Độc Cô Thiên Diệp đứng ngây ở nơi đó, thật không ngờ Tử Tiêu sẽ hôn nàng. Lần trước ở trong thành Hắc Ám nàng uống say, sau đó tuy rằng nàng nói sẽ chịu trách nhiệm với hắn, nhưng mà Tử Tiêu không có hành động xấu gì với nàng. Đây là lần đầu tiên sau thành Hắc Ám hắn hôn nàng.
Nàng cũng không đẩy hắn ra, bởi vì hắn không ngừng đòi hỏi lấy đôi môi cùng với ôm chặt hai cánh tay nàng, làm cho nàng cảm giác được hắn bất an.
Hắn đang lo lắng cho mình! Cho dù biết chính mình có nắm chắc, hắn vẫn đang lo lắng cho mình!
Hai tay Tử Tiêu ôm lấy nàng, ép nàng ở trên tường, vị ngon trên đôi môi làm cho hắn muốn ngừng mà không được. Hắn cảm giác được tất cả khí nóng trên người mình đều vọt lên, nhìn Độc Cô Thiên Diệp trừng lớn hai mắt, đưa tay ra khẽ vỗ, nói: "Ngoan, nhắm mắt lại."
Nghe được giọng nói mê hoặc của hắn, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai tay để ở trên thắt lưng hắn.
Hắn đối tốt với nàng, thực ra nàng đều thấy ở trong mắt, hắn trả giá cho nàng, nàng cũng đều biết. Một khi đã như vậy, mình cũng có một chút động tâm, vậy nàng sẽ thử một lần, nếu kết quả giống lần trước, vậy những thứ tình yêu này, không thật sự vì nàng mà tồn tại, nàng cũng sẽ không lại đi chờ đợi, lại đi hy vọng xa vời.
Tử Tiêu cảm giác được nàng đáp lại, trong lòng liên tục kích động, tuy rằng hắn cảm giác được nàng dè dặt cẩn trọng, cũng không chấp nhận hắn quá nhiều, nhưng có đáp lại, vậy thì không phải là một mình hắn truy đuổi. Hắn sẽ mang theo nàng, làm cho nàng chậm rãi chấp nhận hắn, yên tâm lớn mật đi yêu hắn!
"Cốc cốc cốc."
Tiếng gõ cửa ngoài phòng đánh gãy không khí tốt đẹp trong phòng, Độc Cô Thiên Diệp lập tức giật mình tỉnh lại, để tay trước ngực Tử Tiêu, nói: "Cái đó, đi mở cửa đi."
Gương mặt đen của Tử Tiêu không thể đen thêm được nữa, vào lúc này lại cắt ngang bọn họ, không thể tha thứ! Nhưng mà cúi đầu nhìn con người thẹn thùng trong lòng, hắn không thể đòi lấy nhiều hơn, bằng không nàng sẽ sợ hãi. Hắn lại ở môi nàng hôn một chút, nói: "Ta đi xem là ai."
"Ừm." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu.
Nhìn thấy bộ dạng của Độc Cô Thiên Diệp, Tử Tiêu lại hôn thêm lần nữa, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài càng không ngừng vang lên, nói: "Làm sao bây giờ, không muốn dừng lại."
Đây là lần đầu tiên nàng đáp lại hắn, hắn không muốn buông tha, chẳng ngờ bị cắt ngang, là tiếng gõ cửa chết tiệt kia!
"Mau đi mở cửa." Độc Cô Thiên Diệp bị lời Tử Tiêu nói làm cho mặt đỏ tai hồng, thúc giục nói.
Lúc này Tử Tiêu mới buông nàng ra, đen mặt đi mở cửa. Vừa mở ra đã nhìn thấy Điền Bá bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn
Điền Bá đứng ở ngoài cửa, đang mất hứng mình gõ cửa lâu như vậy vẫn không có người đáp lại, khi đang chuẩn bị gõ cửa một lần cuối cùng, cửa mở, thấy một gương mặt đang tức giận.
"Chuyện gì?" Tử Tiêu lạnh lùng hỏi.
Điền Bá bị một thân khí thế của Tử Tiêu làm cho kinh ngạc tại chỗ, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nói: "Ta tìm Bách Lý Tà."
Tâm trạng của Độc Cô Thiên Diệp đã hồi phục tốt rồi, nghe được đối phương nói tìm nàng, đến tới cửa, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhắn kia của Độc Cô Thiên Diệp, môi còn sưng đỏ, liên tưởng đến vẻ mặt đen thui của Tử Tiêu, sắc mặt Điền Bá lập tức thay đổi, khinh thường nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ là đến nói cho ngươi một tiếng, không được quấn quít thiếu gia nhà ta, ngươi đánh cuộc kia cũng không được liên lụy tới thiếu gia nhà ta. Thiếu gia nhà chúng ta cũng không phải các ngươi có thể trèo cao." Tiếp đó, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người hai người, nói:"Thói đời hiện tại...."
"Điền Bá!" Giọng nói của Hạ Hầu Thanh Đế từ bên cạnh truyền đến, lần đầu tiên dùng giọng điệu lạnh lùng nói chuyện với ông: "Điền Bá, nếu ngươi nhàn rỗi không có việc gì thì trở về đi, không cần ở trong này quấy rầy bằng hữu của ta!"
Nghe thấy lời Hạ Hầu Thanh Đế nói, Điền Bá giậm chân, nói: "Thiếu gia, sao ngài có thể làm bằng hữu với bọn họ được, chớ quên thân phận của ngài, thiếu gia..."
Hạ Hầu Thanh Đế trừng mắt nhìn Điền Bá, Điền Bá sợ tới mức lập tức ngậm miệng. Lần đầu tiên thiếu gia dùng loại ánh mắt này nhìn mình, xem ra lần này thiếu gia thật sự tức giận, nhưng mình cũng vì tốt cho ngài ấy mà!
Điền Bá trừng mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp, đều là do nàng làm hại!
Hạ Hầu Thanh Đế nhìn Độc Cô Thiên Diệp, xin lỗi, nói: "Điền Bá nói chuyện không để ý gì, còn xin Bách Lý huynh không cần để ở trong lòng."
Độc Cô Thiên Diệp cười nói: "Không sao."
"Thiếu gia, ta..." Điền Bá muốn phản bác, Hạ Hầu Thanh Đế lại trừng mắt nhìn ông, ánh mắt lạnh như băng làm ông sợ tới mức không dám mở lại miệng.
"Lần sau có thời gian hy vọng có thể tiếp tục thảo luận luyện đan cùng với huynh." Hạ Hầu Thanh Đế nói. Hôm nay thảo luận cùng với nàng, hắn thu hoạch rất phong phú.
"Được." Độc Cô Thiên Diệp cười cười, gật đầu ý bảo được, sau đó đóng cửa lại.
Điền Bá nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đóng cửa lại, tức giận nói: "Thiếu gia, ngài xem bọn họ..."
"Điền Bá, ta nói một lần cuối cùng, nếu ông lại nói như thế nữa, thì trở về đi, không cần đi theo ta." Hạ Hầu Thanh Đế không vui nói: "Hắn là bằng hữu của ta, ta đồng ý nhận người rồi!"
Hạ Hầu Thanh Đế nói xong, xoay người đi vào phòng mình, để lại một mình Điền Bá ở ngoài hành lang.
"Ta như vậy cũng vì tốt cho ngài thôi." Điền Bá than thở một câu, trở về phòng mình.
Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp đóng cửa, tà ma cười, nói: "Chúng ta tiếp tục nhé?"
Độc Cô Thiên Diệp đã thoát khỏi ý loạn tình mê, liếc mắt nhìn hắn, nói: "Huynh cảm thấy sao?"
Nhìn thấy ánh mắt của Độc Cô Thiên Diệp thì chỉ biết hôm nay không được, đi qua ôm nàng ngồi xuống ở trên ghế, nói: "Đánh cuộc kia..."
"Ta có nắm chắc, huynh yên tâm." Độc Cô Thiên Diệp nghe được vụ đánh cuộc trong miệng hắn, mở miệng nói.
"Ta biết, ta nói là, muội yên tâm đi đấu trận đấu kia là được, thua và thắng đều không sao." Tử Tiêu vùi đầu vào trong cổ nàng: "Mặc kệ kết quả thế nào, hắn không thấy được mặt trời vài ngày nữa rồi."
"Á..." Độc Cô Thiên Diệp bị động tác của Tử Tiêu làm cho toàn thân cứng đờ, nghe được hắn nói, đột nhiên cảm thấy rất yên tâm. "Ừm, ta đã biết."
Trong phòng nhất thời im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở lẫn nhau. Chỉ là Tử Tiêu đang hưởng thụ ngọt ngào không dễ đến này, mà Độc Cô Thiên Diệp thì lại đang tự hỏi trận đấu phía sau. Nếu để cho Tử Tiêu biết, đoán chừng sẽ giận dỗi đến chết mất.
Sắc trời dần dần đen lại, Tử Tiêu nhìn Độc Cô Thiên Diệp đang ngủ trong lòng hắn, bất đắc dĩ cười cười, ôm nàng đến trên giường, cẩn thận cởi giày cho nàng, kéo chăn qua đắp cho nàng. Nhìn bộ dạng nàng ngủ say, rối rắm một phen, cuối cùng cởi giày mình, chui vào trong chăn của nàng, bàn tay to vươn ra, ôm đầu nàng vào trong lòng mình, nhìn nàng ở trong lòng hắn cọ lui cọ tới, tìm vị trí thoải mái, lâu dài, hô hấp phà vào ngực hắn, đột nhiên cảm thấy mình tự tìm khó chịu. Chỉ cần để nàng ngủ yên ổn bên ngươi mình như thế, hắn cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Vốn Độc Cô Thiên Diệp nghĩ đến trận đấu phía sau, nhớ lại một chút hôm nay những người đó thăng cấp. Bởi vì sau khi đến Vũ Linh đại lục vẫn không có một giấc ngủ ngon, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Tử Tiêu, suy nghĩ một chút rồi ngủ mất. Trong lúc ngủ mơ hơi thở của hắn vẫn quanh quẩn trên người mình, làm cho nàng cảm thấy ngủ thật sự yên ổn.
Sáng sớm thứ nhất, khi ánh mặt trời chiếu vào, nàng lập tức tỉnh lại, cảm giác được người từ phía sau khoát tay lên eo mình, sau lưng là vòng ngực rắn chắc, nàng bừng tỉnh.
Nàng xoay người lại, nhìn gương mặt còn đang trong giấc mộng, đôi mắt mê hoặc đang nhắm chặt, lông mi thật dài, mũi thẳng, đôi môi khêu gợi, gương mặt bóng loáng trắng nõn, dưới ánh mặt trời chiếu xuống càng thêm mê người.
Nàng đưa tay sờ sờ lông mi của hắn, miệng lầu bầu nói: "Yêu nghiệt!"
Khi nàng muốn thu tay lại chuẩn bị rời giường, còn chưa rời khỏi gương mặt hắn đã bị bắt lại, sau đó được để tới trên mặt hắn.
"Nhìn lâu như vậy, vẫn chưa hài lòng?" Đôi mắt mê hoặc mở ra, mang theo ý cười vô hạn.
"Huynh giả bộ ngủ hả!" Độc Cô Thiên Diệp trừng mắt nhìn hắn, nói: "Sao huynh lại chạy đến trên giường ta?"
Tử Tiêu cười cười, người mình thích ở trong ngực, làm sao hắn ngủ được, ôm nàng ở trên giường nằm cả đêm. Cảm giác được nàng tỉnh lại, hắn mới nhắm mắt. Hắn đưa tay nàng đến bên miệng, hôn một cái, nói: "Nàng ngủ ở trong lòng ta, vì thế ta nghĩ nàng sẽ luyến tiếc cái ôm ấm áp của ta, vì thế ta lên đây."
"Vô lại!" Độc Cô Thiên Diệp rút tay mình về, sau đó xoay người rời giường.
"Ha ha." Tử Tiêu cười cười, biết hôm nay còn có trận đấu, nên không đùa giỡn với nàng nữa, xoay người một cái, cùng với nàng xuống giường.
Làm thu thập thỏa đáng xong, Độc Cô Thiên Diệp ra cửa thì thấy được hai người Hác Bằng Du và Mạc Phong ở cửa, vẻ mặt cười xấu xa nhìn nàng.
"Tiểu sư đệ, đêm qua có khỏe không? Có mệt chết không? Sẽ không ảnh hưởng đến trận đấu hôm nay chứ?" Hác Bằng Du nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp mở cửa, một loạt vấn đề lập tức tuôn ra.
Độc Cô Thiên Diệp nghe được lời Hác Bằng Du nói, trên mặt đen lại, lấy hoa quả trên tay ném về phía hắn. Hác Bằng Du một tay tiếp được, cắn hai phát, nói: "Ăn rất ngon."
Tử Tiêu đi ra, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói với Độc Cô Thiên Diệp: "Chúng ta đi thôi."
Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, không hề để ý tới bọn họ, xoay người đi xuống lầu.
Lúc này, cửa bên cạnh mở ra, Điền Bá vỗ ngực đi ra, một bộ dạng bị dọa: "Không nghĩ tới thật sự là dạng kia! Thật may ta đến đây, ta phải giám sát thiếu gia chặt chẽ một chút, không thể để hắn bị Bách Lý Tà kia làm hỏng được. Không nghĩ tới Bách Lý Tà kia không đứng đắn, ai, thói đời mà!"
Mấy người Độc Cô Thiên Diệp ăn sáng xong lập tức đi nơi tổ chức trận đấu. Hôm nay thời tiết không tính là rất tốt, không giống trời trong nắng ấm mấy ngày hôm trước, nhưng hôm nay trên khán đài đã ngồi đầy người, mọi người đều đang chờ đợi trận đấu bắt đầu.
Cùng vài lần trước giống nhau, đợi nhóm trọng tài ngồi xuống, người chủ trì lên đài đến tuyên bố quy tắc hôm nay: "Chúc mừng các ngươi tiến vào trận chung kết, trận chung kết tổng cộng chia làm ba vòng, hôm nay, vòng thứ nhất là phải luyện chế một viên đan dược thất phẩm, nguyên liệu dùng của các ngươi, chỉ cần luyện ra đan dược thất phẩm là được, không giới hạn thời gian. Cuối cùng lấy mức độ hiếm có của đan dược luyện chế cùng với cấp bậc cao thấp làm tiêu chuẩn bình chọn. Tiến vào top 50 người thì tiến vào vòng tiếp theo. Bắt đầu!"
Nghe được quy tắc, mọi người đều bắt đầu lấy những dược liệu chính mình chuẩn bị ra, cộng lại có thể luyện chế thành đan dược gì. Vòng này là so của cải của mọi người, người có của cải có hùng hậu là điều kiện thắng tất yếu. Rất nhiều người cảm thán không mang dược liệu theo bên người, bằng không có thể luyện chế thành đan dược gì đây!
Chậm rãi đã có người bắt đầu luyện chế dược liệu rồi. Độc Cô Thiên Diệp nhìn dược liệu của những người đó, đại khái có thể đoán được bọn họ muốn luyện chế dạng đan dược gì. Nàng suy nghĩ, đợi trong chốc lát mới lấy dược liệu ra bắt đầu luyện chế. Nàng cũng không tính triển khai thành tựu gì trong vòng này, chỉ cần tiến vào trước năm mươi là được rồi.
Mấy giờ sau, mọi người đều lục tục luyện xong. Độc Cô Thiên Diệp bỏ viên đan dược do chính mình luyện vào trong bình ngọc, để trên khay do nhân viên phụ trách bưng tới, sau đó đi đến khu nghỉ ngơi một bên chờ kết quả.
Hạ Hầu Thanh Đế nhìn Độc Cô Thiên Diệp hoàn thành, ngoắc ngoắc tay với nàng. Độc Cô Thiên Diệp đi qua ngồi bên cạnh hắn, cùng với hắn câu được câu không trò chuyện. Điền Bá nhìn thấy Hạ Hầu Thanh Đế gọi Độc Cô Thiên Diệp đi tới, sợ tới mức thiếu chút nữa dựng lên từ trên ghế lên, muốn đi xuống tách bọn họ ra, lại nghĩ đó là trên đấu tràng, chỉ có thể đứng ở trên khán đài gấp gáp đến mức giậm chân, dẫn tới người bên cạnh nhìn sang.
"Thiếu gia ơi, ngài cũng không thể bị hắn dạy hư! Thiếu gia ơi!"
Kết quả vòng thứ nhất có rất nhanh, Độc Cô Thiên Diệp đứng thứ 30, vững vàng đi vào vòng hai. Hắc Bạch Vô Thường nhìn thành tích của Độc Cô Thiên Diệp, hài lòng gật đầu, như vậy cũng không nổi trội, sẽ không làm cho nhiều người chú ý, chờ đến phía sau đưa ra một kích cuối cùng cho Sa Nham (Đá Ráp)!
Nghĩ đến Sa Nham, bọn họ đều hận nghiến răng, chờ sau khi trận đấu kết thúc, nhất định phải thu thập hắn mới được!
Tử Tiêu đang nhìn trên đài, ngoại trừ nhìn Độc Cô Thiên Diệp, thời gian khác đều nhìn Sa Nham, ánh mắt không gợn sóng, lại làm cho Sa Nham rùng mình một cái.
Khi Sa Nham bắt đầu trận đấu gần nhất hắn luôn có cảm giác ai đó theo dõi, khác với ánh mắt hâm mộ trước kia, làm cho cả người hắn không thoải mái. Hắn nhìn bốn phía, không phát hiện ai đang đặc biệt chú ý nhìn hắ! Hắn không để ý, nhưng loại cảm giác không thoải mái vẫn đi theo hắn, làm cho hắn khi đấu không thể nào phát huy được tốt.
Ngày hôm sau, vòng hai trận đấu, vòng đấu lần này là luyện chế một viên đan dược bát phẩm. Yêu cầu luyện chế đan dược là một loại đan dược rất ít dùng đến, mọi người cũng không quen thuộc với nó, rất nhiều người thậm chí đều chưa từng nghe qua! Chỉ là cũng may có Đan Phương (phương pháo luyện đan), hơn nữa cho thời gian một giờ để bọn họ nghiên cứu.
Một vòng này, không chỉ có nhìn ngươi có thể luyện chế được đan dược bát phẩm hay không, còn muốn nhìn năng lực học tập của ngươi! Nếu năng lực học tập ưu việt, nguyên liệu cung cấp cho luyện đan sư phía sau khẳng định sẽ nhiều hơn một ít.
Sa Nham nhìn Đan Phương, đắc ý cười rộ lên, đan dược này hắn lúc trước, có luyện chế qua vài lần, cho nên hắn trực tiếp bắt đầu luyện chế.
Độc Cô Thiên Diệp cũng đang thật sự nghiêm túc nghiên cứu Đan Phương. Đan dược này nàng biết, nhưng không để ý lắm, chủ yếu là dùng thời gian không nhiều lắm. Nửa giờ sau, nàng cũng khai lò luyện đan.
Một vòng này là ba mươi tiến mười, có thể đi đến bây giờ đều là cao thủ, nàng cũng không thể qua loa đại ý.
Trên khán đài, không ít gia tộc đang quan sát tuyển thủ phía dưới. Nếu có đặc biệt ưu tú, bọn họ đưa ra điều kiện hấp dẫn hơn công hội luyện đan sư, thu nạp bọn họ gia nhập vào gia tộc mình hoặc thế lực.
Đồng thời, cũng có một ít người không phải vì mục đích này mà đến.
"Tam thúc, lần này chúng ta có thể tìm được người luyện chế Hỏa Long đan không? Những luyện đan sư phía dưới có thể chứ?" Một góc không nổi bật trên khán đài, vài người im lặng ngồi ở chỗ kia, cũng không hồi hộp theo những tuyển thủ như những người khác, mà vẫn lấy một loại ánh mắt nhìn kỹ nhìn người phía dưới.
"Không biết." Người tên là Độc Cô Dật Lan thản nhiên mở miệng.
"Người tên Sa Nham kia hình như cấp bậc không thấp, không biết hắn có thể không." Độc Cô Thiên Thiên lại mở miệng, thử nói.
"Mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải thử một chút, gia chủ đã hôn mê nhiều năm như vậy, nếu không chữa trị tốt, chúng ta đây sẽ bị Âu Dương gia tộc..." Vẻ mặt Độc Cô Dật Lan u buồn nói.
Bởi vì gia chủ hôn mê, hiện tại gia tộc đã chia năm xẻ bảy, người chi thứ hai nháo muốn cầm quyền, chi thứ ba và chi thứ tư đều muốn độc lập ra ngoài. Về phần chi thứ năm, hiện tại đã trực tiếp chuyển ra ngoài. Còn có đệ đệ hắn thương yêu nhất, hiện tại ở chỗ này chịu khổ, suốt đời không được giải thoát. Mà ngũ đệ muội...
Tóm lại, bây giờ gia tộc hỏng bét!
Càng làm cho người đâu đầu là một gia tộc lánh đời là gia tộc Âu Dương vẫn đối với bọn họ như hổ rình mồi!
Nếu Độc Cô Thiên Diệp biết những người này là ai, nhất định sẽ chấn động! Nhưng nàng cũng không biết, lúc này còn ở phía dưới luyện chế đan dược.
"Đúng rồi, vụ đánh cuộc kia là chuyện gì xảy ra? Hôm nay nghe thật nhiều người nói đến." Độc Cô Dật Lan nghe được tên Sa Nham, đột nhiên nhớ tới vụ đánh cuộc mọi người đều thảo luận vào hôm nay, trong đó có một nhân vật tên là Sa Nham.
"Là Sa Nham và một người tên Bách Lý Tà đánh cuộc. Nếu Sa Nham thắng, người tên Bách Lý Tà kia sẽ đi theo Sa Nhan, nghe nói người tên Sa Nham kia thích đùa bỡn nam tử. Nếu Bách Lý Tà thắng, Sa Nham đưa cho nàng mười triệu Tử Tinh tệ, hơn nữa trước mặt mọi người bò lên đất ba vòng, kêu hai tiếng chó sủa." Độc cô Thiên Thiên nói ra những chuyện mình nghe được.
"Bách Lý Tà?" Độc Cô Dật Lan nói xong tên Độc Cô Thiên Diệp, nhìn người luyện đan đâu vào đấy phía dưới, nói: "Có lẽ hắn thật sự có thể thắng cũng nói không chừng."
"Nghe nói tên Bách Lý Tà kia cũng chưa tới trăm tuổi, làm sao có thể thắng được Sa Nham?! Chẳng lẽ cấp bậc của nàng cao hơn Sa Nham? Điều này sao có thể!" Một người như vậy, Độc Cô Thiên Kỳ không tin.
"Chỉ có cấp bậc mới có thể." Độc Cô Dật Lan nói, nghĩ đến cái gì đó, dặn dò nói: "Ta thấy người Âu Dương và Nam Cung gia tộc đều đến đây, các ngươi không có việc gì cũng đừng một mình đi ra ngoài."
"Âu Dương và Nam Cung đều đến đây?" Độc Cô Thiên Thiên che miệng hô nhỏ: "Sao bọn họ lại đến đây?"
"Nam Cung hẳn là cũng vì cầu giải dược mà đến, Âu Dương thì khác, hẳn là vì ngăn cản chúng ta. Tóm lại các ngươi không được một mình đi ra ngoài." Độc Cô Dật Lan nói.
"Vâng, tam thúc." Độc Cô Thiên Thiên và Độc Cô Thiên Kỳ đáp lại.
Mấy người nói xong đều không thèm nhắc lại, tiếp tục quan sát trận đấu phía dưới khán đài. Mà Độc Cô Dật Lan dời ánh mắt tới trên người Độc Cô Thiên Diệp. Nhìn thủ pháp và luyện chế hành văn liền mạch lưu loát của nàng, ông càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng, cấp bậc của Bách Lý Tà này tuyệt đối cao hơn Sa Nhan! Hôm nay chắc chắn nàng sẽ tiến vào.
Kết quả cuối cùng như ông dự liệu, Độc Cô Thiên Diệp vững vàng tiến vào top mười, ngày mai tham gia vòng đấu tiếp theo. Ông định có thời gian đi tìm nàng nói chuyện.
Trận đấu vòng thứ ba, hôm nay trên khán đài đã ngồi đầy người. Khi tuyển thủ tiến vào sân thi đấu, người xung quanh bộc phát nhiệt liệt vỗ tay. Theo sau, trọng tài ngồi vào vị trí khu vực trọng tài, người chủ trì đi lên mới dừng lại.
Người cố gắng lên đài nhìn một chút, hôm nay các thế lực gia tộc lớn đều đến đây, nhất lưu nhị lưu tam lưu, công hội luyện khí sư công hội thuần thú sư, công hội linh sư đều phái không ít đại biểu đến, Vương Quốc phía tây đại lục cũng phái sứ thần, thậm chí ngay cả gia tộc lánh đời cũng xuất hiện! Trên Vũ Linh đại lục lần đầu tiên các thế lực tề tụ cùng một chỗ như vậy!
"Hoan nghênh mọi người tới tham gia trận đấu luyện đan sư lần này, hôm nay chúng tiến hành vòng đấu thứ ba mười tiến vào năm người. Hôm nay, quy tắc trận đấu có chút thay đổi chúng ta chia thành tích làm hai phần, một phần là trọng tài chúng ta giám định, một phần là chúng ta mang đan dược luyện được hôm nay ra công khai bán đấu giá, mọi người đem hôm nay luyện chế đan dược lấy đến công khai bán đấu giá, dựa vào phần đấu giá của mọi người, cao nhất mười phần, thấp nhất một phần. Cuối cùng top năm tiến vào trận bán kế cuối cùng!"
"Xôn xao --" Người chủ trì vừa nói xong, người xem xung quang đều bùng nổ, không nghĩ tới hôm nay còn có thể tham gia một lần đấu giá hội! Vốn là những người này tới nơi này là vì muốn tìm một ít đan dược hiếm thấy, nhưng thế lực cản không nổiNguyên Bổn Nhất những người này tới nơi này vì muốn tìm một ít khó được đan dược, nhưng mà cản không nổi các thế lực gia tộc nhất lưu nhị lưu, đã không còn hi vọng, không nghĩ tới hiện tại còn muốn công khai đấu giá, vậy thì dựa vào tài lực rồi!
"Vậy ai có tiền là thuộc về người đó?" Một người xem nói ra một câu hỏi, chọc cho mọi người ở đây cười.
Người chủ trì cũng vui vẻ, cười nói: "Nếu dùng dược liệu do công hội luyện đan sư công hội cung cấp, công hội luyện đan sư công hội và luyện đan sư một người một nửa. Nếu luyện đan sư đến từ phía Tây đại lục, vậy một nửa thuộc về Tây đại lục, nếu luyện đan sư đến từ Đông đại lục, thì một nửa thuộc về Đông đại lục. Nếu chỉ dùng dược liệu của chính mình, vậy đều thuộc về chính mình."
"Vậy Hạ Hầu Thanh Đế thì sao?" Có người hỏi.
"Vậy đều thuộc về hắn!" Người chủ trì cười nói: "Mời các vị tuyển thủ dự thi phía dưới chuẩn bị, hôm nay các ngươi phải luyện chế đan dược bát phẩm, chủng loại gì cũng không hạn chế, lấy mức độc quý hiếm, luyện chế khó dễ, thời gian dài ngắn, để quyết định thứ tự bán đấu giá. Bên trái các ngươi có dược liệu do công hội luyện đan sư chuẩn bị cho các ngươi, các ngươi có thể dùng dược liệu do công hội luyện đan sư chuẩn bị, cũng có thể dùng chính mình, đều có thể. Hiện tại trận đấu bắt đầu."
Người chủ trì nói xong, tuyển thủ dự thi đều đi tới chỗ đó để nhìn dược liệu một chút, một ít tuyển thủ không có dược liệu. Độc Cô Thiên Diệp đi vào trong đó nhìn một chút, tượng trưng cầm hai loại dược liệu.
Sau khi trở về, Độc Cô Thiên Diệp xuất đan lô ra, sau đó lấy dược liệu ra bày ở trên bàn. Bởi vì người ít hơn, không gian cũng đủ lớn, mỗi người luyện chế đan dược cần rất nhiều dược liệu, cho nên mỗi người đều có một cái bàn lớn, cung cấp để cho tuyển thủ dự thi có thể bày ra dược liệu của mình.
Trận đấu lần này là mười còn năm, hiện tại nàng cũng không dùng che dấu thực lực, chuẩn bị ở tiến vào vòng bán kết cuối cùng tỏa sáng bản thân, làm cho Sa Nham hảo kinh ngạc. Nhưng mà nàng cũng không định lập tức chiếm vị trí thứ nhất.
Nàng lấy dược liệu ra, tính luyện chế Tam Nguyên Đan, mức độ hiếm có của đan dược này không cần nói cũng biết. Sau khi nàng lấy dược liệu ra, dược liệu của Hạ Hầu Thanh Đế giống nàng! Hắn cũng tính luyện chế Tam Nguyên Đan!
Không phải nói Đan Phương Tam Nguyên Đan đã thất lạc rồi sao? Sao hắn có thể biết?!
Hạ Hầu Thanh Đế cảm nhận được ánh mắt của Độc Cô Thiên Diệp, nhìn về phía nàng, cũng phát hiện dược liệu của nàng gần như giống mình như đúc, cũng hung hăng lắp bắp kinh hãi. Tam Nguyên Đan là Đan Phương từ gia tộc viễn cổ còn sót lại, làm truyền nhân Dược Vương mới biết được, sao nàng có thể biết được?!
Hai người đều có tố chất tâm lý cực kinh người, rất nhanh điều chỉnh tâm trạng của chính mình, chuyên tâm đầu nhập vào trận đấu Nhưng mà Hạ Hầu Thanh Đế so với Độc Cô Thiên Diệp càng biết chỗ trân quý của Đan Phương Tam Nguyên Đan, đối với việc nàng biết Đan Phương càng hiếu kỳ hơn, âm thầm quan sát nàng một chút. Chỉ là đã không xem thì không biết, vừa thấy thì bị dọa cho nhảy dựng, thủ pháp của nàng cũng rất giống mình!
Tâm tư hắn vừa động, thiếu chút nữa hủy một lò dược liệu. May mắn đúng lúc cứu trợ, mới không bị báo hỏng. Thời gian sau đó hắn không dám đặt tâm tư ở trên người Độc Cô Thiên Diệp, chuyên tâm luyện chế đan dược của mình.
Độc Cô Thiên Diệp nghĩ Hạ Hầu Thanh Đế luyện đan dược giống mình, để không quá bắt mắt, nàng luyện đan dược ở cấp bậc bát phẩm trung cấp. Nàng biết, Hạ Hầu Thanh Đế theo đuổi kỹ thuật và đan dược, nhất định sẽ luyện thành đan dược cao cấp.
Đối với Độc Cô Thiên Diệp mà nói có thể đi một đường đến bây giờ, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới một tiểu nhân vật không chớp mắt như vậy, mới là hắc mã che dấu!
Vì lấy được danh ngạch tiến vào lần này, mọi người đều chọn luyện đan dược tương đối khó, thời gian cũng tương đối dài một chút, sau khi Độc Cô Thiên Diệp thu hồi đan lô mới phát hiện, lần này nàng lại hoàn thành đầu tiên!
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của nhân viên trước mặt, Độc Cô Thiên Diệp cười gượng để viên đan dược lên.
Đan dược rất nhanh bị đưa đến khu trọng tài, các trọng tài thay phiên nhau nhìn đan dược của nàng, đều tỏ ra ngạc nhiên khi nàng luyện ra Tam Nguyên Đan. Nhưng trải qua xác nhận lặp lại, khẳng định Tam Nguyên Đan có hiệu quả. Dù sao cũng là đan dược đã lâu rồi không xuất hiện, trọng tài cũng mất nhiều thời gian. Bởi vì chỉ đến trung cấp, cho nên trọng tài đều cho nàng khá cao điểm.
Sau đó không lâu, Sa Nham cũng đã luyện chế đan dược thành công, lần này hắn luyện chế đan dược là một loại đan dược không hiếm có trên Vũ Linh đại lục, mức độc trân quý có thể biết rõ, hơn nữa hắn tiêu phí thời gian dài như vậy vì luyện chế ra đan dược cao cấp! Cho nên cuối cùng hắn đạt được cũng rất cao, nhưng vì mức độ hiếm có kém một chút, kém điểm không lớn với Độc Cô Thiên Diệp.
Sa Nham luyện chế xong mới phát hiện Độc Cô Thiên Diệp lại hoàn thành trước hắn một bước, trong lòng cả kinh, không nghĩ tới nàng có thực lực như vậy!
Hạ Hầu Thanh Đế là người hoàn thành thứ ba. Hắn luyện chế Tam Nguyên Đan, bởi vì có Độc Cô Thiên Diệp ở phía trước mở đường cho hắn, nhóm trọng tài rất nhanh cho ra kết quả. Mặc kệ là mức độ hiếm có hay phẩm chất, hắn đều chiếm được cao nhất.
Người thứ tư là Mạnh Hà. Mức độ hiếm có của đan dược hắn luyện kém hơn ba người phía trước một chút, nhưng vì luyện chế đan dược cao cấp, cho nên, điểm cũng không tính là thấp.
Người thứ năm là người đến từ Đông đại lục gọi là Ngũ Hợp, mức độ hiếm có của đan dược hắn luyện ở trình độc cao, nhưng vẫn không thể so sánh với người phía trước. Chỉ là dù sao cũng là người thứ năm.
Đợi mười vị tuyển thủ luyện xong thì sắc trời đã rất trễ, người chủ trì nói tên đan dược mấy người kia luyện chế ra, cũng tuyên bố ngày mai lại tiến hành bán đấu giá đan dược. Cũng là cho thời gian để những thế lực gom góp tiền.
Sáng sớm ngày hôm sau, nơi tổ chức trận đấu vây đầy người, rất nhiều người nghe nói hôm nay có bán đấu giá, đều chạy tới vô giúp vui. Khi Độc Cô Thiên Diệp dựa theo thời gian mọi ngày đi tới, cửa bên ngoài nơi thi đấu đã bị ngăn lại, rất vất vả mới đi vào được bên trong, phát hiện trên khán đài bên trong cũng có tình cảnh giống ngoài kia.
Edit: rinnina
"Quá khoa trương rồi." Độc Cô Thiên Diệp nhịn không được cảm thán nói.
"Đúng vậy." Hạ Hầu Thanh Đế mang theo Điền Bá đang cực không tình nguyện đi đến bên cạnh nàng, hình như cũng bị trường hợp như vậy dọa sợ.
Bởi vì hôm nay không có trận đấu luyện đan, cho nên trọng tài không đến. Trên sân thi đấu cũng không đặt bàn dược liệu, chỉ có mười cái chai bày trên mặt bàn, còn có một cái chùy mượn từ hội đấu giá Tiền các. Mặt khác Công hội Luyện đan sư còn mời đến vài vị thần hoàng ở một bên hộ giá, duy trì trật tự toàn bộ quá trình.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bảo tiêu cấp bậc Thần hoàng, danh tác như vậy cũng chỉ có Công hội Luyện đan sư dám!
Lần này đi lên chủ trì không phải người lúc trước, mà là một nam tử cao cao gầy gầy diện mạo nhã nhặn. Nếu nhìn dáng người, còn khá giống Hác Bằng Du.
Độc Cô Thiên Diệp cũng chọt chọt Hác Bằng Du, hỏi: "Sư huynh, đây không phải huynh đệ của huynh chứ?"
Hác Bằng Du liếc mắt nhìn người nọ một cái, nói: "Sao ta có thế có huynh đệ như vậy. Ca ca ta một đám đều là tai to mặt lớn ."
Lúc này phía dưới bắt đầu nói chuyện: "Cảm ơn mọi người tới tham gia hội đấu giá. Ta là chủ trì hội đấu giá Tiền các thành Phi Sa, may mắn được chủ trì buổi đấu giá hôm nay, ta cảm thấy vô cùng. Chuyện khác không cần nói nhiều, mọi người biết hôm nay muốn bán đấu giá cái gì, không cần bỉ nhân giới thiệu. Bởi vì là tác phẩm dự thi bán đấu giá, cho nên bán đấu giá hôm nay là không đáy bán đấu giá, chúng ta bắt đầu bán đấu giá, thứ nhất là đan dược do Đá Ráp đại sư vẫn liên tục đứng thứ nhất trong trận đấu luyện đan sư luyện chế, mọi người có thể tùy ý ra giá."
"Ba trăm vạn tử tinh tệ!" Lời nói người chủ trì vừa rơi xuống đã có người ra giá.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn người nọ, là người lần trước đi trên đường cái với Sa Bảo – người của Công hội Luyện đan sư Tây đại lục, tuy rằng ngụy trang, nhưng vẫn bị nàng nhận ra.
Nếu ngay từ đầu giá lập tức kêu giá có vẻ cao, là có thể trực tiếp nâng lên định giá cuối cùng.
Quả nhiên, bởi vì giá thứ nhất kêu cao, cho nên giá thành giao cuối cùng định tại tám trăm vạn tử tinh tệ.
Bán đấu giá thứ hai là đan dược của Hạ Hầu Thanh Đế, không thể không nói, rất nhiều người đều là nhắm vào Tam Nguyên đan, vì vậy nó khó khăn có rất trân quý. Sau đó được Công hội Linh sư dùng một trăm ngàn mua đi.
Bán đấu giá thứ ba là đan dược của Mạnh Hà, cuối cùng thành giao là bảy trăm vạn.
...
Đan dược lần lượt được bán đấu giá, khi đến Độc Cô Thiên Diệp, bởi vì lần trước không cướp được Tam Nguyên Đan, cho nên viên đan dược càng dữ dội. Nhưng là dù sao cấp bậc vẫn thấp hơn Hạ Hầu Thanh Đế mot65 cấp, cho nên giá cuối cùng là chín trăm vạn, đứng thứ hai!
Chờ tất cả đan dược đều bán đấu giá xong, thứ tự cuối cùng là Hạ Hầu Thanh Đế thứ nhất, Đá Ráp thứ hai, Độc Cô Thiên Diệp thứ ba, Mạnh Hà thứ tư, thứ năm Ngũ Hợp.
Sau khi người chủ trì bán đấu giá rời khỏi, Công hội Luyện đan sư thống kê thứ hạng, đi lên tuyên bố, toàn trường khiếp sợ! Đá Ráp vẫn luôn thứ nhất cư nhiên xuống thứ hai, mà Bách Lý Tà vẫn chưa biết cư nhiên lập tức nhảy tới thứ ba!
"Ngày mai là vòng bán kết trận đấu lần này của chúng ta, 3 người đứng đầu vào trận chung kết cuối cùng, mong các tuyển thủ hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt, đúng giờ tham gia trận đấu ngày mai."
Sau khi người chủ trì nói xong mọi người bắt đầu rời hội trường. Khi Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi cảm thấy có người nhìn mình, nhìn theo ánh mắt đó, phát hiện là một người trong góc sáng sủa đang nhìn nàng không chớp mắt, hình như người nọ không ngờ Độc Cô Thiên Diệp sẽ nhìn lại, sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười với nàng.
Độc Cô Thiên Diệp cười một cái, sau đó xoay người rời đi. Không biết vì sao, người kia cho nàng cảm giác rất thân thiết, cho dù phát hiện hắn nhìn lén nàng, nàng cũng không tức giận.
"Thật là một tiểu tử mẫn cảm." Độc Cô Dật Lan nói.
Độc Cô Thiên Thiên nhìn một chút, không nhìn thấy ai, hỏi: "Tam thúc, ngài nói ai ?"
"Tiểu tử kia kìa. Đi thôi, chúng ta về."
Trên đường về khách sạn, Độc Cô Thiên Diệp vẫn cúi đầu không nói lời nào, khi nàng thiếu chút nữa đụng vào nhánh cây ven đường, Tử Tiêu giữ chặt nàng một phen, hỏi: "Sao vậy?"
Độc Cô Thiên Diệp bị Tử Tiêu kéo mới hồi phục tinh thần lại, phát hiện chỉ có nàng và Tử Tiêu , hỏi: "Sư huynh và Mạc Phong đâu?"
"Nói là hôm nay còn sớm, đi dạo phố rồi." Tử Tiêu nắm chặt tay nàng, kéo nàng đi về phía trước, hỏi: "Vừa nãy nàng nghĩ cái gì, không yên lòng, ngay cả bọn họ đi mất cũng không biết. Vừa nãy nếu ta không giữ chặt nàng, nàng trực tiếp đụng vào rồi."
"Ta suy nghĩ rời đi người nhìn thấy trước khi rời khỏi sân thi." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, vẫn là cấp Tử Tiêu nói.
"Ai? Nàng quen?" Tử Tiêu hỏi.
"Không biết, nhưng hắn cho ta cảm giác rất thoải mái, rất quen thuộc. Nhưng ta vừa nghĩ một chút, ta chưa từng gặp qua hắn." Độc Cô Thiên Diệp nói, vừa nãy nàng nghĩ việc này mới không chú ý đường.
"Không biết thì đừng nghĩ, nếu thật sự có duyên phận, các ngươi còn có thể gặp mặt." Tử Tiêu nói, "Nếu nàng nhớ hắn, còn không bằng nhớ ta ! Nàng xem ta suất biết bao nhiêu, nhớ cũng làm tâm trạng vui vẻ!"
"Phốc ——" Độc Cô Thiên Diệp bị lời nói của Tử Tiêu chọc cười , cười mắng: "Da mặt dày quá!"
Da mặt không dày sao có thể theo đuổi được nàng! Thực lực gì đó đều là mây khói, vô lại mới là vương đạo !
Theo như lời Tử Tiêu, có những người lúc nên gặp mặt, tự nhiên sẽ gặp. Buổi tối Độc Cô Thiên Diệp nghe người bán hàng của khách sạn nói có người tìm nàng. Nghĩ mình ở đây cũng không quen nhiều người, không biết là ai, bảo người bán hàng đưa đối phương lên. Chờ nhìn thấy đối phương là ai, nàng hơi kinh hãi.
"Là các ngươi? !" Độc Cô Thiên Diệp kinh ngạc nói.
Độc Cô Dật Lan gật gật đầu, nói: "Bách Lý công tử."
“Có chuyện gì sao?" Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ ra vì sao bọn họ đến tìm nàng.
"Lần này đến quấy rầy, là có chuyện muốn nhờ." Độc Cô Dật Lan nói.
Độc Cô Thiên Diệp tránh ra khỏi cửa, để ba người bọn họ vào. Mặt khác bảo người bán hàng mang ba ly trà.
"Không biết là có chuyện gì ?" Độc Cô Thiên Diệp đại khái đoán được, nhưng vẫn hỏi một câu.
Độc Cô Dật Lan cũng không động đến nước trà trên bàn, nói: "Không biết Bách Lý công tử có thể luyện chế Hỏa Long đan?"
Nghe thấy Hỏa Long đan, trong lòng Độc Cô Thiên Diệp nhảy dựng. Người cần dùng Hỏa Long đan cứu trị, vậy tất là được Tuyết Hàn đan giữ mệnh, mà dùng một viên Tuyết Hàn đan, vậy phải dùng liên tục, trừ phi có Hỏa Long đan giải hàn khí trong thân thể. Mà Tuyết Hàn đan, mặc dù là nhất lưu gia tộc, cũng không nhất định có thể cung cấp được !
Đối phương là vì cái này mà đến ? !
"Hỏa Long đan ta nghe qua, nhưng là đó hình như là đan dược cấp 10? Ta không thể luyện chế, ngượng ngùng." Độc Cô Thiên Diệp uyển chuyển cự tuyệt.
"Nếu ngươi có thể luyện chế, ngươi nghĩ muốn điều kiện gì, đều có thể đề nghị." Độc Cô Dật Lan nói. Hắn không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp ngay cả suy nghĩ một chút cũng không mà đã cự tuyệt .
"Không phải vấn đề điều kiện, mà giờ ta thật sự không thể luyện chế đan dược cấp mười." Độc Cô Thiên Diệp nhún nhún vai, xin lỗi nói, "Nếu không các ngươi hãy xem luyện đan sư khác đi ?"
Nàng dừng lại ở luyện đan sư cấp 9 hai năm, đã vô cùng quen thuộc đan dược cấp 9, nếu đột phá cấp 10, cũng không phải không có khả năng. Nhưng đối phương thế tới không nhỏ, ẩn ẩn cảm thấy nếu có liên hệ với bọn họ sẽ có rất nhiều phiền toái, cho nên nàng cự tuyệt .
Độc Cô Dật Lan lắc đầu, nói: "Nếu ngay cả ngươi cũng không thể luyện chế, những người khác càng không thể luyện chế ."
Dọa? ! Đây là logic gì?
"Ha ha, ngươi ẩn tàng thực lực của mình đi, bọn Đá Ráp hẳn không phải đối thủ của ngươi, nếu ngươi cũng không thể luyện chế, bọn họ càng không thể luyện chế." Độc Cô Dật Lan khẳng định.
"Thật có lỗi, ta không thể." Độc Cô Thiên Diệp không nghĩ tới bọn họ đã nhìn ra, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng quyết định của nàng.
"Tiểu tử kia, ngươi có biết gia tộc lánh đời?" Độc Cô Dật Lan cũng không tiếp tục bức bách Độc Cô Thiên Diệp, mà chuyển dời đề tài.
Độc Cô Thiên Diệp lắc đầu, thành thực nói: "Gia tộc lánh đời? Không biết."
"Ở Tây đại lục, có mấy đại gia tộc lánh đời. Gia tộc của bọn họ đã công khai thỏa thuận với thế lực bên ngoài, xuất hiện trước mặt thế nhân. Nhưng, thế lực của một gia tộc lánh đời là có thể sánh bằng vài công hội." Độc Cô Dật Lan từ từ mở miệng.
"Tam thúc? !" Độc Cô Thiên Thiên và Độc Cô Thiên Kỳ không biết vì sao Độc Cô Dật Lan nói với Độc Cô Thiên Diệp chuyện của gia tộc lánh đời, khó hiểu nhìn hắn.
Độc Cô Dật Lan cười cười nói: "Vô phương."
"Các ngươi là người của gia tộc lánh đời?" Độc Cô Thiên Diệp không rõ vì sao đối phương nói cho nàng chuyện này.
Độc Cô Dật Lan gật gật đầu.
Độc Cô Thiên Diệp nở nụ cười, nói: "Ngươi nói cho ta biết, là để ta biết các ngươi không thể đắc tội sao? Ta phải luyện chế đan dược cho các ngươi sao ?"
Lời nói của Độc Cô Thiên Diệp khiến Độc Cô Thiên Thiên và Độc Cô Thiên Kỳ vô cùng tức giận, không ai sau khi biết bọn họ là người của gia tộc lánh đời rồi mà còn dám có thái độ này!
Nhìn thấy gương mặt tức giận của nàng, Độc Cô Thiên Diệp cười khẩy nói: “Sao nào, thẹn quá hóa giận ?"
"Ngươi..." Độc Cô Thiên Thiên muốn giáo huấn Độc Cô Thiên Diệp, lại bị Độc Cô Dật Lan chặn.
"Sao hả ? Chẳng lẽ ta nói sai rồi ? Ta đã nói, ta không thể luyện chế đan dược cấp 10, các ngươi không nên không tin, giờ nói ra gia tộc, không phải muốn ép buộc ta thì là gì? !" Độc Cô Thiên Diệp cười lạnh nói.
"Không, chúng ta không ép buộc ngươi." Độc Cô Dật Lan không tức giận, nhìn Độc Cô Thiên Diệp nói, "Nhưng chúng ta có một gia tộc đối thủ, bọn họ biết chúng ta sẽ tới xin đan dược, nhất định sẽ từ giữa ngăn trở, mà biện pháp trực tiếp nhất là..."
"Giết ta." Độc Cô Dật Lan không tiếp tục nói, Độc Cô Thiên Diệp tiếp lời nói, "Ngươi muốn nói, đêm nay ngươi đến nơi này, ta cũng đã bị bắt lên thuyền của các ngươi, cho dù ta không thể luyện chế Hỏa Long đan cũng vậy ! Đây là phong cách xử sự của gia tộc lánh đời các ngươi hả ? Ta thật là được mở rộng tầm mắt. Nhưng cho dù như thế, ta nói không thể, là không thể, cho dù các ngươi là gia tộc lánh đời cũng không được!"
Lần đầu tiên bị bắt, cơn tức của Độc Cô Thiên Diệp cũng dâng lên, cho dù Độc Cô Dật Lan cho cảm giác nàng quen thuộc, nhưng giờ nàng đã hoàn toàn không muốn để ý tới bọn họ ! Đại gia tộc là như vậy, luôn một có dáng vẻ cao cao tại thượng, cảm thấy đối phương làm việc cho bọn họ là việc thiên kinh địa nghĩa!
Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tức giận, Độc Cô Dật Lan cảm thấy nàng có khả năng thật hiểu sai ý hắn, còn chưa kịp giải thích, chợt nghe thấy Độc Cô Thiên Thiên nói: "Ngươi tính là thân phận gì ? Có thể làm việc cho Độc Cô gia ra là vinh hạnh của ngươi!"
"Thiên Thiên!" Độc Cô Dật Lan nghe thấy lời Độc Cô Thiên Thiên nói, quát lớn nói.
"Con..." Độc Cô Thiên Thiên bị Độc Cô Dật Lan quát lớn, ủy khuất cúi đầu.
Độc Cô Dật Lan muốn giải thích với Độc Cô Thiên Diệp hắn không phải muốn uy hiếp nàng, còn chưa mở miệng, chợt nghe đến nàng nói: "Độc Cô gia tộc?"