Hỏa Linh Châu đứng trên đỉnh núi, nhìn thông đạo đi cửu thiên huyền giới càng ngày càng nhỏ, trước mắt hiện ra hình dáng Độc Cô Thiên Diệp quần áo tả tơi, sâu trong trí nhớ hiện ra một bóng dáng, lại xuất hiện một bóng dáng khác, hai người thanh lịch cao quý và chật vật không chịu nổi đột nhiên hợp lại.
"Chủ nhân!" Nhìn thấy cửa thông đạo càng ngày càng nhỏ, chỉbằng một cái nắm tay, hắn hóa thành Linh Châu cấp tốc bay qua, ở thời khắc cuối cùng bay vào.
Trong thông đạo, Tiểu Đậu đỏ quay đầu nhìn thông đạo càng ngày càng nhỏ, chỉ còn bằng một cái nắm tay, oán hận nói: "Hỏa Linh Châu này, hại nữ chủ nhân bị nhiều khổ như vậy, ta sẽ không bỏ qua cho hắn!"
Ánh mắt chờ mong của Diễm Tự Quân cũng trở nên phẫn nộ, nói: "Tiểu Đậu đỏ, chúng ta đi cùng ngươi!"
"Tốt! Chờ nữ chủ nhân khỏe lại, xem chúng ta như thế nào..." Tiểu Đậu đỏ còn chưa nói xong, nhìn thấy lúc chỉ còn bằng quả trứng gà, một hạt châu đỏ rực bay vào.
"Hỏa Linh Châu?" Tiểu Đậu đỏ nhìn Hỏa Linh Châu, kinh ngạc hô.
" Hỏa Linh Châu cái gì?! Cái hạt châu chết tiệt kia, chờ trở về chửa khỏi thương thế của nữ chủ nhân..." Diễm Nhất một mạch phẫn nộ nói xong, đột nhiên nhìn thấy Hỏa Linh Châu bay qua bên người hắn, làm câu nói kế tiếp của hắn bị nuốt vào, "Thật là hắn a!"
Hỏa Linh Châu đi tới bên người Độc Cô Thiên Diệp, nhìn áo khoác rộng thùng thình trên thân thể nhỏ gầy, hồng quang vi thiểm, rơi xuống trên người nàng.
Tử Tiêu nhìn Hỏa Linh Châu, không nói gì, chỉ càng thêm ôm chặt Độc Cô Thiên Diệp.
"Nàng không có việc gì, ngươi đừng lo lắng." Thứ Hồn cảm nhận được lo lắng trong lòng Tử Tiêu, an ủi nói.
"..."
Không có việc gì! Tử Tiêu cũng an ủi chính mình, nhưng yết hầu lại không thể phát ra âm thanh. Trong lòng lần đầu tiên cảm thấy thông đạo quá dài. Một lát sau, sắp đến cuối thông đạo , tay phải Tử Tiêu buông Độc Cô Thiên Diệp ra, ngón tay niệm thần chú, sau đó một linh lực đánh ra, trực tiếp từ cửa thông đạo đi đến trong cung điện của hắn.
Thị vệ đang tuần tra trong cung, đột nhiên nhìn thấy đại điện trên không xuất hiện ánh sang màu trắng, tiếp theo, cửa thông đạo chậm rãi xuất hiện. Đây là lần đầu tiên mặt cửa thông đạo xuất hiện cung điện, bọn họ ý thức được nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, không lâu sau, Tử Tiêu ôm một nữ tử cả người toàn là vết thương ngồi trên lưng Thứ Hồn xuất hiện. Tiếp theo là Thất Nguyệt, Tiểu Đậu đỏ và người Diễm Tự Quân.
"Tiểu Đậu đỏ, đi gọi Niên Hoa tới. Mặc kệ hắn đang làm cái gì, kêu hắn lập tức chạy qua cho ta." Tử Tiêu ôm Độc Cô Thiên Diệp đi vào tẩm cung, nói với Tiểu Đậu đỏ.
"Ta đã biết, chủ thượng!" Tiểu Đậu đỏ lên tiếng, chạy nhanh ra ngoài, tới chỗ của Niên đại sư tìm người.
Hắc Tử cảm giác được dị thường xuất hiện ở cung điện, nhìn Tử Tiêu vội vàng vào cung điện, giữ chặt Thất Nguyệt, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Thiên Diệp bị thương, rất nghiêm trọng." Thất Nguyệt đơn giản nói một câu, đi theo đi vào. Hắc Tử vừa nghe Độc Cô Thiên Diệp bị thương, hoảng sợ, đi theo Thất Nguyệt cùng nhau vào Tử Tiêu tẩm cung.
Bên ngoài, thị vệ vừa nghe Tử Tiêu ôm là nữ chủ nhân, còn bị thương, xem dáng vẻ bọn hắn chắc là rất nghiêm trọng, lập tức nổ tung.
"Đây là lần đầu tiên thấy chủ thượng và nhóm đại nhân lo lắng như vậy!"
"Nữ chủ nhân bị thương như thế nào? Chủ thượng bọn họ không phải đi tìm nàng sao?"
"Dường như rất nghiêm trọng, đến nổi Tiểu Đậu đỏ phải đi tìm Niên Hoa đại sư!"
"Đúng vậy, bình thường không có chuyện gì quan trọng, cũng không sẽ tìm Niên Hoa đại sư, xem ra nữ chủ nhân tương lai của chúng ta bị thương không nhẹ!"
"Tại sao lại bị thương nặng như vậy? Không phải vì thực lực quá yếu chứ?"
"Chắc là vậy, bằng không làm sao có thể nghiêm trọng như vậy, ta vừa mới nhìn thấy hai chân đều không có thịt, chỉ còn lại khung xương. Chậc chậc, nói đến thật đúng dọa người!"
Bọn Diễm Nhất chuẩn bị đi nhận hình phạt, nghe lời mấy người nói, quát với bọn họ: "Các ngươi thì biết cái gì?!"
Thị vệ đều bị dáng vẻ bọn Diễm Nhất dọa sợ. Chuyện lần trước bọn họ cũng nghe nói, cũng biết Diễm Tự Quân vẫn khinh thường đối với nữ chủ nhân này, không nghĩ tới bọn họ chỉ nói đơn giản hai câu, Diễm Tự Quân lại phát hỏa như vậy.
"Diễm Nhất, xảy ra chuyện gì?" Tu La và Tu Sát đi tới, nhìn thấy bọn Diễm Nhất đang cực kỳ giận dữ, hỏi.
"Ai dám bất kính với nữ chủ nhân, chính là chống đối với Diễm Tự Quân!" Diễm Nhất nhìn thoáng qua mấy người vừa bàn luận về Độc Cô Thiên Diệp, lạnh lùng nói, nhìn thấy Tu la và Tu Sát, nói: "Quản cho tốt người của Tu Tự Quân các ngươi! Chúng ta đi!" (D:Quá ngầu)
Diễm Nhất vừa nói vừa mang theo người của Diễm Tự Quân đi tới hình đường. Bọn họ lần này đi lĩnh phạt, là cam tâm tình nguyện, bởi vì trong lòng bọn họ đã nhận Độc Cô Thiên Diệp!
Tu La nhìn bọn Diễm Nhất rời đi, hỏi này thị vệ: "Xảy ra chuyện gì? Tại sao Diễm Nhất lại tức giận như vậy?"
"Lão đại, vừa nãy, vừa nãy Tu Minh nói nữ chủ nhân hai câu, sau đó Diễm Nhất bọn họ liền tức giận." Có người trả lời nói.
"Nữ chủ nhân? Nữ chủ nhân làm sao vậy?" Nghe tênĐộc Cô Thiên Diệp, Tu Sát có chút tò mò hỏi, "Các ngươi nói hết chuyện vữa nay ta nghe."
"Dạ... ."
"Niên Hoa đại sư, ngươi nhanh chút, nhanh chút!"
Thị vệ đang ở phía trước nói chuyện, nói đến chỗ Tu Minh nói câu đó, Tiểu Đậu đỏ đúng lúc cũng Niên Hoa đại sư đi vào, nghe bọn họ nói, sắc mặt trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, mang theo Niên Hoa đi vào.
"Tiểu Đậu đỏ cũng tức giận?" Thị vệ nhìn Tiểu Đậu đỏ lôi kéo mặt, nói.
"Các ngươi thật là ngu ngốc!" Tu Sát vỗ hai cái trên đầu mỗi người, giáo huấn nói: "Người chủ thượng xem trọng sẽ là người bình thường hả? Hơn nữa, Thất Nguyệt đại nhân dẫn Diễm Tự Quân đi cùng, là vì Diễm Tự Quân tâm lý không phục nàng. Hiện tại bọn họ đều lo lắng cho nàng, chứng minh bọn họ đã nhận nàng! Các ngươi còn dám nói nữ chủ nhân như vậy, thật là bị các ngươi làm tức chết rồi! Với dáng vẻ này của các ngươi, về sau chết như thế nào cũng không biết! Mấy người các ngươi, đều đến hình đường nhận phạt cho ta!"
Tuy rằng Tu La không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, làm cho bọn họ biết hành vi và lời nói của mình sai tới cở nào! Lại nghĩ lời Tu Sát nói, cũng hiểu được là ý gì, vì thế đều ngoan ngoãn đi lĩnh phạt.
"Chủ thượng, Niên Hoa đại sư đã tới!" Tiểu Đậu đỏ mang theo Niên Hoa đi vào phòng, nói với Tử Tiêu đang ngồi bên giường.
"Niên Hoa, ngươi đến xem cho nàng!" Tử Tiêu đứng dậy.
Niên Hoa đi qua, nhìn thấy dáng vẻ Độc Cô Thiên Diệp thì hoảng sợ, hai chân lộ ra bên ngoài không có một chút thịt, trên mặt và trên cổ đều bị cháy đen, hai tay lòng bàn tay cũng là thịt bị đốt trọi, thịt cổ tay đều tróc ra hết, hắn muốn bắt mạch cho nàng cũng không thể! Lấy áo khoác ra, nhìn đến toàn thân cao thấp đều không có một chỗ nào lành lặn, đầu gối và trên đùi lại huyết nhục mơ hồ, vừa giận vừa đau lòng nói: "Ai lại biến một tiểu cô nương thành như vậy?!"
Tử Tiêu đau lòng nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: "Niên Hoa, ngươi xem tình huống của nàng trước!"
Niên Hoa gật gật đầu, đưa tay đặt trên cổ tay nàng, bắt mạch không được, chỉ có thể rót hỗn độn lực vào thân thể nàng kiểm tra. Toàn bộ quá trình nàng chỉ nhíu mày trong chốc lát, nhíu mày trong chốc lát, làm cho người ở đây đau lòng vô cùng. Tử Tiêu thật lo lắng nói: "Niên Hoa, rốt cuộc nàng thế nào?"
Niên Hoa đã thu tay mình, nói: "Vị trí quan trọng của nàng từ đầu đã được hỗn độn lực bảo vệ, cho nên tuy rằng bề ngoài rất nghiêm trọng, nhưng không có nguy hiểm tính mạng! Hơn nữa có lực lượng thay nàng chữa thương, cho nên bộ phận trong cơ thể cũng không có trở ngại gì, chỉ là khôi phục bề ngoài cần một thời gian ngắn, nhất là chân, không giống da ở phía trên chỉ bị cháy xém, đôi chân phải phục hồi thịt, cho nên có chút phiền toái."
Nghe Niên Hoa nói, mọi người trong phòng nhẹ nhàng thở ra, làm cho lông mi Niên Hoa giật một cái, nói: "Đây là nữ chủ nhân tương lai của cửu thiên huyền giới? Gặp các ngươi một đám lo lắng! Đi đi đi, đều đi ra ngoài, ta bôi thuốc cho nàng, tất cả các ngươi đều đi ra ngoài!" (D:đọc đoạn nữ chủ nhân của cthg, ta thấy Tiêu ca lời chán)
"Ngươi bôi thuốc cho nàng?!" Tiểu Đậu đỏ nghe Niên Hoa nói, kinh ngạc hô to.
Niên Hoa trừng mắt nhìn Tiểu Đậu đỏ một cái, nói: "Nơi này chỉ có một mình ta là nữ nhân, không phải ta bôi thuốc cho nàng, chẳng lẽ là ngươi bôi hả?! Đám nam nhân các ngươi cút hết ra ngoài cho ta, thật là!"
Tiểu Đậu đỏ chạy nhanh lắc đầu, miệng nói thầm: "Không phải ngươi không thích chạm vào người khác sao, còn nói bôi thuốc cho nàng! Mỗi lần chỉ cho người khác một lọ đan dược thì xong, bây giờ lại bôi thuốc cho nữ chủ nhân, ta kinh ngạc một chút thì có gì đâu hả!"
Niên Hoa cầm cái lọ vừa mới lấy ra ném Tiểu Đậu đỏ, mắng: "Tốt cho ngươi Tiểu Đậu đỏ, dám bố trí ta! Còn đi ra ngoài cho ta?! Đến lúc đó chậm trễ chuyện bôi thuốc, trên người nàng lưu lại vết sẹo, thì chớ có trách ta!"
Bọn Thất Nguyệt đều xoay người đi ra ngoài, Hắc Tử dẫn Niệm Vân đi tới phòng đã sắp xếp xong, Tiểu Bạch Cầu trên người Lưu Vân nhảy xuống, chạy đến nằm úp sấp ở đầu giường Độc Cô Thiên Diệp, hai mắt hồng hồng.
Niên Hoa thấy Tử Tiêu vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nói: "Chủ thượng ngươi không ra đi sao?"
"Ta muốn cùng nàng!" Tử Tiêu lắc đầu nói.
"Aizz, không nghĩ tới có một ngày ngươi cũng lọt vào lưới tình." Niên Hoa lắc đầu, nói, "Ta nghĩ nàng không muốn ngươi thấy nàng như vậy đi?"
Tử Tiêu nhìn người vẫn còn hôn mê, nắm Hỏa Linh Châu trong tay, nói: "Được. Một chút nữa ta sẽ đi vào." Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Niên Hoa nhìn giường người trên nói: "Tốt lắm, ngươi có thể tỉnh rồi."
Độc Cô Thiên Diệp chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một mỹ nữ ngồi bên cạnh mình, cười nhìn mình.
"Cảm ơn ngươi." Độc Cô Thiên Diệp nói, giọng nói yếu ớt đến mức nếu không chú ý nghe thì sẽ nghe không được.
Khi mới tới tẩm cung của Tử Tiêu nàng đã tỉnh, nghĩ đến hình dáng của mình lúc này nhất định rất dọa người, nên mới tiếp tục giả bộ hôn mê, khi Niên Hoa bắt mạch cho nàng thì liền biết nàng đã tỉnh.
Tiểu Bạch Cầu nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp mở mắt, nói: "Khả Khả, ngươi rốt cuộc tỉnh lại, hù chết người ta! Ô ô..."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thấy nước mắt Tiểu Bạch Cầu, muốn dùng tay an ủi nó một chút, tay vừa mới động, đau đến mức nàng phải hít một ngụm khí lạnh, an ủi nói: "Cầu Cầu, ta không sao, đừng khóc!"
"Tiểu cô nương, ngươi cũng nhẫn tâm ép mình thành như vậy, chậc chậc, ta nên nói ngươi dũng cảm? Hay là nói ngươi ngốc đây?" Niên Hoa lắc đầu nói, lây một bình dược ra, nói: "Dược liệu này có thể trị vết thương trên lưng ngươi, nhưng mà có hơi đau, ngươi phải chịu đựng!"
"Bách hoa cao?" Khi Niên Hoa vừa mở cái bình ra, Độc Cô Thiên Diệp liền biết đó là thuốc gì, nàng cười khổ, nói: "Ngươi có thể cho ta ăn Phục thần đan trước không? Bằng không ta sợ mình không đủ khí lực chống đở!"
Bách hoa cao là thuốc mỡ cực phẩm trị liệu vết thương bên ngoài, mặc kệ nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần bôi lên thì có thể hồi phục, dựa vào mức độ nặng nhẹ, mà thời gian hồi phục cũng thay đổi. Thuốc này mặc dù tốt, nhưng bôi lên vết thương xương cốt sẽ rất đau đớn, người bình bị thương sẽ không quá đau đớn, nhưng khi bôi Bách hoa cao sẽ kêu thảm thiết không ngừng.
Niên Hoa không ngờ Độc Cô Thiên Diệp ngửi thấy mùi hương liền biết là Bách hoa cao, hỏi: "Ngươi biết y thuật?"
"Biết một chút."
"Biết luyện đan?"
"Biết."
Niên Hoa gật gật đầu, nói: "Khó trách ngươi biết bảo vệ nơi quan trọng trên thân thể của mình, nếu như là người bình thường, e rằng đã sớm mất mạng!"
Độc Cô Thiên Diệp cười cười, không nói tiếp.
Niên Hoa lấy Phục thần đan cho Độc Cô Thiên Diệp ăn, chờ sau khi tinh thần nàng khôi phục, bắt đầu bóc mấy khối đen trên người nàng, không ít sợi khối và thịt dính vào cùng nhau. Động tác của Niên Hoa đã rất cẩn thận, mà Độc Cô Thiên Diệp vẫn đau đến đổ mồ hôi lạnh.
Sau đó Niên Hoa lau thân thể của nàng, rồi thoa Bách hoa cao. Vừa mới thoa lên cảm giác mát lạnh, tiếp theo đó là nóng rát hừng hực. Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy thân thể đã không còn là của mình, môi đã bị nàng cắn chặc!
Chỉ có người đã từng bôi Bách hoa cao mới biết, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp chưa từng phát ra một tiếng nào, thưởng thức gật gật đầu. Nữ nhân ở cữu thiên huyền giới rất nhiêu, nhưng chưa có ai làm cho nàng thưởng thức. Lấy một vật cho Độc Cô thiên Diệp cắn, nói: "Nữ hài tử không được ngược đãi bản thân!"
Độc Cô Thiên Diệp muốn đáp một câu, nhưng lúc này nàng đã đau tới choáng váng, cuối cùng chịu không được hôn mê bất tỉnh.
Tử Tiêu đi ra ngoài, nhìn bọnThất Nguyệt, nói: "Thất Nguyệt, ngươi đi làm một chuyện."
"Chuyện gì?" Thất Nguyệt hỏi.
Tử Tiêu nâng tay phải lên, một đạo linh lực ngưng tụ đi ra, bao vây Hỏa Linh Châu lại, sau đó linh lực chậm rãi biến thành máu trắng ngà. Làm hết thảy, hắn ném hỏa Linh Châu cho Thất Nguyệt, nói: "Hỏa Linh Châu này e là trăm vạn năm không có tắm rửa, ngươi mang nó đến băng tuyền gột rửa, ngâm băng tuyền. Tẩy sạch, nếu nó chìm xuống băng tuyền, ngươi vớt nó lên."
Bị bao lấy Hỏa Linh Châu đã không có sức phản kháng, nhìn Tử Tiêu nói: "Ngươi muốn làm gì ta?"
"Không làm cái gì, mời ngươi tắm rửa mà thôi!" Tử Tiêu cười trả lời, sau đó phất phất tay với Thất Nguyệt, Thất Nguyệt liền cầm hỏa Linh Châu đi ra ngoài.
"Chủ thượng, nữ chủ nhân không có việc gì chứ?" Tu La đi vào, lễ phép hỏi.
"Niên Hoa đang chữa trị cho nàng." Tử Tiêu nói: "Các ngươi phái người đi ngăn người của Ngu Hành, chuyện của Chu Tước hắn đã không thành công, nhất định sẽ tới chỗ Tiểu Diệp Nhi từng ở. Bây giờ Hỏa Linh Châu đã đi khỏi Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn, Ngu Hành chắc chăn sẽ tới đó điểu tra, nếu hắn có hành động gì, các ngươi phải chú ý chặt chẽ, lập tức báo cho ta!"
"Dạ, chủ thượng!" Tu La Tu Sát lĩnh mệnh đi ra ngoài, để lại một người ở trong phòng chờ đợi.
Phượng Vũ đại lục, Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn.
Giữa không trung ngân quang lóng lánh, hai người xuất hiện ở Lạp Mã Hỏa Diễm Sơn.
"Chủ nhân, không thấy Hỏa Linh Châu!" Cùng Kỳ nhìn trên ngọn núi không có gì, nói.
Ngu Hành bình tĩnh nhìn tình huống phía dưới, ngọn lửa thiêu đốt trăm vạn năm nhỏ đi không ít, rất nhiều lửa trên một vài đỉnh núi đã tắt. Lá chắn ngăn hắn lúc trước cũng không có, ý niệm vừa động, bóng dáng xuất hiện tại đỉnh núi Hỏa Linh Châu từng ở.
Cùng Kỳ đi theo hắn xuống dưới, nhìn sơn mạch trụi lủi, nói: "Chủ nhân, hỏa Linh Châu tính tình tàn bạo, ai cũng không nhận, lần trước còn làm ngươi bị thương! Ai có thể thu phục Hỏa Linh Châu đều?"
Ngu Hành trầm mặc trong chốc lát, nói: "Nàng đã trở lại!"
"Nàng? Chủ nhân, nàng là?" Cùng Kỳ hỏi: "Nàng, là thần sáng thế sao?"
"Trừ nàng, Hỏa Linh Châu sẽ không nghe bất luận kẻ nào tới gần nó! Hiện tại hỏa Linh Châu đã đi khỏi Lạp Mã, chỉ có một khả năng, nàng đã trở lại!" Ngu Hành âm trầm nói: "Nàng đã trở lại, chúng ta lại không biết gì, tất cả đều là phế vật vô dụng!"
"Đám vô dụng này, ta trở về sẽ xử lý bọn họ!" Cùng Kỳ nói, cũng không có để tánh mạng những người đó vào mắt. Đột nhiên phát hiện giữa sườn núi có một vệt sáng màu vàng kim, dưới ánh mặt trời phản xạ kim quang. Hắn phi thân đi xuống, phát hiện lại là xương cốt con người!
"Chủ nhân, ngươi xem!" Cùng Kỳ trở lại đỉnh núi, đưa xương cốt cho Ngu Hành.
Ngu Hành tiếp nhận xương cốt, nhìn nhìn, nói: "Đây là xương người đã trải qua biến hóa của Phượng hoàng Kim hỏa."
"Chắc chắn là chủ nhân của Chu Tước lấy Hỏa Linh Châu, nếu như nàng là chuyển thế của thần sáng thế, chúng ta chỉ cần tìm được Chu Tước sẽ biết được thần sáng thế là ai!" Cùng Kỳ nói.
"Chuyện này giao cho ngươi làm, ngươi dẫn theo bọn Thao Thế đi, cần phải giải quyết thần sáng thế trước khi nàng trở về!" Ngu Hành đưa xương cốt cho Cùng Kỳ, phân phó nói.
"Dạ, chủ nhân!"
"Mặt khác chú ý tin tức của các Linh Châu khác, nàng khẳng định sẽ đi tìm các Linh Châu khác!"
"Dạ!"
Sau đó, hai người biến mất ở Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn, trước khi biến mất trong mắt hai người đó là âm trầm tàn nhẫn.
Cửu thiên huyền giới, trên núi băng tuyết.
Thất Nguyệt bắt tay vào làm võng, Hỏa Linh Châu bị hắn đá đi, chậm rì đi vào đỉnh núi băng tuyền.
"Ta nói ngươi, lúc trước đã nói ngươi không nên làm chuyện khiến mình phải hối hận, bây giờ thì tốt rồi, ngươi ở lại đây tắm rửa thật tốt đi!" Thất Nguyệt ném Hỏa Linh Châu vào trong băng tuyền, bản thân ngồi ở một bên lạnh tới phát rung: "Đều tại ngươi, làm cho ta đã quên xin Niên Hoa Cuồng bạo đan!"
Thất Nguyệt dùng sức ấn hỏa Linh Châu xuống nước, nó nổi lên, hắn lại dùng gậy nhấn nó xuống. (D: có ai mãn nguyện hông??? =)))
Tử Tiêu đã phong ấn lực lượng của Hỏa Linh Châu, bây giờ nó cũng như thịt trên thớt, chỉ có thể tùy ý Thất Nguyệt chặt chém đặt ở trong băng tuyền.
Băng tuyền cũng giống như núi Lạp Mã, có trên trăm vạn lịch sử. Hoặc là nói, thời gian tồn tại của băng tuyền so với núi Lạp Mã còn lâu hơn. Lúc trước thần sáng thế tạo ra cửu thiên huyền giới và các vị tướng quân, cũng tạo ra núi băng tuyết. Mà núi Lạp Mã Hỏa Diệm Sơn là sau khi thần sáng thế qua đời, hỏa Linh Châu đến nơi đó mới hình thành. Cũng vì Hỏa Diệm Sơn có Hỏa Linh Châu, cho nên mới lợi hại như vậy!
Băng tuyền rất lạnh, nước lạnh đến thấu xương. Bình thường thần tôn ngồi trong nước ở băng tuyền cũng không tới ba ngày, mặc dù là ở bên suối, độ lạnh cũng khó ai chịu nổi.
Đối với Hỏa Linh Châu mà nói, độ lạnh của băng tuyền không là gì với nó, nhưng đó là khi lực lượng của nó không bị phong ấn. Hiện tại nó chỉ là một linh thạch bình thường, nước trong băng tuyền dường như đóng băng nó.
Thất Nguyệt oán niệm nhấn chìm Hỏa Linh Châu, nói: "Ta gọi cho ngươi khi dễ Thiên Diệp! Ta cho ngươi ngăn cản chúng ta! Ta nhấn! Ta nhấn! Ta dùng sức nhấn ngươi!"
Bá khí lúc trước của Hỏa Linh Châu đã biến đâu mất, bây giờ nó đang vô cùng thê thảm, không có năng lực phản kháng, chỉ phải tùy ý Thất Nguyệt nhấn nó vào trong nước. May mắn nó không cần hô hấp, không sợ chết đuối!
Ở bên cạnh băng tuyền ngây người một ngày, Thất Nguyệt vớt Hỏa Linh Châu lên. Lúc này Hỏa Linh Châu đã không còn sáng bóng diễm lệ như trước, mà trở nên đỏ sậm.
"Ừm, vẫn còn khó ngửi như vậy, xem ra là vì vừa rồi không rửa kỹ ngươi… Chúng ta tiếp tục đi!" Thất Nguyệt để Hỏa Linh Châu trước mặt ngửi, vẫy tay nói.
Lại ngâm một ngày, Thất Nguyệt quăng cây gậy trong tay một cái, nói: "Lâu như vậy ngươi còn chưa có rửa sạch, ta sẽ đông chết! Không được, ta phải nghĩ biện pháp!"
Thất Nguyệt đi một vòng trên núi băng tuyết, tìm một tảng đá lớn, sau bột tảng đá và Hỏa Linh Châu chung với nhau, khi tảng đá rơi xuống băng tuyền, thì Hỏa Linh Châu cũng rơi xuống. Hắn vỗ vỗ tay, vừa lòng nhìn thành quả của mình, nói: "Như vậy thì tốt rồi! Ngươi trước ở trong này chậm rãi cọ rửa, ta trở về lấy Cuồng bao đan xong sẽ quay lại tìm ngươi!"
Vì thế mỗ hạt châu liền bị vứt bỏ ở trong băng tuyền. Chờ Thất Nguyệt chậm chậm rì rì trở về lấy cuồng bạo đan, lại vừa đi vừa nghĩ tới băng tuyền, đợi đến khi Thất Nguyệt vớt nó lên, Hỏa Linh Châu đã thành một viên Linh Châu bị đông cứng!
"A uy, đã mặc thêm một cái áo trắng hả?!" Thất Nguyệt nhìn bên ngoài Hỏa Linh Châu đã kết thành một tầng băng, cười nói, "Nhìn ngươi lúc này, hẳn là đã tẩy rửa sạch sẽ, ta sẽ mang ngươi trở về, nếu tên Tử Tiêu kia cảm thấy ngươi vẫn chưa rửa sạch, vậy thì đanh trở về đây rửa tiếp đi. Aizz, ta thật sự là một ngươi tốt mà!" Nói xong hắn mang theo Hỏa Linh Châu đi về.
Hỏa Linh Châu lúc này đã bị đông lạnh không còn ý thức, bằng không nhất định cho Thất Nguyệt một cái xem thường thật to!
Mà ở trong cung điện, sau khi Thất Nguyệt đi Tử Tiêu vẫn không nói gì, mọi người bởi vì lo lắng thương thế của Độc Cô Thiên Diệp, không khí ngưng trọng. Sau đó Tử Tiêu nhịn không được, liền đi tới cửa, nhìn Niên Hoa bôi thuốc cho Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp chau mày, nếu nhìn thấy sắc mặt của nàng, nhất định là vô cùng nhợt nhạt.
Niên Hoa bôi thuốc mỡ hết toàn thân Độc Cô Thiên, sau đó dùng băng gạc bó nàng thành một cái bánh chưng màu trắng, chỉ chừa khuôn mặt.
"Chủ thượng, đã băng bó xong rồi. Ngay mai ta lại qua." Niên Hoa cất lo thuốc vào hòm thuốc, rồi thu vào không gian giới chỉ, nói với Tử Tiêu một câu rồi đi ra ngoài.
Tử Tiêu đi tới bên giường Độc Cô Thiên Diệp, muốn sờ mặt của nàng, bàn tay đến một nửa lại ngừng lại. Nhìn bộ dáng của nàng, hắn sợ sẽ càng làm nàng đau thêm!
"Đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt ta bị thương nặng như vậy, cũng là lần cuối cùng!" Tử Tiêu nhìn nàng nhắm chặt hai mắt nói xong. Âm thanh trong trẻo, lại nặng như thế.
Hắn nghĩ tới, hắn thật sự có thể cho nàng cuộc sống bình an, sẽ không để nàng khổ như vậy, nhưng lại thật không ngờ, có một ngày, hắn còn có thể gặp được chuyện làm cho hắn bi thống thương tâm thậm chí tuyệt vọng...
Ngày hôm sau, Niên Hoa sớm đi tới tẩm cung của Tử Tiêu, khi đi vào phòng, Tử Tiêu vẫn giống ngày hôm qua ngồi ở bên giường, vẫn không nhúc nhích nhìn nàng.
"Chủ thượng, ngươi bây giờ là sao hả, cũng không thể nhìn thấy một đóa hoa nở trên mặt nàng đâu!" Niên Tuế lấy hồm thuốc ra đặt ở ở cạnh giường, trêu chọc hắn.
Tử Tiêu nhìn Niên Hoa lấy kéo và băng gạc ra th, đứng dậy tránh ra, hỏi: "Hôm nay muốn làm một lần nữa sao?"
"Đương nhiên! Nhưng không phải toàn thân, hôm nay chỉ cần làm hai chân và hai tay là được!" Niên Hoa trả lời, sau đó cắt băng gạc trên tay phải Độc Cô Thiên Diệp, nhìn tình trạng tay của nàng, lắc lắc đầu.
"Thế nào?" Tử Tiêu hỏi.
"Hồi phục không tốt!" Niên Hoa thở dài, nói, "Nếu vết thương bình thường, chỉ cần ăn đan dược của ta, bôi bách hoa cao, thời gian một ngày tuy rằng không đến mức hoàn toàn hồi phục, nhưng ít nhất cũng sẽ kết vảy. Nhưng ngươi xem, tay nàng so với ngày hôm qua cũng không khác biệt gì."
Tử Tiêu nhìn một chút, xác thực như thế, lo lắng hỏi: "Không có biện pháp khác sao?"
"Biện pháp thì có, nhưng ta không có chủ dược liệu, luyện chế không được." Niên Hoa nói.
"Ngươi muốn dược liệu gì? Ta sẽ phái người lên núi tìm." Tử Tiêu nói.
"Ta muốn thiên hoa." Niên Hoa nói, "Dược liệu chí tôn, thiên tài địa bảo chỉ có một loại, có thể cây tục đoạn chi, thịt bạch cốt. Hơn nữa 'Một ngày một ngày hoa', nói đúng hơn là trên đời chỉ có một đó thiên hoa duy nhất. Chủ thượng, phải tìm được thiên hoa, mới có thể chữa khỏi vết thương trên tay chân nàng. Nhưng dược liệu này rất khó tìm, chủ thượng, ngươi phải nói bọn họ nắm chặt thời gian đi tìm, nếu thời gian quá lâu, chỉ sợ chân của nàng về sau sẽ..."
"Thiên hoa sao? Ta lập tức kêu bọn Thất Nguyệt đi tìm."
"Nha đầu, ngươi tỉnh?!" Niên Hoa nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp chuyển động mí mắt, hô.
Tử Tiêu đang chuẩn bị đi ra ngoài, nghe Niên Hoa nói, thân mình vừa mới bước ra lại quay trở về."Tiểu Diệp Nhi, nàng tỉnh?"
Độc Cô Thiên Diệp vẫn hôn mê bất tỉnh sâu kín mở hai mắt, nhìn thấy Niên Hoa và Tử Tiêu, nói: "Các ngươi không cần đi tìm, thiên hoa ở chỗ ta!"