Mục lục
Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tang Vũ nhìn xung quanh, kinh ngạc không nói nên lời. Dược liệu này hẳn là có cả vạn năm phải không ? Thánh thú này không phải là Hắc Báo bộ tộc lần trước bọn họ gặp ở sơn mạch Miễn Miễn sao ? Đang chơi đuổi bắt ở đàng trước không phải là Tiểu Ngân và Tiểu Cửu đại nhân sao ?

"Sáng mai ta sẽ nói với bọn họ ngươi đi trước, sau đó mang ngươi đi Tang gia. Ngươi chỉ cần cố gắng luyện tập trong mấy tháng này. Ta hy vọng lúc đến Tang gia ngươi có thể có chút thành tựu."

"Lão đại, ngươi yên tâm đi." Tang Vũ thu hồi lòng hiếu kỳ, trịnh trọng nói với Độc Cô Thiên Diệp. Lão đại vì mình làm đến bước này, mình có lý do gì để không thành công ?!

"Đô Đô, ngươi an bài cho nàng, ta đi ra ngoài chuẩn bị một chút."

Độc Cô Thiên Diệp nói xong thì rời khỏi Luyện Yêu Hồ. Thật ngay từ đầu Độc Cô Thiên Diệp không tính để cho người khác biết bí mật như vậy, dù sao đạo lý hoài bích có tội nàng vẫn hiểu được, hơn nữa kiếp trước do bị người phản bội mới mất mạng, cho nên kiếp này nàng càng thêm cẩn thận. Nhưng mọi người một đường tiến về phía trước, cố gắng của bọn họ nàng thấy trong mắt, bọn họ trung tâm với nàng nàng cũng cảm nhận được, còn có lời thề của bọn họ, đưa nàng tới quyết định hôm nay.

Lúc này đã là đêm khuya, Độc Cô Thiên Diệp đi vào thư phòng của Mạc Trì. Hắn vẫn chưa nghỉ ngơi.

"Con mới trở về lại muốn đi ?" Mạc Trì hỏi.

"Dạ. Con có một số việc cần xử lý." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.

Mạc Trì nhìn vẻ nhu hòa của nàng dưới ngọn đèn, ngồi ở chỗ kia yên tĩnh như vậy, không chú ý sẽ xem nhẹ tồn tại của nàng. Nhưng ánh mắt của nàng lại lóe ra hào quang rạng rỡ, giống ngôi sao sáng ngời giữa đêm tối, chỉ dẫn phương hướng cho người khác đi tới.

"Ừ, con muốn đi thì đi đi. Gặp được chuyện gì, đưa tin tức về đây, cậu dẫn người đến giúp đỡ con."

Độc Cô Thiên Diệp hắc tuyến. Nàng đâu có nói muốn đi ra ngoài nháo sự đâu ?!

Ngày hôm sau, mấy người tề tụ ăn điểm tâm. Việc Tang Vũ rời đi, Độc Cô Thiên Diệp đơn giản nói trong nhà nàng có chuyện, phải trở về suốt đêm.

"Cao lương, Diệp thành và Đồng thành chung một hướng đúng không ?" Độc Cô Thiên Diệp ăn xong một cái bánh bao, hỏi.

"Phải. Sao vậy ?"

"Ta định đi Diệp thành, lát nữa đi cùng ngươi."

"Được."

Tôn Khuê luôn luôn hip-hop lúc này lại có chút im lặng, nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, nói thầm: "Không biết nhà của Tang Vũ xảy ra chuyện gì, khiến nàng ngay cả tạm biệt cũng không kịp phải đi trước."

"Đúng vậy, nếu nói với chúng ta, nói không chừng chúng ta còn có thể hỗ trợ." Lôi Tiểu Hổ gật gật đầu.

"Các ngươi ngoan ngoãn về nhà. Ta sẽ đi xem Tang Vũ." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Ăn điểm tâm xong, mấy người Tôn Khuê hẹn thời gian đến bồ thành rồi tự rời đi.

"Đi thôi." Độc Cô Thiên Diệp chờ Tôn Khuê và Lôi Tiểu Hổ biến mất không thấy mới xoay người lên chiếc xe phía sau.

Cao Lương lên xe, có chút kinh ngạc thực lực của Mạc gia. Thoạt nhìn bên ngoài xe không hoa lệ, nhưng bố trí bên trong lại hết sức thoải mái, hai cái nhuyễn tháp rộng lớn, bao trên đó là da hổ một thước ngàn vàng, trên bàn nhỏ giữa hai nhuyễn tháp bày đầy các loại linh quả. Đó là linh quả! Ăn vào nếu không tăng cường tinh thần lực thì là gia tăng huyễn lực ! Trên đỉnh xe là Đông Hải Minh Châu, một viên giá trị vạn kim.

Làm con của Đồng thành thành chủ, bố trí như vậy chưa đủ khiến hắn ghé mắt, nhưng vật kéo xe phía trước là 4 con Tật Phong Sói thánh thú cấp 1 ! Thánh thú kéo xe, ai có thể có thế trận này ? Ai có thánh thú không phải xem như bảo bối, đến chỗ của lão đại thì thành vật kéo xe ! Nhưng ngẫm lại ngay cả thần thú lão đại của mình cũng có vài con, để thánh thú kéo xe cũng không đáng kinh ngạc.

Hắn không sợ hãi, không có nghĩa là người khác cũng thế. Lấy việc những nơi bọn họ đi ngang qua đều bị nhấc lên từng trận sợ hãi than. 4 con thánh thú kéo xe, là Tật Phong Sói ! Quan trọng hơn là, có được thực lực như vậy nhất định là mỗ thế lực lớn !

Người trên xe không quan tâm đến thái độ của người bên ngoài. Vừa lên xe, Độc Cô Thiên Diệp lập tức lấy ra bản 《 Thiên Chu Vạn Độc 》kia đọc, Cao Lương cũng nhắm mắt tu luyện. Người khác chỉ thấy được hào quang của bọn họ, lại không biết phía sau chúng là biết bao vất vả, cố gắng.

Tật Phong Sói không hổ là huyễn thú hệ phong, lẽ ra phải thời gian 6 ngày mới đến Đồng thành, bọn họ chỉ mất 4 ngày đã tới.

Cao Lương đã sớm đưa tin về nhà, lúc bọn họ đến phủ thành chủ, nhìn thấy Đồng thành thành chủ và những người liên quan đứng bên ngoài đợi.

Cao Ấp, Đồng thành thành chủ, năm nay gần 50, thoạt nhìn lại giống hơn 30 tuổi. Thực lực huyễn hoàng cao nhất, nhưng nghe nói vài năm trước hắn đã là cao nhất. (ý là ông này là huyễn hoàng cao nhất mấy năm rồi)

Hắn phía sau là hắn con thứ hai Cao Tỏa và con thứ ba Cao Kỳ, một người thì lấm la lấm lét, một người thì độc lạt âm ngoan. Con lớn nhất Cao Minh ra ngoài chưa về.

"Cha, Bách Lý Tà kia chỉ là một tiểu bối, sao ngài phải tự mình ra ngoài nghênh đón ?! Đây không phải tự hạ thân phận sao ?" Cao Tỏa mở miệng.

"Ngươi thì biết cái gì !" Cao Ấp quát lớn, "Đó là người chỉ dậm chân một cái kinh thành cũng phải lung lay, người như vậy không nói ta một cái thành chủ, cho dù là bệ hạ cũng phải tự mình nghênh đón !"

Bị phụ thân mình mắng, Cao Tỏa không dám nói gì, trong mắt lại vẫn là thực khinh thường.

Nhìn thấy ca ca mình bị mắng, ánh mắt Cao Kỳ lóe lóe, cũng không nói gì thêm.

Rất nhanh, một chiếc có 4 con thánh thú kéo xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người. Bởi vì là trong thành, Độc Cô Thiên Diệp không chạy nhanh, để tránh va chạm đến người khác.

"Rêu rao khắp nơi !" Cao Tỏa nói.

Cao Ấp trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng bây giờ đã không có thời gian răn dạy hắn nữa.

Cao Lương bước từ trên xe xuống, hô với Cao Ấp: "Thành chủ đại nhân."

Độc Cô Thiên Diệp theo đuôi xuống xe nghe vậy, mày khẽ nhếch, lập tức biểu tình tự nhiên xuống xe.

Cao Ấp từ ái gật đầu với Cao Lương, định vỗ bờ vai của hắn, nhìn thấy Cao Lương lạnh lùng nhìn mình, lại thả tay xuống. Sau đó đi về phía trước một bước, chắp tay với Độc Cô Thiên Diệp nói: "Ha ha, vị này là Bách Lý Tà phải không ?"

"Bá phụ, xin chào !" Độc Cô Thiên Diệp đi đến trước mặt Cao Ấp, lễ phép chào hỏi với hắn.

"Ừ, là một tiểu tử tốt !" Cao Ấp nhìn Độc Cô Thiên Diệp, trong mắt là thưởng thức, "Đa tạ ngươi chiếu cố khuyển tử."

"Ha ha, bá phụ khách khí . Cao Lương là bằng hữu của ta." Độc Cô Thiên Diệp cười nói.

"Tốt, tốt lắm." Cao Ấp cười nói: "Nếu đến đây, ở lại phủ thành chủ vài ngày đi."

"Đa tạ ý tốt của bá phụ, nhưng ta còn phải đến Diệp thành." Độc Cô Thiên Diệp xin lỗi nói.

"Lão đại, ngươi đi Diệp thành trước đi." Cao Lương đột nhiên nói, "Thành chủ đại nhân, lão đại đi Diệp thành có việc."

Cao Ấp nghe thấy xưng hô của Cao Lương, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, lập tức biến mất không thấy.

"Một khi đã như vậy, ta đây cũng không miễn cưỡng . Lúc trở về nhất định phải tới đây đó."

Độc Cô Thiên Diệp cáo biệt với Cao Ấp, trở lại xe tiếp tục đi . Nàng chú ý tới không khí giữa Cao Lương và phụ thân có chút không đúng, cũng chú ý tới ánh mắt cừu hận của hai ca ca khi nhìn hắn. Nhưng, việc này, hắn không mở miệng, nàng cũng khó nói gì.

Ra khỏi Đồng thành, Độc Cô Thiên Diệp phân phó Tật Phong Sói không cần chạy nhanh, ngẫu nhiên còn cho bọn chúng dừng lại nghỉ ngơi. Cứ như thế, chạng vạng hai ngày sau bọn họ đến Diệp thành.

Độc Cô Thiên Diệp thu hồi xe vào Luyện Yêu Hồ ở ngoài thành, kêu Tiểu Hỏa ra, hai người cùng nhau vào thành.

"Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta đi Tang gia sao ?" Tiểu Hỏa hỏi. Trong khoảng thời gian này bọn họ cũng biết tình huống của Tang Vũ, loại tình huống này không phải rất giống tỷ tỷ trước kia sao ? Chẳng qua mục đích của hai nhà không giống nhau, Mạc gia là vì bảo hộ Độc Cô Thiên Diệp mới như thế .

"Đợi chút đi."

Độc Cô Thiên Diệp nắm tay Tiểu Hỏa đi tìm khách sạn. Khách sạn này không phải khách sạn tốt nhất Diệp thành, nhưng cách Tang gia gần nhất, chỉ cách một con phố. Đi theo bồi bàn vào phòng. Phòng này là nàng đặc biệt yêu cầu, đứng ở cửa sổ có thể nhìn thấy Đại trạch Tang gia.

Đuổi bồi bàn đi, Độc Cô Thiên Diệp lắc mình vào Luyện Yêu Hồ. Đô Đô mang theo nàng đến nơi Tang Vũ tu luyện.

"Kết quả huấn luyện của nàng ra sao ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi Đô Đô.

"Thử hai lần, đều thất bại. Nhưng nàng rất cố gắng, qua một hai tháng nữa hẳn là sẽ thành công." Đô Đô nói, thuận tiện lau nước miếng lên quần áo của nàng.

Không nên nhìn Đô Đô còn nhỏ, giống đứa nhỏ hai ba tuổi, hắn là khí linh từ thời kỳ viễn cổ, những thứ từng thấy qua có thể so với lão yêu quái đã biến thành tro.

Tiểu Hỏa thấy Đô Đô lại lau nước miếng lên trên người Độc Cô Thiên Diệp, khinh bỉ một trận. Độc Cô Thiên Diệp không biết, bọn họ thường xuyên ở trong Luyện Yêu Hồ biết rõ ràng, thằng nhãi này tuyệt đối là cố ý, bởi vì những lúc khác hắn không chảy nước miếng !

"Ân. Để nàng tu luyện thật tốt đi. Hai tháng sau mặc kệ kết quả thế nào đều cho nàng ra ngoài. Mấy ngày nay Tang gia sẽ phát sinh đại sự." Độc Cô Thiên Diệp dặn Đô Đô.

"Tỷ tỷ, sao tỷ biết Tang gia sẽ có đại sự ?" Ra khỏi Luyện Yêu Hồ, Tiểu Hỏa hỏi Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp mang theo Tiểu Hỏa đến cạnh cửa sổ, nói: "Muội nhìn người giữ cửa của Tang gia, còn có những người ra vào, trên mặt là hưng phấn không kiềm nén được. Nhưng muội nhìn viện cuối cùng bên phải, rất sạch sẽ, rõ ràng là có người ở, nhưng trễ thế này ngay cả đèn cũng không thắp, thuyết minh người nơi đó đang không vui, thậm chí rất phiền muộn hoặc là đau lòng. Muội lại nhìn bên ngoài viện, cứ 10 bước có một người gia đinh, hiển nhiên là đang bảo vệ người bên trong."

"Sẽ là chuyện gì nhỉ ?" Tiểu Hỏa hỏi.

"Chuyện này tỷ cũng không biết."

"Chúng ta len lén đi xem đi."

Độc Cô Thiên Diệp suy nghĩ, cảm thấy có thể làm, mang theo Tiểu Hỏa lắc mình đi về phía Đại trạch Tang gia.

Cùng lúc đó, một bóng dáng đi vào viện mà các nàng vừa thảo luận. Người trông coi bên ngoài nhìn thấy bóng người, đồng thanh hô: "Nhị gia."

Bóng người không trả lời, trực tiếp vào trong viện.

"Cảnh tối lửa tắt đèn, sao lại không đốt đèn ?" Người tới cau mày, phân phó: "Người tới, thắp đèn cho phu nhân."

Thủ vệ bên ngoài cầm một cây đèn vào, phòng tối đen nhất thời sáng ngời lên. Điều này làm cho hai người bên ngoài thấy rõ người ở bên trong.

Người tới khuôn mặt khoảng 30 tuổi, bộ dạng coi như tuấn tú, nghe hạ nhân vừa mới gọi hắn là nhị gia, chắc là phụ thân Tang Vũ - Tang Nghi Quân.Trên ghế dựa trong phòng có một phụ nhân, khuôn mặt có bảy phần tương tự Tang Vũ, lại hơn Tang Vũ ở phong vận thành thục. Đây là mẫu thân Tang Vũ, Trần Di Nhiên. Phụ thân diện mạo bình thường, xem ra mỹ mạo của Tang Vũ đều là di truyền từ mẫu thân của nàng.

"Nghe nói hai ngày nay ngươi không ăn cơm ?" Tang Nghi Quân nhìn đồ ăn trên bàn không hề động qua, nhíu mày hỏi người trên ghế dựa.

Trần Di Nhiên từ từ nhắm hai mắt như trước, không quan tâm Tang Nghi Quân.

"Hừ, đừng tưởng rằng ngươi như vậy có thể làm cho ta thay đổi chủ ý ! Được đại sư coi trọng, đó là phúc của ngươi!" Tang Nghi Quân thấy Trần Di Nhiên không để ý tới mình, cơn tức lập tức bốc lên, vỗ bàn quát.

Trần Di Nhiên vẫn không để ý tới hắn như trước, giống như chuyện hắn nói không liên quan tới mình vậy.

"Ngươi muốn đi nơi nào ! Nếu ngươi không nghĩ Tang Vũ có chuyện không hay xảy ra, thì ngoan ngoãn nghe lời ta nói! Trương gia gia chủ ở thành bắc mấy ngày hôm trước còn cầu hôn với ta, ta còn đang suy nghĩ."

"Đó là nữ nhi của ngươi!" Trần Di Nhiên vẫn không có phản ứng đột nhiên mở to mắt, hung hăng trừng Tang Nghi Quân. Trương gia gia chủ đã một gần trăm tuổi, tham lam háo sắc, nữ tử bị hắn đạp hư không tới một ngàn cũng có chín trăm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK