biết! Bây giờ đi thôi!
Tần Lôi gật đầu, nói:
- Được! Giờ chúng ta đến phủ thượng của Ngụy Chu Lễ đi!
Tô Chuyết lắc đầu nói:
- Người nhà họ Ngụy đã mang Ngụy Chu Lễ đi an táng, ông đến gặp ai? Lại nói, bây giờ ông đang điều tra Thiên Hạ tiền trang, thế nhưng chuyện đại chưởng quỹ đã chết lại không vội báo cáo cho ông, ông không cảm thấy trong đó có chút khác thường sao?
Tần Lôi suy nghĩ ra ý vị trong đó, suy nghĩ rồi nói:
- Không sai, bây giờ chúng ta về nha môn, xem thử rốt cục có chuyện gì!
Hai người thanh toán tiền rượu, đứng dậy đi về phía bộ nha. Mấy bộ khoái trong nha môn đang rảnh rỗi tụ tập một chỗ, nhìn thấy Tần Lôi thì giật nảy mình, vội vàng tản ra. Lý Hoành mà Tô Chuyết đã nhìn thấy trước cửa Chu phủ thì đang ngồi một mình trên công đường, không biết đang xem gì.
Tần Lôi vào cửa liền hỏi:
- Lý Hoành, chưởng quỹ Ngụy Chu Lễ của Thiên Hạ tiền trang đã chết rồi, ngươi có biết chuyện này không?
Lý Hoành nghe tiếng thì giật mình, vội vàng đứng dậy đáp:
- Tần Bộ đầu, thuộc hạ đang muốn báo cáo cho ngài việc đó!
Nói xong lấy ra quyển hồ sơ đang xem trên bàn trình lên cho Tần Lôi, lại nói:
- Đây là hồ sơ vụ án mà Giang Ninh phủ trình lên, đúng là nói về vụ án cái chết của Ngụy Chu Lễ!
Tần Lôi tiếp nhận hồ sơ vụ án, cầm lên cùng Tô Chuyết quan sát. Tô Chuyết nhìn lướt qua, nghi ngờ nói:
- Tự sát ư?
Lý Hoành không nhận ra Tô Chuyết, chỉ biết Tần Lôi nói là bằng hữu của ông ta, có chút do dự, không biết nên nói hay không. Tần Lôi nói:
- Ngươi có chuyện gì cứ nói, vị này chính là Tô Chuyết, được ta mời đến giúp chúng ta phá án!
Đôi lông mày của Lý Hoành nhíu lại, lắp bắp kinh hãi, lập tức lớn tiếng nói:
- Nguyên lai công tử chính là Tô tiên sinh! Nghe đại danh đã lâu, đáng tiếc không có duyên gặp một lần! Năm đó nghe nói Tô tiên sinh lâm nạn, quả thật là vô cùng thổn thức. Mấy ngày trước lại nghe người ta nói Tô tiên sinh còn ở nhân thế, tại hạ đã muốn gặp tiên sinh một lần. Không ngờ hôm nay lại được gặp nhau ở đây, quả nhiên là may mắn ba đời!
Tô Chuyết cười cười, thầm nghĩ, dáng vẻ người này tầm hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, mình chẳng qua hơn năm sáu tuổi, bị hắn tôn sùng đến thế quả thực là có chút không được tự nhiên. Bất quá người này ăn nói khéo léo, văn nhã phong độ, ngược lại có chút khác biệt với kiểu người thô kệch như Tần Lôi. Y đáp lễ nói:
- Lý Bộ đầu quá khen! Ngược lại tại hạ thấy Lý Bộ đầu tuổi còn trẻ mà đã làm đến bộ đầu, có thể nói là tuổi trẻ tài cao!
Tần Lôi thấy hai người tâng bốc lẫn nhau thì cảm thấy rất kỳ quặc, lớn tiếng nói:
- Hai người đừng khách sáo nữa! Chính sự quan trọng!
Lý Hoành cười cười xấu hổ với Tô Chuyết, nói:
- Vâng! Sáng sớm hôm nay, nha sai của Giang Ninh phủ đưa tới phần hồ sơ vụ án này. Ngụy Chu Lễ vào đêm hôm trước đã treo cổ chết. Sáng sớm hôm qua, người nhà họ Ngụy đến báo tình tiết vụ án cho Giang Ninh phủ. Trải qua ngỗ tác kiểm tra, xác thực là treo cổ tự sát! Giang Ninh phủ biết Ngụy Chu Lễ có quan hệ với vụ án ngân phiếu mà chúng ta đang điều tra, bởi vậy mới phái người đưa tới một phần hồ sơ vụ án, thông báo một tiếng!
Lý Hoành nói hết, Tô Chuyết cũng xem xong hồ sơ vụ án. Y trầm ngâm nói:
- Theo kiểm nghiệm của ngỗ tác, Ngụy Chu Lễ bỏ mình vào giờ Tý đêm hôm trước. Vì sao qua nửa đêm thẳng đến sáng ngày thứ hai thì người nhà họ Ngụy mới phát giác được? Hơn nữa trên hồ sơ vụ án này chỉ bằng kết quả kiểm nghiệm của ngỗ tác mà đã kết án. Chẳng những không tìm ra được nguyên nhân tự sát của Ngụy Chu Lễ, hơn nữa ngay cả vật chứng hiện trường cũng không có ghi chép kỹ càng. Phá án như thế mà không phạm sai lầm được à?
Sắc mặt Lý Hoành đỏ lên, Tần Lôi nặng nề hừ một tiếng, nói:
- Người nhà họ Ngụy đưa tang cũng phải trở về rồi. Chúng ta đi xem thử!
Lý Hoành do dự nói:
- Tần Bộ đầu, vụ án này được Giang Ninh phủ tiếp nhận, chúng ta không thông báo một tiếng mà trực tiếp đi kiểm chứng, không biết có ổn hay không?
Tần Lôi lớn tiếng nói:
- Không ổn cái gì! Giờ chúng ta đang phá án cho triều đình thì sợ quái gì! Lại nói, muốn đến Giang Ninh phủ nha thông báo, những tên hôn quan tầm thường kia lại cực thích làm khó dễ dây dưa khi làm thủ tục, kéo dài như thế món ăn cũng đã lạnh! Hiện tại chúng ta đi luôn!
Tô Chuyết thích nhất tính cách ngay thẳng như thế của Tần Lôi, cười nói:
- Tần Bộ đầu nói chí phải! Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta đi thôi!
Tuy rằng Lý Hoành cảm thấy không ổn, cũng không dám ngăn trở hai người, đành phải đi theo. Ba người cưỡi khoái mã chạy tới Ngụy phủ, vừa vặn trông thấy đám người Ngụy gia trở về còn chưa vào cửa. Tần Lôi xuống ngựa liền hỏi:
- Ngụy gia ai là chủ sự?
Giọng nói ồm ồm, có chút vô lễ.
Một lão đầu đi ở đằng trước quay đầu trợn mắt nhìn, trông thấy Tần Lôi mặc quan phục thì có chút ngạc nhiên, tiến lên phía trước nói:
- Vị đại nhân này, xin hỏi có việc gì không?
- Lão là ai?
Tần Lôi hỏi.
Lão đầu kia đáp:
- Thảo dân là quản gia của Ngụy phủ, có chuyện gì cứ hỏi thảo dân!
Tần Lôi cười lạnh nói:
- Quản gia à? Ta đến tra hỏi vụ án chủ nhân nhà lão treo cổ!
Quản gia nghi ngờ đáp:
- Thế nhưng không phải quan phủ đã điều tra rõ ràng rồi sao? Tại sao lại hỏi nữa?
Tần Lôi hừ một tiếng, nói:
- Giang Ninh phủ kết án nhưng mà ta chưa kết án!
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc váy trắng khoác áo tang tiến lên hành lễ nói:
- Vị bộ đầu này, không biết vụ án tiên phu còn có nghi vấn gì?
Tô Chuyết thấy cô ta chừng ba mươi tuổi, không chút phấn son, vành mắt sưng đỏ, trên mặc mang theo vẻ tiều tụy, nhưng không che lấp được vẻ xinh đẹp. Tần Lôi nhìn về phía Tô Chuyết, Tô Chuyết đành phải hành lễ nói ra:
- Hóa ra là Ngụy phu nhân! Không biết có thể dẫn bọn ta đến gian phòng mà Ngụy chưởng quỹ tự vẫn xem thử được không?
Ngụy phu nhân gật đầu, vành mắt đỏ lên, nói:
- Tiên phu chết trong phòng sách, để tiện thiếp dẫn các vị đi.
Nói xong quay người dẫn đường phía trước.
Tần Lôi trông thấy bóng lưng cô độc và thần sắc đau khổ của Ngụy phu nhân, cũng không nhịn được thu liễm vẻ hung hãn ban đầu. Tô Chuyết nhẹ giọng cười nói:
- Tần Bộ đầu có thù với Ngụy gia à? Sao mà ban đầu có vẻ như muốn hưng sư vấn tội vậy?
Tần Lôi hạ giọng nói:
- Là vì ta thấy khó chịu với những tên thương nhân làm giàu bất nhân! Những kẻ đó mưu mô tính toán, hãm hại lừa gạt, thực sự quá mức đáng giận!
Tô Chuyết cười bất đắc dĩ, mắt thấy Ngụy phu nhân đi xa, vội vàng đi theo.
Cảm tạ rất nhiều bằng hữu nhiệt tình duy trì, Tiểu Xuyên ở đây bái tạ từng người. Có lẽ đôi khi không thể điểm danh nói lời cảm tạ từng người, còn xin rộng lòng tha thứ. Có bình luận không thể đáp lại kịp thời, cũng xin thứ lỗi. Dù sao làm một người viết lách, viết xong truyện mới là gốc rễ. Gần nhất vẫn luôn bề bộn nhiều việc, tích trữ thấy đáy, xin thứ cho Tiểu Xuyên không có cách nào bạo chương! Hiện tại ta đang cố gắng tồn trữ bàn thảo, bởi vì loại truyện này cần phải không ngừng tiến hành sửa chữa thì mới có thể bảo đảm không bỏ sót, không phạm sai lầm. Cuối cùng nói thêm câu nữa, cảm tạ!