Tiêu Thiên Đình biết chuyện gì xảy ra, phất phất tay để người kia xuống dưới, nói với Tô Chuyết:
- Tô Chuyết, rốt cuộc ngươi đã đến!
Tô Chuyết cười nói:
- Dù trí nhớ Tô mỗ có kém, cũng sẽ không quên ước định với Tiêu Tướng quân.
Gia Luật Hùng Tài cười nói:
- Tô Chuyết, không ngờ ngươi còn có gan đến đây! Chuẩn bị kỹ càng duỗi cổ chịu chết rồi sao?
Tô Chuyết lạnh nhạt đáp:
- Chẳng lẽ Thất hoàng tử quên rồi, Tiêu Tướng quân đã ước định với ta là, nếu như điều tra không ra chân tướng, thì sẽ phải lấy đầu ta. Vì sao Thất hoàng tử nhận định Tô mỗ nhất định sắp chết chứ?
Lông mày Gia Luật Hùng Tài dựng lên, nói:
- Nói như vậy, ngươi đã điều tra ra được chân tướng rồi? Chẳng lẽ Gia Cát Tranh không phải hung thủ sao?
Tô Chuyết nói:
- Thất hoàng tử không cần phải gấp gáp, ngài không muốn biết rằng, vừa nãy ta chậm trễ lâu như vậy, là đi đâu sao?
Gia Luật Hùng Tài xùy một tiếng, đáp:
- Mặc kệ ngươi đi nơi nào, chỉ cần bây giờ ngươi đứng đây chờ chết thì tốt rồi!
Ngược lại Tiêu Thiên Đình rất tò mò Tô Chuyết đi nơi nào, vì sao vệ binh của mình lại không thể tìm thấy hắn. Tiêu Thiên Đình hỏi:
- Ngươi đi đâu nào?
Tô Chuyết móc ra một bao vải nhỏ từ trong ngực, nó được trang trí cực kỳ tinh mỹ, nói ra:
- Thất hoàng tử vô cùng thông minh, khuyết điểm duy nhất chính là có chút tự đại. Vì ngài muốn xem màn kịch ta bị chặt đầu, vậy mà không có đề phòng doanh trướng của mình, để cho ta dễ dàng lẻn vào.
Đám người bừng tỉnh đại ngộ, trách không được ngay cả vệ binh cũng không tìm thấy, nguyên lai hắn trốn trong doanh trướng hoàng tử, đương nhiên vệ binh không dám tùy tiện vào tìm.
Gia Luật Hùng Tài lại biến sắc, thấy cái bao vải nhỏ kia, bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Hắn lạnh lùng quát:
- Lớn mật! Ngươi dám lẻn vào doanh trướng của ta, người tới, bắt hắn lại cho ta!
Mấy tên phủ Binh phía sau hắn theo tiếng mà động. Tiêu Thiên Đình nặng nề hừ một tiếng, mặc dù mấy tên phủ binh kia không thuộc quản hạt của hắn, nhưng cũng không dám lỗ mãng. Tiêu Thiên Đình nói:
- Tô Chuyết, vì sao ngươi muốn lẻn vào doanh trướng hoàng tử? Nếu nói không ra lý do, ta nhất định phải phạt ngươi!
Tô Chuyết gật đầu, mở ra bao vải kia, hiện ra một chút bột màu trắng. Y nói ra:
- Sở dĩ tại hạ muốn lẻn vào doanh trướng của Thất hoàng tử, chính là vì nó! Người đang ngồi chắc hẳn đều biết thứ này chứ?
Ở trong trướng, rất nhiều quan lớn xấu hổ cúi thấp đầu, hoặc ho khan mấy tiếng che giấu. Tô Chuyết mỉm cười, tự nhiên biết vì sao bọn họ không muốn đáp lời. Y nói ra:
- Loại bột màu trắng này chính là thần tiên túy! Một loại chất thơm quý báu từ Tây Vực truyền vào. Tiêu Tướng quân cả ngày ở trong quân doanh, có lẽ chưa từng gặp qua, nhưng nhất định đã từng nghe tới chứ?
Sắc mặt Tiêu Thiên Đình trầm xuống, không nói một lời. Cái tên thần tiên túy này, đương nhiên hắn đã nghe qua, chỉ bất quá hắn khinh thường thứ đồ này. Tiêu Thiên Đình cũng nghe nói bởi vì Liêu hoàng trầm mê thần tiên túy, dẫn đến thân thể bây giờ suy kiệt, càng thêm căm thù nó đến tận xương tuỷ. Không biết lúc này Tô Chuyết lấy ra thần tiên túy là có ý gì?
Tô Chuyết nói tiếp:
- Không dối gạt mọi người, một bọc nhỏ thần tiên túy này chính là ta tìm thấy từ trong trướng Thất hoàng tử. Thập tam hoàng tử tuổi nhỏ, ta nghĩ thứ này không có khả năng là của ngài ấy chứ?
Gia Luật Hùng Tài có chút hốt hoảng, nhưng cũng không sợ, lớn tiếng nói:
- Là của ta thì sao? Đó chỉ là người khác tặng cho ta, có thể nói lên điều gì?
Tô Chuyết ha ha cười nói:
- Loại chất thơm này cực kỳ quý báu, chỉ có hoàng thất quý tộc mới có thể sử dụng nổi. Tô mỗ tự nhiên cũng chưa từng thấy qua, vừa rồi nhịn không được chấm một chút thử xem. Thần tiên túy này quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ sợ thật có thể làm thần tiên cũng mê say mất!
Gia Luật Hùng Tài vung ống tay áo lên, quay đầu đi chỗ khác, tận lực che giấu vẻ không vui và bối rối trong lòng, nói ra:
- Tô Chuyết, ngươi có ý gì? Hình như hôm nay không phải thời điểm thảo luận thần tiên túy gì đó chứ?
Tô Chuyết mỉm cười, đáp:
- Đa tạ Thất hoàng tử nhắc nhở, bất quá ta cũng không quên. Sở dĩ ta vào trong trướng của ngài tìm thần tiên túy, chính là muốn dùng nó để chỉ ra hung thủ!
Đầu lông mày của Gia Luật Hùng Tài hơi run run, lạnh lùng nói:
- Ngươi có ý gì?
Tô Chuyết nói:
- Không có ý gì, ta chỉ muốn nói, hung thủ gây nên chuyện này, sát hại ba mạng người, chính là ngươi! Thất hoàng tử, Gia Luật Hùng Tài!
Vừa dứt lời, trong đại trướng bỗng nhiên ồn ào một trận, đám người châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ĩ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Gia Luật Hùng Tài quay người nhìn thẳng Tô Chuyết, trên trán bỗng nhiên chảy ra lấm chấm mồ hôi. Hai người đối mặt một lát, bỗng nhiên Gia Luật Hùng Tài bộc phát ra tiếng cười to. Trong đại trướng toàn bộ đều an tĩnh lại, muốn nghe hắn rốt cuộc muốn nói gì.
Gia Luật Hùng Tài nói:
- Tô Chuyết, ngươi đùa không phải quá trớn đi chứ!
Tiêu Thiên Đình cũng trầm mặt, lạnh lùng nói:
- Không sai, Tô Chuyết, ngươi chớ nên nói lung tung. Ngươi vừa nói ba mạng người nào? Đâu có ba mạng người hả? Ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu như còn dám nói hươu nói vượn, đừng trách ta vô tình!
Vẻ mặt Tô Chuyết không đổi sắc, lạnh nhạt nói:
- Tiêu Tướng quân, ta không nói hươu nói vượn. Vụ án này xác thực có ba người bị hại, thứ nhất là lệnh thiên kim Tiêu Ngọc cô nương, thứ hai là tỳ nữ tiểu Ngôn, thứ ba, chính là tạp dịch quân doanh La lão đầu!
Tất cả mọi người nghe mà không hiểu ra sao, không biết tại sao lại kéo lên quan hệ với tên tạp dịch nào. Tiêu Thiên Đình nghe được cái tên này, tựa hồ có chút ấn tượng, nói:
- Ngươi đang nói tên tạp dịch say sượu chết đuối sang nay sao? Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Nói rõ cho ta nghe!
Gia Luật Hùng Tài bỗng nhiên lạnh lùng nói:
- Thật buồn cười! Tiêu Tướng quân, ngài mặc kệ thằng giang hồ bịp bợm nước địch ở chỗ này tùy ý chửi bới thẳng mặt hoàng tử ta ư? Người tới, bắt hắn lại cho ta, thiên đao vạn quả!
Phủ binh thủ hạ của hắn vừa muốn rút kiếm động thủ. Tiêu Thiên Đình bỗng nhiên biến sắc, xuất chưởng vỗ bàn, vang một tiếng "Ba" thật lớn, chiếc bàn bị hắn một chưởng vỗ nát. Vệ binh ngoài cửa nghe được động tĩnh, vội vàng xông vào doanh trướng, rút ra loan đao, chỉ thẳng vào phủ binh của Gia Luật Hùng Tài.
Trong đại trướng nhất thời giương cung bạt kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau.
Gia Luật Hùng Tài lạnh lùng nói:
- Tiêu Tướng quân, ngài có ý gì?
Tiêu Thiên Đình trầm giọng đáp:
- Thất hoàng tử, ta đã nói để Tô Chuyết nói rõ ràng, thì không hi vọng có người nào ngăn cản hắn. Nếu như hắn đang nói bậy nói bạ, không cần Thất hoàng tử động thủ, ta lập tức bắt hắn ngũ mã phanh thây!
Tiêu Thiên Đình đã nói đến mức này, Gia Luật Hùng Tài cũng không thể nói gì hơn nữa, phất phất tay, để cho thủ hạ thu hồi binh khí. Tiêu Thiên Đình tự nhiên cũng ra lệnh vệ binh lui ra. Tình thế trong đại trướng rốt cục thoáng bình tĩnh xuống.
Vệ Thắng vẫn đứng sau lưng Gia Luật Hùng Tài, bỗng nhiên con mắt xoay chuyển mấy vòng, rút lui hai bước, ẩn vào trong bóng tối, không biết đi nơi nào rồi. Ở đây hắn vốn không phải nhân vật quan trọng gì, vì vậy không ai phát hiện hắn rời đi.
Tô Chuyết hắng giọng một cái, không có chút suy nghĩ nào muốn lắng lại tình thế, chỉ vào Gia Luật Hùng Tài, nghiêm nghị nói:
- Nếu mọi người đã mơ mơ màng màng thế, để ta đến vạch trần tội ác của tên mặt người dạ thú Gia Luật Hùng Tài! Vào đêm thọ yến của Tiêu Tướng quân, chính là hắn, nửa đêm chui vào trong trướng Tiêu Ngọc cô nương, làm nhục nàng, lại bởi vì sợ hãi chuyện xảy ra mà sát hại nàng!"
(chưa xong còn tiếp.)