Hội trưởng Công hội Luyện khí sư, Công hội luyện đan sư và Thì Hoằng Quy cùng nhau phẩm trà, khi Phong Khinh Nhiễm đến gọi bọn hắn ăn cơm mới ý do vị tẫn dời đi trận địa.
Đi vào viện của Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy bọn Hác Bằng Du cùng Bùi Thiếu Nam đều ở đó, mỹ thực đã bưng lên bàn, còn tỏa hơi nóng. Bởi vì tối hôm nay ánh trăng rất đẹp, nên Độc Cô Thiên Diệp để bọn họ đặt bàn ăn ngoài sân.
"Còn chưa vào viện đã ngửi thấy mùi, xem ra đồ đệ này của ngươi chuẩn bị cho ngươi cũng không tệ lắm !" Liêu Băng cười nói.
"Nếu bọn họ biết nấu cơm, ta sẽ vụng trộm nở nụ cười, đây hẳn là nha đầu làm." Thì Hoằng Quy đắc ý nói.
Đồ đệ này thật tốt, thiên phú tu luyện cao, phúc trạch rất sâu, kỳ ngộ sau này chắc chắn không ngừng; lại biết luyện đan, còn là thuần thú sư, giờ nói cho hắn nàng biết luyện khí, hắn cũng không thấy kinh ngạc . Bây giờ còn biết làm mỹ thực! Nhưng không biết 18 năm nàng sống thế nào. Nếu cho hắn biết trước Độc Cô Thiên Diệp 15 tuổi còn phế vật là không thể tu luyện, phỏng chừng hắn trực tiếp bị dọa đến thế giới tây phương cực lạc.
Lúc chiều Thì Hoằng Quy bị đại trưởng lão kêu đi ra ngoài tiếp tân khách một vòng, nói vài câu cảm tạ linh tinh , sau đó trở lại tiếp tục phẩm trà. Người khác tới chúc thọ hắn, sao có thể không đi lộ cái mặt chứ! Nhưng đồ ăn trên bàn hắn chạm vào cũng chưa chạm một chút, nhìn thấy cũng không có thèm ăn.
Nhưng đồ ăn Độc Cô Thiên Diệp làm vừa nhìn đã thấy muốn ăn. Mùi hương thích hợp, mặn nhạt đều có, còn có nấm hương gà ti cháo hầm nồng đậm. Tuy chưa đặt bàn, mọi người cũng đã chảy nước miếng ròng ròng .
"Sư phó, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mọi người vào bàn đi." Độc Cô Thiên Diệp bưng món cuối cùng lên, nhìn thấy ba người Thì Hoằng Quy đến, hô.
Có lời nói của Độc Cô Thiên Diệp, đợi ba người Thì Hoằng Quy ngồi vào, Hác Bằng Du và Bùi Thiếu Nam cũng vội vàng ngồi xuống.
Động tác của Phong Khinh Nhiễm và Doãn Lãng chậm hơn một chút, nhưng là vẫn tích cực hơn trước nhiều. Mỹ thực trước mặt, sao còn quản phong độ không phong độ gì chứ.
"Oa, thơm quá a! Không biết ta có thể cũng đến cọ cơm không?"
Độc Cô Thiên Diệp vừa mới dọn dẹp phòng bếp đi ra, còn chưa ngồi xuống, chợt nghe thấy một thanh âm nữ tử truyền đến từ trên tường.
Mọi người nhìn qua, thì ra là thành chủ thành Nấm. Phượng Thanh Diên nhảy xuống từ trên tường, trực tiếp đi đến chỗ ngồi của Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn.
"Ách, Phượng thành chủ, sao ngài lại đi tường đến ?" Bùi Thiếu Nam hỏi.
"Ngô, ăn ngon!" Phượng Thanh Diên ăn một ngụm thuý ngọc, nói, "Không phải sinh nhật lão gia tử sao, tối hôm nay ta mới về đến, thấy phía trước quá nóng náo loạn, ngượng đi. Lấy tính tình lão gia tử, chắc là không có ở phía trước, ta mới tới nơi này a. Vừa vặn chưa ăn cơm, đói chết ta. Lão gia tử, quà sinh nhật của ngươi nè."
Phượng Thanh Diên ném một cái hộp ngọc tới trên tay Thì Hoằng Quy ở đối diện, sau đó lại vùi đầu ăn.
Độc Cô Thiên Diệp lại cầm cái ghế đi ra, ngồi xuống bên người Phượng Thanh Diên. Không phải nàng không phân biệt được bối phận, chỉ có bên cạnh nàng mới có chỗ trống.
Không nghĩ tới, thành chủ thành Nấm cư nhiên là nữ tử! Còn là một vị mỹ nữ dáng người xinh đẹp!
"Oa, cư nhiên có nấm! Đây là nấm gì? Sao ta chưa ăn qua?" Phượng Thanh Diên uống một ngụm nấm hương gà ti cháo, kinh ngạc nói, "Nấm cư nhiên còn có thể nấu như vậy, oa, ngươi thật là lợi hại! Đầu bếp của ta đã đổi nhiều lần, mỗi ngày làm nấm đều là chỉ có một hình thức, ta sắp ngán. Lão gia tử, cho ta mượn đồ đệ bảo bối của n dùng một chút nha ?"
Mồ hôi... Nàng không phải vật phẩm có được không, sao lại mượn dùng một chút!
"Nàng không rảnh." Thì Hoằng Quy không ngẩng đầu lên nói.
"Là vì khiêu chiến 10 ngày nữa sao?" Phượng Thanh Diên cầm một cái chân gà, vừa cắn vừa nói.
"Không phải ngươi mới về sao? Nhanh như vậy đã biết." Liêu Băng nói.
"Ta là ai chứ, lên trời xuống đất không gì làm không được là Phượng Thanh Diên ta, sao có chuyện ta không biết chứ, còn là phát sinh ở thành Nấm ta!" Phượng Thanh Diên nói.
"Người lên trời xuống đất da mặt dày nhất mới đúng!" Hác Bằng Du chế nhạo nói.
"Uy uy uy, có phải ngươi muốn gặp biểu muội ta hay không?" Phượng Thanh Diên nói.
"Không muốn không muốn, biểu muội của ngươi vẫn là giữ cho người khác đi." Hác Bằng Du nhanh chóng lắc đầu. Biểu muội Phượng Thanh Diên, là một đóa kỳ hoa trong kỳ hoa, gặp qua hắn một lần thì không phải hắn không lấy chồng, từng bức hắn vài năm không về thành Nấm. Lắc đầu đuổi bóng dáng ghê tởm kia ra, nhanh chóng bổ sung: "Ai chẳng biết Phượng thành chủ ngươi pháp lực vô biên, thần thông quảng đại a!"
"Hừ hừ, vậy mới đúng chứ." Phượng Thanh Diên nói, "Nhưng, tiểu nha đầu, ngươi muốn khiêu chiến Bách Tân Nham, hắn có thể thuần hóa siêu thần thúcấp 5, dù ngươi dung đến khí lực bú sữa cũng không nhất định có thể so với hắn. Tuổi của ngươi phỏng chừng còn chưa tới số lẻ của hắn phải không?"
"Khụ khụ." Độc Cô Thiên Diệp bị lời nói của Phượng Thanh Diên làm sặc, ho khan vài cái.
Phượng Thanh Diên cắn xong một cái chân gà, lại cầm cổ gà lên, nói: "Vừa thấy phản ứng của ngươi ta biết ta đoán đúng rồi. Người trẻ tuổi, dễ dàng xúc động, nên suy nghĩ hậu quả một chút. Nhìn thấy ngươi làm đồ ăn ngon như vậy, ta nói cho ngươi, hai năm trước hắn đang chuẩn bị đột phá cấp 5, cho nên có khả năng lúc này đã có thể thuần hóa siêu thần thú cấp 6."
Lời nói của Phượng Thanh Diên khiến không khí trên bàn có chút ngưng trọng, đều lo lắng nhìn Độc Cô Thiên Diệp. Nàng lại tự tin cười, nói: "Ta đã biết, cảm ơn Phượng thành chủ."
Tuy nói Độc Cô Thiên Diệp có tự tin, nhưng những người khác lại lo lắng không thôi. Loại lo lắng này mãi cho đến trận đấu chấm dứt mới có thể kết thúc.
Ăn cơm xong, Nam Cung và Liêu Băng về chỗ ngủ, Phượng Thanh Diên về phủ thành chủ của mình. Độc Cô Thiên Diệp thu thập này nọ xong rồi về nghỉ ngơi .
Ngày hôm sau Độc Cô Thiên Diệp muốn đi bắt một con siêu thần thú. Bởi vì cần cấp bậc rất cao, muốn bắt một con siêu thần thú cũng không phải dễ dàng. Vì thế nàng nói với Thì Hoằng Quy rồi chuẩn bị đi đến sơn mạch bắt một con siêu thần thú về.
Bọn Hác Bằng Du biết nàng muốn đi bắt siêu thần thú, đều muốn đi cùng. Nghĩ bọn họ quen thuộc đại lục Không Linh hơn mình, nàng đồng ý . Sau đó năm người khởi hành đi sơn mạch lớn nhất đại lục không linh - sơn mạch Nhạn Tử.
Sơn mạch Nhạn Tử và sơn mạch Miễn Miễn của đại lục Huyền Nguyệt có chút giống, đều là sơn mạch lớn nhất dài nhất đại lục, cấp bậc linh thú bên trong thì càng vào sâu càng cao, cũng càng nguy hiểm .
Đương nhiên, đây chỉ là đối với những người khác. Lấy thực lực năm người Độc Cô Thiên Diệp, ách, là thực lực thú thú của bọn họ, đến sơn mạch Nhạn Tử cũng không tính rất nguy hiểm.
"Sư huynh, các huynh đi tìm linh thú các huynh muốn, muội thuần hóa cho các huynh, coi như là lễ vật."
Có Độc Cô Thiên Diệp cam đoan, bọn Phong Khinh Nhiễm đi bắt linh thú mình mơ ước bấy lâu. Vì cam đoan an toàn, bọn họ không đi xa, cùng nhau càn quét trong sơn mạch Nhạn Tử.
Rất nhanh có một con siêu thần thú sa lưới, là Tứ Dực Hồng Nhạn mà Bùi Thiếu Nam muốn, siêu thần thú cấp 5. Sau khi bắt lấy Tứ Dực Hồng Nhạn, Độc Cô Thiên Diệp thuần hóa tại chỗ. Trước khi động thủ mọi người còn muốn ngăn cản, dù sao 18 tuổi thuần thú tông sư nghe qua thật sự có chút không thể tưởng tượng.
"Khi nào thì muội làm chuyện không nắm chắc ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi ngược lại, "Muội sẽ không tìm nguy hiểm cho mình."
Độc Cô Thiên Diệp nói như vậy, bọn họ liền đồng ý. Tiểu sư muội này tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng xử sự rất chính chắn, thường xuyên khiến người ta hoài nghi nàng có phải lão thái bà giả trang nhỏ lại hay không.
Lúc ấy bọn Bùi Thiếu Nam cũng nghĩ như vậy, vẫn là Phong Khinh Nhiễm nói hắn và sư phó dùng thử sinh thạch thử qua, thật là 18 tuổi, bọn họ mới tin.
Độc Cô Thiên Diệp đi lên đi, trao đổi với Tứ Dực Hồng Nhạn một chút, sau khi được nó đồng ý mới bắt đầu thuần hóa. Như vậy có thể giảm bớt lực cản trong quá trình thuần hóa, thuần hóa dễ dàng hơn.