Mục lục
Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

Tiểu Hỏa sầu khổ nhìn Độc Cô Thiên Diệp, buồn bực nói: "Tỷ tỷ, này..."

Độc Cô Thiên Diệp cũng thực bất đắc dĩ, ánh sáng tiến hóa vừa vặn ở mặt trên dung nham, ngăn chặn dung nham. Phía dưới tầng bạch quang là một mảnh lửa đỏ. Nếu không phải ánh sáng tiến hóa, có lẽ dung nham đã phun trào! Bây giờ nếu Tiểu Hỏa đi hoàn thành tiến hóa, nếu không còn ánh sáng tiến hóa, dung nham khẳng định sẽ lập tức phun trào, đến lúc đó toàn bộ Ngô Đồng Lâm sẽ bị nhấn chìm dưới dung nham.

"Chúng ta trước hết nghĩ biện pháp." Độc Cô Thiên Diệp xoa mi mắt, đau đầu nói: "Khẳng định có biện pháp mới có thể tiến hành tiến hóa."

"Nhưng mà chúng ta không biết dung nham rốt cuộc có bao nhiêu, chồng chất nhiều như vậy năm không phun trào, khẳng định sẽ có rất nhiều." Tiểu Hỏa chụp cánh, vỗ nhiệt khí đánh tới trở về.

"Đúng vậy, đây là vấn đề lớn." Độc Cô Thiên Diệp nhìn dung nham không ngừng bốc lên, "Mẫu thân Lam Mân vẫn chưa cứu ra, Phượng hoàng khác cũng đều là vô tội, aizz."

"Aizz." Tiểu Hỏa cũng thở dài.

Ngay tại lúc hai người mặt mày cau có, Đản Đản từ trong thân thể Độc Cô Thiên Diệp đi ra, chỉ vào cái trán của nàng mắng: "Ngu ngốc! Tại sao bây giờ ngươi lại đần như vậy hả!"

"Đản Đản ca ca, ngươi có biện pháp sao?" Tiểu hỏa quay đầu nhìn Đản Đản, hai mắt lóe lên ánh sáng chờ mong.

"Hừ, chỉ có hai người ngốc các ngươi mới có thể sầu lo chuyện như vậy!" Đản Đản vẻ mặt khinh bỉ nói.

Độc Cô Thiên Diệp nghe được ý tứ của Đản Đản, biết nó có biện pháp, bị nó khinh bỉ cũng không so đo, dù sao đã quen rồi."Đản Đản, ngươi có biện pháp gì?"

Đản Đản hai tay chống hông, nói: "Ngươi để cho Đô Đô ăn luôn bọn nó thì tốt rồi! Thật là, có như vậy mà cũng rối rắm!"

"Nhưng nhiều như vậy, sao có thể!" Độc Cô Thiên Diệp cũng nghĩ qua, nhưng nàng nghĩ đến dung nham rất nhiều, nàng không thể nắm chắc trong tay.

Đản Đản nhịn không được tiếp tục xem thường, nói: "Ngươi nghĩ nó không thể làm hả? Đừng nói chỉ có chút dung nham nho nhỏ này, dù toàn bộ ngọn núi này, nó sẽ ăn sạch toàn bộ, không nhăn mày một cái!"

"Đô Đô lợi hại như vậy?! Nó làm như thế nào?" Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới Đô Đô còn có thể bay ra bên ngoài hấp thu thứ bên ngoài.

"Ngươi trực tiếp đem nó đặt ở miệng núi lửa, đến bao nhiêu, ăn bấy nhiêu. Hừ, Đô Đô là gì, nó là thần khí viễn cổ! Những việc nhỏ này sao có thể làm khó nó! Ngu ngốc!" Đản đản cảm thấy mình hiện tại đã không thể câu thông với nàng, chỉ còn cách để nàng nhìn cho sáng mắt.

Độc Cô Thiên Diệp ôm Đản Đản hôn mạnh mấy cái, nói: "Ha ha, Đản Đản, ngươi thật tốt!" Sau đó lấy Luyện Yêu Hồ ra, nói tình huống hiện tại với Đô Đô.

Đô Đô nghe xong, ha ha ha cười to, Độc Cô Thiên Diệp không muốn thừa nhận mình nghe được cười nhạo bên trong. Nhất định là mình nghe lầm!

"Chủ nhân, rất đơn giản, ta mở một không gian, đem dung nham phóng ở nơi nào là được." Đô Đô cười đủ, nói: "Ngươi chỉ cần đem ta đặt ở mặt trên là được."

"Tốt." Tiểu hỏa mang theo nàng bay đi lên.

Độc Cô Thiên Diệp đặt Luyện Yêu Hồ ở bên cạnh miệng núi lửa, lúc chuẩn bị xuống dưới,Đô Đô gọi nàng lại, nói: "Chủ nhân, Đản Đản nói rất đúng, ngươi có đôi khi thật sự rất ngốc a! Ha ha ha!"

Độc Cô Thiên Diệp hắc tuyến nhìn Đô Đô cười vui sướng cùng vẻ mặt khi Đản Đản cười nhạo nàng giống y như đúc, thật muốn bóp nát bọn nó, xem bọn nó còn chê cười nàng thế nào! Hừ hừ!

Nhưng mà, nàng chỉ có thể ngẫm lại, ai!

Có biện pháp giải quyết, Tiểu Hỏa chở Độc Cô Thiên Diệp bay xuống dưới.

"Tỷ tỷ, ngươi ở phía trên nhìn, ta tự mình đi xuống." Tiểu hỏa nói.

"Được. Phương pháp Phù Thương nói muội nhớ kỹ sao?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

"Ta nhớ kỹ, biết nên làm như thế nào." Tiểu Hỏa gật đầu nói.

Độc Cô Thiên Diệp ôm Đản Đản bay khỏi người Tiểu Hỏa, nhìn Tiểu Hỏa vọt vào ánh sáng tiến hóa rất nhanh.

"Đản Đản, Tiểu Hỏa không có việc gì chứ?" Độc Cô Thiên Diệp có chút khẩn trương hỏi.

"Sẽ không. Chu Tước bỏ mình, Kim Hoàng mang huyết mạch Chu Tước, tiến hóa thành Chu Tước là chuyện tất nhiên, thế giới này cần phải có Chu Tước đến cân bằng. Lúc trước Chu Tước lưu lại ánh sáng tiến hóa chỉ vì một ngày này." Đản Đản hồi đáp.

"Muốn Chu Tước đến cân bằng thế giới?" Độc Cô Thiên Diệp có chút nghi hoặc, nói: "Lúc trước Phù Thương cũng nói như vậy, vì sao muốn Chu Tước tới cân bằng thế giới?"

"Lúc trước thần sáng thế..." Lúc Đản Đản nói đến thần sáng thế thì dừng một chút, mới nói tiếp: "Sau khi Thần sáng thế sáng tạo ra nhân loại, lại sáng tạo rất nhiều động vật, hơn nữa cho bọn họ năng lực tu luyện. Trên thế giới sinh vật là nhiều nhất, nên sẽ có rất nhiều mâu thuẫn, linh thú lại không có trí tuệ của nhân loại, thường xuyên chiến đấu, chính là chuyện diệt tộc, ngay cả chủng tộc khác cũng bị dạ lây. Thần sáng thế vì cân bằng thế giới này, liền sáng tạo Huyền Vũ, Chu Tước, Thanh Long và Bạch Hổ, dung nhập máu của mình, phân biệt trấn thủ tứ phương, từ đó về sau thế giới mới yên ổn."

Độc Cô Thiên Diệp nghe xong, nhìn Tiểu Hỏa bị ánh sáng tiến hóa bao vây, ánh mắt lóe lên. Nếu Tiểu Hỏa tiến hóa Chu Tước thành công, trọng trách trên người nó rất nặng! Nhưng là nó làm Chu Tước hậu đại, không có lý do gì có thể trốn tránh gì, chỉ có một các duy nhất là tiến về phía trước.

Tiểu Hỏa đi vào ánh sáng tiến hóa, cảm giác toàn thân ấm áp, phi thường thoải mái, trong đầu tiếp thu toàn bộ truyền thừa, cưỡi ngựa xem hoa truyền thụ trí nhớ.

Phượng hoàng tộc tồn tại, phong cảnh của phượng hoàng tộc, tất cả có trong trí nhớ truyền thừa.

Từ từ, trong ánh sáng tiến hóa xuất hiện một bóng dáng như lửa đỏ, cùng Tiểu Hỏa có chút tương tự, hai mắt lộ ra quan tâm thương xót với thiên hạ.

Tiểu Hỏa nhìn nàng, từ truyền thừa biết được, đó là thượng cổ trấn thủ tứ phương thần thú Chu Tước chi nhất.

"Đứa nhỏ, ngươi đã đến rồi." Thanh âm Chu Tước trầm thấp hùng hậu, biểu lộ nồng đậm từ ái ý.

"Tổ tiên." Tiểu Hỏa phủ phục hành lễ với Chu Tước.

"Ngươi đã đến rồi, chân thân của ta đã không còn. Hiện tại chỉ là ý thức ta để lại, chỉ ngươi hoàn thành tiến hóa." Chu Tước nói: "Nếu ngươi tiến hóa thành Chu Tước, vậy ngươi sẽ có được thực lực của ta, nhưng đồng thời trách nhiệm trên vai sẽ nặng hơn, trấn nhất phương tà ác, hộ đại địa bình an. Đây là một sứ mệnh nặng nề, một khi tiến hóa thành công, ngươi liền không có đường hối hận, cho nên trước khi tiến hóa ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ."

Tiểu Hỏa nghe Chu Tước nói xong, theo bản năng nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Chu tước quay đầu nhìn thoáng qua Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Người bên ngoài không nhìn thấy ta, cũng không nghe được ta nói chuyện, cho nên hết thảy chỉ có chính ngươi quyết định."

"Tổ tiên, lúc trước ngươi có ý niệm gì? Vì sao đồng ý trở thành tứ thần thú chi nhất?" Biết Độc Cô Thiên Diệp nhìn không thấy mọi chuyện bên trong, Tiểu Hỏa nhìn Chu Tước.

"Ta? Từ ta nhỏ chính là tứ thần thú chi nhất, đây là không có lựa chọn. Suy nghĩ lúc trước của ta?" Ánh mắt Chu Tước ánh mắt trở nên xa xưa sâu xa, "Hẳn là thủ hộ đi, bao vệ con dân ta của bình an, để cho bọn họ có thể an tâm sống, đó là thỏa mãn lớn nhất của ta."

"Thủ hộ sao?" Tiểu Hỏa nói, "Tiểu Hỏa chỉ muốn bảo vệ tỷ tỷ, bởi vì tỷ tỷ cho ta cảm giám được quan tâm và trân trọng. Ta nghĩ như vậy có phải thực ích kỷ hay không?"

Chu tước nở nụ cười, cũng không có tức giận hoặc là khinh thường nàng."Đây là tình yêu nhỏ của ngươi. Tình yêu nhỏ và tình yêu lớn đều là một loại tình cảm của ngươi, hai đều này kỳ thật không bài xích, Trong tình yêu lớn cũng có tình yêu nhỏ. Ngươi hiện tại là khế ước thú của nàng, yêu nàng là bình thường. Nhưng nếu ngươi trở thành Chu Tước, tình yêu nhỏ của ngươi sẽ mở rộng đến toàn bộ linh thú trên thế giới này, chuyển hóa thành tình yêu lớn, bảo vệ thế giới này thật tốt, khi đó, ngươi sẽ là một Chu Thước đúng nghĩa."

"Thế giới hòa bình, ta thích muôn dân của ta có được một cuộc sống thoải mái, là như vậy sao?" Tiểu hỏa hỏi.

Chu tước gật gật đầu, ý nghĩ như vậy không phải là không đúng.

"Ta muốn tiến hóa, ta muốn bảo vệ những thứ ta muốn bảo vệ." Tiểu hỏa kiên định nói.

"Ngươi có thể tưởng tượng tốt?" Chu tước cuối cùng xác nhận hỏi.

Tiểu Hỏa gật gật đầu, nhìn phía Độc Cô Thiên Diệp. Độc Cô Thiên Diệp nhìn ánh mắt Tiểu Hỏa nói câu: "Cố lên!"

Chu Tước nhắc cánh, ánh sáng tiến hóa liền xuất hiện một Chu Tước và đồ án hỏa diễm tương giao. Nàng nói với Tiểu Hỏa: "Ngươi tiến vào bên trong hỏa diễm, để mau trong thân thể chảy ra, sau đó niết bàn trọng sinh. Đây là một quá trình thống khổ, ngươi phải kiên trì đi tới."

"Ta biết, ta sẽ." Tiểu Hỏa nói xong, đứng ở giữa đồ án, sau đó cắt máu để chay ra bên ngoài. Máu tươi chảy ra, đổ thêm vào toàn bộ đồ án. Làm toàn bộ đồ hình vẽ đứng lên, Tiểu Hỏa đã muốn suy yếu chân không chống đỡ nổi thân thể của mình, đành nằm xuống đồ án.

"Tiểu Hỏa!" Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dáng Tiểu Hỏa, khẩn trương kêu to, muốn vào xem nàng thế nào, lại bị tiến hóa ánh sáng chắn bên ngoài, chỉ có thể ở bên ngoài hô to: "Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa muội thế nào? Tiểu hỏa, muội không cần làm ta sợ a! Tiểu Hỏa!"

Nhưng mặc kệ Độc Cô Thiên Diệp kêu gọi như thế nào, máu Tiểu Hỏa vẫn càng không ngừng chảy ra bên ngoài, ánh mắt tinh quái trong dĩ vãng chậm rãi ảm đạm đi xuống.

"Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa, muội không cần làm ta sợ a! Tiểu Hỏa, muội trở về, muội trở về, chúng ta không cần tiến hóa, chúng ta trở về, về Vũ Linh đại lục được không? Tiểu Hỏa, muội không cần, không cần! Tiểu hỏa ——" Độc Cô Thiên Diệp càng không ngừng quát to, sấm sét đi vào ánh sáng tiến hóa. Nhìn Tiểu Hỏa trở nên xám trắng hai mắt chậm rãi nhắm lại, nước mắt nàng tràn mi, gần như điên cuồng.

Nhưng mặc kệ nàng thương tâm như thế nào, điên cuồng như thế nào, tuyệt vọng như thế nào, tiểu hỏa vẫn biến thành một thi thể, nhắm chặt hai mắt, một lông chim tịnh lệ trở nên xám ngắt. Độc Cô Thiên Diệp quỳ gối trên mặt ánh sáng tiến hóa hình thành, nhìn thi thể Tiểu Hỏa điên cuồng rơi lệ, miệng càng không ngừng hô: "Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa..."

Đản Đản ở bên cạnh nhìn nàng, vốn muốn mắng nàng ngu ngốc, nhìn thấy bộ dáng của nàng, lời nói đến bên miệng đều nuốt xuống. Tuy rằng nàng thực đần, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy thực ấm áp.

"Ai, nữ nhân đần..." Đản Đản nhịn không được thở dài.

Độc Cô Thiên Diệp lại coi như không nghe thấy gì, chỉ hai mắt sững sờ nhìn thi thể tiểu hỏa. Trước mắt hiện lên quá khứ của nàng và Tiểu Hỏa. Nàng xem nó phá trứng sinh ra, lần đầu tiên mang muội ấy ra khỏi sơn mạch miễn miễn làm muội ấy kích động lại hưng phấn, muội ấy nghĩ bởi vì không thể khống chế phượng hoàng kim hỏa mà không thể giúp nàng luyện đan nên khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực, nghĩ cuộc sống bọn họ cùng nhau trãi qua, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau chiến đấu. Nghĩ rõ ràng vừa mới nãy vẫn tốt, sao chỉ chớp mắt, muội ấy lại ở ngay trước mặt mình biến thành một khối thi thể lạnh như băng.

Cửu thiên huyền giới, Tử Tiêu đang nghiên cứu làm sao có thể kiềm chế Ngu Hành, đột nhiên cảm giác trong lòng một trận khó chịu, biết là Độc Cô Thiên Diệp gặp được chuyện buồn đang khóc thút thít.

"Đứa ngốc này, lại gặp phải chuyện gì, sao phải biến mình trở nên thương tâm như vậy." Tử Tiêu lẩm bẩm, trong lời nói không che dấu được đau lòng. "Ai, bố trí tốt ở đây, sau đó đi xem nàng thế nào. Chú ngữ này, thật đúng là..."

Đản Đản nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp càng ngày càng bi thương, cảm thấy không mắng nàng là không được, bay đến trước mặt nàng ngăn trở tầm mắt của nàng.

"Nữ nhân đần, Tiểu Hỏa không có chết thật sự, ngươi ở trong này khóc cái gì hả?!"

Độc Cô Thiên Diệp bị chặn tầm mắt, lực chú ý mới thoáng dời đi một chút ở trên người Đản Đản, còn chưa kịp hỏi nó vì sao ngăn trở mình, chợt nghe tiếng nó mắng. Nó nói Tiểu Hỏa không có chết, mắt Độc Cô Thiên Diệp sáng lên, nhưng mà mình tận mắt thấy, thân thể Tiểu Hỏa còn trước mặt nàng, nàng cũng không tin lời Đản Đản nói.

Đản Đản nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp không tin mình, đưa ngón tay nhỏ bé ra, cốc đầu của nàng, nói: "Nếu nàng thật sự đã chết, ngươi là bản mạng khế ước của nàng, ngươi còn có thể lại nơi này sao?!"

"Tiểu Hỏa nàng rõ ràng đã không có sinh mệnh đặc thù."

"Cái kia chỉ là quá trình tiến hóa thôi, nếu thật sự đã chết, ngươi cũng chết theo luôn rồi, những khế ước thú khác cũng đi theo cùng chết, ngươi làm sao còn có thể ở đây khóc?!" Đản Đản bộ dáng ngươi đần muốn chết, nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

"Thật sự?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Đản Đản.

Đản Đản tránh ra, Độc Cô Thiên Diệp nhìn thân thể Tiểu Hỏa bỗng nhiên thiêu đốt, máu trong đồ án hóa thành một mảnh hồng quang, cùng hỏa diễm đan vào ở tại cùng nhau.

"Bốc cháy lên ..." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Tiểu Hỏa thi thể tự động thiêu đốt, thì thào nói.

Hỏa diễm bao vây thiêu đốt toàn bộ thân thể Tiểu Hỏa, từ lông chim đến xương cốt, một chút không dư thừa thiêu toàn bộ thành tro tàn.

"Đã biến mất..." Độc Cô Thiên Diệp nhìn đám tro tàn, nói. Tiểu Hỏa, vừa nãy vẫn là một sinh mệnh đầy sức sống, hiện tại đã thành một đống tro tàn!

Đột nhiên, tro tàn động, từ bên trong chậm rãi chui ra một con gà con nhỏ, Độc Cô Thiên Diệp vừa thấy, cảm giác được mình và nó có quan hệ khế ước, nín khóc mỉm cười.

"Quá xấu!" Độc Cô Thiên Diệp cười nói, nhưng nước mắt trên mặt vẫn nhịn không được rơi xuống.

Tiểu Hỏa nhìn Độc Cô Thiên Diệp vừa khóc vừa cười, nói: "Tỷ cũng rất xấu!"

Chu tước nhìn Tiểu Hiểu ngay cả lông cũng không dài, nói: "Ánh sáng tiến hóa sẽ làm ngươi lớn lên rất nhanh, mỗi lần sau khi lớn lên ngươi phải một lần trải qua chuyện vừa mới xảy ra, chin chín tám mươi mốt lần, niết bàn trọng sinh. Nói cách khác, ngươi còn phải trải qua tám mươi lần vừa mới trãi qua các giác tử vong bất lực và tuyệt vọng. Ngươi còn muốn tiếp tục sao?"

Tiểu hỏa gật gật đầu, nói: "Ta muốn."

Tiểu Hỏa nói xong, ánh sáng tiến hóa ở trên người nàng gột rửa, nàng trưởng thành rất nhanh, khi nàng vừa trưởng thành, nàng lại phóng thích máu tươi của mình, tưới lên hình vẽ, một thân màu sắc rực rỡ lại ảm đạm, tiếp theo đốt cháy.

Biết đây là quá trình tiến hóa của Tiểu Hỏa, Độc Cô Thiên Diệp không còn sợ hãi và khủng hoảng giống lần đầu tiên, nhưng trong lòng vẫn vì tiểu hỏa đau lòng như cũ. Từ khi có Tiểu Hỏa, không nghĩ có một ngày nó sẽ trải qua một lần lại một lần tử vong thống khổ như vậy.

Một lần, hai lần, ba lần... Mười lần... Năm mươi lần... Bảy mươi lần... Tám mươi lần... Độc Cô Thiên Diệp vẫn thay tiểu hỏa đếm số lần, nhìn một lần lại một lần trọng sinh, hơi thở huyết mạch trên người nó phát ra càng ngày càng đậm.

Tám mươi mốt lần...

Lần cuối cùng, tiểu hỏa chảy khô máu, nhắm mắt lại, thân thể bốc cháy lên tận trời, theo miệng núi lửa phun đi ra ngoài, làm cho mọi người Ngô Đồng Lâm và Nam Hải thấy được đại hỏa tận trời kia.

Trên bờ Nam Hải đối mặt Phượng hoàng và Long tộc, nhìn ánh lửa có thể đốt cháy tất cả, mọi người đều đình chỉ đánh nhau.

Dạ Lạc mang theo Dạ Tập bọn họ đang chạy về phía Nam Hải, nửa đường nhìn thấy miệng núi lửa đột nhiên trào ra ánh lửa, cả người định trụ .

"Chẳng lẽ là..." Vẻ mặt Dạ Lạc kích động, làm cho người phía dưới nghi hoặc không thôi.

"Vương, kia là chuyện gì xảy ra?" Dạ tập nhìn ánh lửa hỏi.

Trong đôi tử mâu toát ra ấm áp đã lâu không thấy, Dạ Lạc cười nhẹ, nói: "Nàng đã trở lại, thần thủ hộ của chúng ta đã trở lại!"

"Chu tước trọng sinh?!" Dạ Tập và những người khác nghe Dạ Lạc nói như vậy, đều hiểu được ý của hắn. Bởi vì chỉ có Chu Tước mới là thần thủ hộ của bọn hắn.

"Hẳn là Kim Hoàng tiến hóa." Dạ Lạc đoán.

"Chu Tước trọng sinh, trận chiến này liền đã không còn ý nghĩa, chúng ta còn muốn đi sao?"

Dạ Lạc tóc tím tung bay, nói: "Đi! Chúng ta đi bái kiến thần thủ hộ của chúng ta!" Nói xong mang theo Dạ Tập bay về hướng Nam Hải.

Kim loan nhìn ánh lửa kia, biết hết thảy đều đã xong, trận chiến đấu này đã có kết quả rồi, ngôi vị hoàng đế của hắn đến đây là hết rồi.

"Xong rồi, hết thảy đều xong rồi..."

Đội trưởng đội thủ vệ Long tộc tiến đến trước mặt Long Ngạo Thiên, nói: "Vương, ánh lửa này là xảy ra chuyện gì? Chúng ta còn tiếp tục đánh không?"

Long Ngạo Thiên chụp một cái tát trên đầu đội trưởng, nói: "Đánh, đánh cái cọng lông! Đó là dấu hiệu Chu Tước trở về, ngươi còn dám đánh? Muốn chết phải không!"

Đội trưởng đội thủ vệ trúng một cái tát, xám xịt đi trở về phía sau.

Bên trong núi lửa, trong đám tro tàn bị thiêu đốt, con gà xấu xấu kia lại ngốc đầu nhỏ, nhìn trái nhìn phải, gãy gãy, vũ vũ, phủi sạch tro tàn trên mình, lộ ra thân mình trống trơn.

Chu Tước nhìn tiểu hỏa, nói: "Ngươi sống qua tám mươi mốt chuyển, hiện tại đã tiến hóa thành Chu Tước, sứ mệnh của ta cũng hoàn thành . Ta sẽ tiến vào trong thân thể của ngươi, ban lực lượng cuối cùng cho ngươi. Từ nay về sau ngươi là thủ hộ thần của bộ tộc Phi cầm*, phải bảo vệ một phương bình an!"

*Phi cầm: phi là bay – cầm= gia cầm, vd: chim, gà- nói chung là mấy con biết bay

Tiểu Hỏa trịnh trọng gật gật đầu, nói: "Ta sẽ. Ta sẽ thực hiện sứ mệnh của ta!"

Chu Tước an tâm nhắm mắt lại, hai cánh mở ra, từ không trung hạ xuống, chui vào trong thân thể Tiểu Hỏa.

Khi Chu Tước tiến vào thân thể mình, cả người Tiểu Hỏa chấn động, ánh sáng tiến hóa cũng chậm rãi rót vào trong thân thể nàng.

Theo ánh sáng tiến hóa tiến vào, thực lực Tiểu Hỏa bắt đầu nhanh chóng tăng trưởng, thân thể cũng trưởng thành rất nhanh. Ấu sinh kỳ, thời kì sinh trưởng, kỳ thành thục... Vừa mới còn bộ dáng một tiểu gà tây, chỉ chớp mắt đã biến thành một chu tước ở thời kỳ trưởng thành. Hai cánh nó mở ra, ngửa mặt lên trời ré dài, hơi thở Chu Tước xuyên thấu qua hư không, phát ra đến từng cái góc các mặt biên.

Phi cầm nhất loại cảm giác được hơi thở Chu Tước, toàn bộ vui mừng. Thần thủ hộ, thần thủ hộ của chúng nó đã trở lại!

Cửu thiên huyền giới, Tử Tiêu và bọn Hắc Tử cũng cảm giác được hơi thở của Chu Tước. Trong hoa viên, Thất Nguyệt đang bàn luận cùng thị vệ ngừng lại, cảm khái nói: "Thiên Diệp vẫn lợi hại như vậy! Không nghĩ tới nàng thật sự mang Chu Tước trở lại!"

"Thất Nguyệt đại nhân, này cùng nữ chủ nhân tương lai có quan gì hệ a?" Một thị vệ hỏi.

"Chu tước biến mất nhiều năm như vậy, mặc dù Kim Hoàng có huyết mạch chu tước, vì sao vẫn không có tiến hóa thành chu tước? Vì sao bản mạng khế ước của nàng lại thành công ? Ngốc tử, chính mình ngẫm lại đi! Đến, chúng ta tiếp tục!" Thất Nguyệt nói xong, tiếp tục cùng đối thủ luận bàn.

Trong cung điện Ngu Hành, áp khí rất thấp, bởi vì khuôn mặt vị thống trị giả trên ghế có thể vắt ra nước. Vì sao ở hắn không hề cảnh giác, Chu Tước sẽ trở lại? Hơn nữa hơi thở này, tuyệt đối là Chu Tước kỳ thành thục mới có!

"Đáng chết!" Ngu Hành mắng một câu, bảo thạch trong tay bị bóp thành bột phấn.

Mộng Thiên Quân vừa mới đi vào Phượng Vũ đại lục, cảm nhận được từ Ngô Đồng Lâm truyền đến hơi thở Chu Tước, lấy tay vuốt cằm, nói: "Tiểu nha đầu không sai a! Ta thực chờ mong gặp mặt ngươi!"

Trong núi lửa, Độc Cô Thiên Diệp vì Tiểu Hỏa thực lực tăng cấp mà không ngừng thăng cấp, Thần hoàng trung cấp, Thần hoàng cao cấp, Thần hoàng cao nhất, Thần tôn! Lúc cuối cùng một chút ánh sáng tiến hóa nhập vào thân thể Độc Cô Thiên Diệp, thực lực Độc Cô Thiên Diệp tăng mãi cho đến khi đạt thần tôn cao nhất! So với nhún còn nhanh hơn!

Mà khế ước thú của nàng này, Lam Mân đột phá thần linh thú, thăng cấp thần tôn thú, thú thú khác giống nhau thăng cấp đến thần linh thú!

"Chiêm chiếp —— "

Tiểu hỏa ré một tiếng trong không trung, biểu thị công khai tiến hóa chính thức chấm dứt, nhất phương thần thú Chu Tước được xuất hiện!

"Tỷ tỷ, đi!" Tiểu hỏa ở lúc ánh sáng tiến hóa biến mất nhất phi mà lên, chở Độc Cô Thiên Diệp hướng cửa động bay đi. Dưới thân, là dung nham cuồn cuộn nóng rực!

Bọn Độc Cô Thiên Diệp đi vào miệng núi lửa, Độc Cô Thiên Diệp hô: "Đô đô, bắt đầu!" Sau đó bọn họ bay đến bên ngoài miệng núi lửa, nhìn dung nham người người kinh sợ, lại toàn bộ bị Đô Đô hấp vào Luyện Yêu Hồ.

Độc Cô Thiên Diệp ngồi ở trên lưng Tiểu Hỏa, vuốt ve lông chim của nàng, sau đó nhìn lại.

Trải qua chuyện lần này, Độc Cô Thiên Diệp mới phát hiện, mình cùng bọn Tiểu Hỏa, ai cũng không xa ai được, hỗ trợ lẫn nhau!

"Tỷ tỷ, dọa người sợ sao?!" Tiểu hỏa có chút áy náy nói. Lúc để máu chảy tuy nàng không thể nói chuyện, nhưng nhắm mắt phía trước, nàng vẫn thấy được bộ dáng điên cuồng củaĐộc Cô Thiên Diệp.

"Ừ." Độc Cô Thiên Diệp thản nhiên lên tiếng, tay càng không ngừng vuốt ve lông chim của Tiểu Hỏa.

Chờ miệng núi lửa không phun trào nữa, Độc Cô Thiên Diệp thu hồi Luyện Yêu Hồ, bọn Tiểu Ngân cũng trở về Luyện Yêu Hồ, để lại Lam Mân.

"Lam Mân, ngươi mang theo Kim Vi đi cứu mẫu thân ngươi ra, sau đó đi tìm chúng ta. Tiểu Hỏa, chúng ta đi giải quyết phiền toái chúng ta dẫn tới!" Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Tốt." Tiểu hỏa gật đầu, mang theo Độc Cô Thiên Diệp hướng Nam Hải bay đi, mà Lam Mân đu với Kim Vi tới cấm địa cung điện.

Bên bờ Nam Hải, Kim Loan nhìn Tiểu Hỏa chở Độc Cô Thiên Diệp bay nhanh đến, Dạ Lạc vừa đuổi tới nhìn bóng dáng Chu Tước, hóa thành hình người, kích động nói không nên lời nói.

Tiểu Hỏa bay tới, nhìn Dạ Lạc mắt tím tóc tím, trong trí nhớ truyền thừa có bóng dáng của hắn, đối hắn không tính là xa lạ, liền cười cười với hắn. Sau đó nhìn hai bên Long tộc và Kim Loan bởi vì nàng mà lui về hai bên, Kim Loan bị ánh mắt của nàng quét tới, hai chân mềm nhũn, quỳ hạ. Mà long Ngạo Thiên thì có chút quật ngạo nhìn nàng.

Tiểu Hỏa cũng không tức giận, đối với Độc Cô Thiên Diệp mở miệng nói: "Phù Thương, ngươi còn không ra sao?"

--- ------ -----0---- ---------Đề nói vs người xa lạ---- ------ ----

Chậc chậc…. tại hạ thật quá siêng năng…. Ai ya….

Các hạ có cảm thấy kích thích không hả? hê hê

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK