Có lẽ là đã biết đối phương tự tin về thực lực, 7 người không lên toàn bộ, mà là 4 người chiến đấu, 3 người khác một bên xem. Không thể không nói, sức chiến đấu của hai người trẻ tuổi kia hơn xa người bình thường, cho dù hai người có chút cố hết sức, nhưng cụng không đặc biệt chật vật.
"Thất gia, bên kia có một cỗ xe ngựa đến." Một cái hắc y nhân nói với người cầm đầu.
Hắc y lão đại nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe ngựa. Xe ngựa thoạt nhìn cũng không rất hoa lệ, nhưng là huyễn thú kéo xe phía trước là thánh thú Tật Phong Sói. Một tiểu tử mười bảy mười tám tuổi dựa vào trên cửa xe biên, hắn nhìn nhàn nhã như vậy, một tiểu cô nương thò đầu ra nhìn về bên này, có vẻ không tính nhúng tay. Nhưng vì phòng ngừa, hắc y lão đại vẫn để hai người còn lại gia nhập gia nhập chiến đấu.
"Tốc chiến tốc thắng."
"Dạ, thất gia."
Hai người kia nhận được mệnh lệnh, lập tức kêu huyễn thú ra, phát động công kích với mục tiêu.
"Phanh !"
Một nam tử bị huyễn lực đánh bay, ngã trên bãi cỏ phía xa.
"Chậc chậc, xương sườn gãy ít nhất 3 đoạn. Máu cũng ói ra nhiều như vậy mà còn chưa chết, mạng ghê gớm thật." Tang Vũ nhìn người ngã trên cỏ phía xa nói.
Người vây công hắn đã chạy tới, nhìn Độc Cô Thiên Diệp hai người, nhìn lẫn nhau một chút, tiếp tục công kích nam tử. Gần như thế, chỉ cần bọn họ đánh lên người hắn, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Muốn chết sao ? Nam tử nhìn ba người đang bao vây hắn, trong lòng nhịn không được suy nghĩ. Cầu cứu người trên xe ? Nếu bọn họ lựa chọn bàng quan, vậy hẳn là bọn họ không muốn nhúng tay. Thế giới này vốn là như thế, hắn cũng không có gì oán giận. Nhưng hắn còn chưa gặp đệ đệ, còn chưa báo thù cho mẫu thân, cứ chết đi như vậy, hắn chết không nhắm mắt !
Một nam tử khác bị bao vây , nhìn thấy tình cảnh bên này, muốn cứu hắn, nhưng cũng tự thân khó bảo toàn.
"Cao Minh ——" nam tử kêu to.
"Đoàng !"
"A —— "
Trong lúc điện quang hỏa thạch, thế cục đã thay đổi.
Tử Thần còn chưa buông xuống, Cao Minh mở mắt ra, nhìn thấy vây người công mình đã nằm trên mặt đất, mà thiếu niên trên xe đứng ở chính mình phía trước. Thiếu niên quay đầu, hỏi: "Ngươi tên Cao Minh ?"
Cao Minh vỗ ngực, cố hết sức đứng lên, gật đầu.
"Được rồi, vốn đang muốn nhìn náo nhiệt mà." Độc Cô Thiên Diệp nói thầm, sau đó nói với Tang Vũ: "Vũ, đi xuống luyện tập."
Tang Vũ nghe thấy lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, lưu loát nhảy xuống xe ngựa, đối mặt với 3 hắc y nhân còn lại, để cho Bành Thạch thở.
Bành Thạch đi đến bên người Cao Minh, giằng co với hắc y nhân.
"Chẳng lẽ công tử tính nhúng tay ?" Khuôn mặt dưới khăn của hắc y lão đại trầm xuống, hỏi. Không nghĩ tới đối phương lại động thủ .
"Đúng !" Độc Cô Thiên Diệp gật đầu.
"Vì sao ?"
"Ta vui." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.
Hắc y lão đại nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hắn không cảm thấy huyễn lực dao động trên người nàng, nhưng hắn cũng không cho rằng đối phương là phế vật không thể tu luyện. Nhìn lại thủ hạ đã bị Tang Vũ đơn phương ngược đánh, không cam lòng nói: "Lui !"
Vài tên hắc y nhân nhanh chóng rời đi, Độc Cô Thiên Diệp cũng không định đuổi theo.
"Đa tạ nhị vị cứu giúp. Tê ——" Cao Minh hành lễ cảm tạ với Độc Cô Thiên Diệp, động miệng vết thương, nhịn không được hít vào một hơi.
"Không cần khách khí." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu.
"Ngươi là ca ca của Cao Lương đúng không ? Hắn là bằng hữu của chúng ta." Tang Vũ nói. Các nàng từng nghe Cao Lương nói, hắn có một ca ca rất thương hắn đã tên là Cao Minh.
"Các ngươi là bằng hữu của Lương nhi ?" Cao Minh lắp bắp kinh hãi. Khó trách ban đầu bọn họ cũng không nhúng tay, nghe thấy Bành Thạch kêu tên mình thì mới cứu.
"Các ngươi là Bách Lý Tà và Tang Vũ đúng không ?" Cao Minh nói. Tuy là câu nghi vấn, cũng rất chắc chắc.
"Di ? Sao ngươi biết ?" Tang Vũ hỏi.
"Lương nhi từng nói với ta về các ngươi. Hắn rất ít bằng hữu, các ngươi vừa nói ta lập tức đoán được." Cao Minh mỉm cười trả lời, "Đây là bằng hữu của ta - Bành Thạch."
Bành thạch ôm quyền nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Đa tạ nhị vị cứu giúp. Nếu không có các ngươi, hôm nay chúng ta dữ nhiều lành ít."
"Không cần khách khí."