“Có chuyện gì vậy?”
“Bọn họ đâu mất rồi?”
“Sao rồi, sao đột nhiên biến mất rồi?”
Thất Nguyệt cùng Hắc Tử cũng kinh ngạc không biết họ đi đến nơi nào, đi đến bên cạnh Tử Tiêu, nói: “Lão đại, họ đâu mất rồi?”
Tử Tiêu nhìn khoảng không trước mặt, nói: “Vẫn còn ở đây.”
“Ở chỗ này?” Thất Nguyệt kêu to, “Vậy sao không thấy họ đâu?”
Tử Tiêu không trả lời, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm phía trước. Nhưng bên cạnh hắn, một người lên tiếng với vẻ không dám tin: “Lĩnh vực ! Các nàng đã tiến vào lĩnh vực !”
Lĩnh vực !
Lời giải thích này nhanh chóng được mọi người công nhận, có thể khiến cho người ta biến mất, ngoại trừ lĩnh vực, bọn họ không thể nghĩ đến trường hợp khác.
“Nhưng mà… đó là lĩnh vực của ai?” Có người hỏi.
“Chắc chắn là của Thiên Diệp tiểu thư rồi, không phải là trước lúc biến mất nàng đã nhắm mắt lại sao? Chắc chắn là nàng đã khởi động lĩnh vực.”
“Ôi trời đất của ta ơi, Thiên Diệp tiểu thư thật đúng là nghịch thiên a!”
“Là sao?”
“Hai năm trước, Thiên Diệp tiểu thư đến từ đại lục Huyền Nguyệt. Có biết đại lục Huyền Nguyệt không? Chính là từ không gian thấp. Lúc mới đến, nàng chỉ mới là Huyễn tôn, không bao lâu sau, khi đấu với Công hội Thuần thú sư, nàng đã là Thần vương trung cấp. Hiện tại, nàng có thể khởi động lĩnh vực, bao nhiêu người mấy tram tuổi còn chưa chạm đến cửa lĩnh vực đâu !”
Nghe nói như vậy, những người này càng thêm sùng bái Độc Cô Thiên Diệp. Thất Nguyệt cùng Hắc Tử nghe thấy, chậc chặc cảm thán, tiểu cô nương này thật có bản lĩnh. Bây giờ Hắc Tử vẫn còn nhớ, khi Tử Tiêu sai hắn đến tặng quà cho Độc Cô Thiên Diệp trong yến hội sinh nhật mười bảy tuổi của nàng, tiểu cô nương non nớt kia, hiện tại đã biến hóa khôn lường, đã vượt qua độ cao hắn tưởng tưởng.
Lúc này, đám người Độc Cô Thiên Diệp quả thực đã tiến vào lĩnh vực của nàng, không khí nóng cháy, mỗi một nơi đều là một mảnh lửa đỏ, hỏa diễm như vui mừng mà kêu gào.
Lúc trước, khi nàng giết chết Kim gia lão tổ, nàng đã chạm đến cửa lĩnh vực. Hơn một năm sau, nàng chậm rãi hiểu được, hình thành lĩnh vực thuộc tính hỏa cho riêng mình. Đều nói rằng mỗi người chỉ có một lĩnh vực, nhưng sau khi lĩnh vực thuộc tính hỏa hình thành, nàng ẩn ẩn cảm giác được, dường như mình lại hiểu được thêm một lĩnh vực khác, nhưng vẫn còn rất mông lung, nàng không biết là cái gì.
“Lĩnh vực?” Quỷ dạ xoa nhìn vị trí hoàn cảnh của mình, kinh ngạc nói.
Bởi vì nguyên nhân chủng tộc, nên bọn họ thường có nhiều thuộc tính đặc thù hơn người bình thường, tỷ như thân thể Bách Lý Như Yên nhanh chóng hồi phục như cũ, tỉ như bọn họ có thể thông qua tử khí hấp thu từ con người mà tu luyện. Cũng bởi vì bọn họ có nhiều lợi thế như vậy, nên bọn họ không thể tu luyện linh lực, không thể hình thành lĩnh vực của chính mình. Đây chính là nguyên tắc công bằng của thiên địa.
Độc Cô Thiên Diệp khống chế hỏa diễm, khiến cho hỏa diễm xung quanh Bách Lý Như Yên không thể chạm đến nàng.
“Ngươi không phải không sợ lửa sao, vậy thì cảm thụ thật tốt lĩnh lực của tỷ tỷ ta đi.” Tiểu Hỏa nói, “Để xem tử khí chi vương của ngươi lợi hại hay hỏa diễm chi vương của ta lợi hại !”
Thời điểm Độc Cô Thiên Diệp thi triển lĩnh vực, kim hỏa cũng đã được xuất ra. Theo thực lực của Độc Cô Thiên Diệp và Tiểu Hỏa ngày càng tang, kim hỏa càng ngày càng có linh tính. Tiểu Hỏa đã đặt tên cho nó là Viêm.
“Viêm, thiêu chết tên dư thừa kia cho ta !” Tiểu Hỏa nói.
Viên bay qua bay lại bên cạnh Tiểu Hỏa, như gật đầu, sau đó bay về phía quái vật của quỷ dạ xoa.
Ngay khi Viêm bay tới, quỷ dạ xoa liền cảm giác được nguy hiểm kề cận. Dựa vào thực lực của bọn họ, cảm giác nguy hiểm rất sâu sắc. Lúc ấy hắn vốn muốn đào tẩu, đợi bí cảnh mở ra liền chạy thoát. Nhưng hắn lại không nghĩ tới Độc Cô Thiên Diệp lại cư nhiên mở ra lĩnh vực, giam hắn ở nơi này.
Viêm chậm rãi bay đến, dọc đường đi, nó còn thu hút không ít lửa, hình thành một chọn phượng hoàng lửa bệ nghễ. Bay được một nửa nó còn quay đầu lại nhìn, nhìn đuôi phượng của mình, lắc lắc vài cái rồi tiếp tục bay về phía trước.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn bộ dạng của Viêm, ngay tại nơi nóng bức thế này còn không nhịn được mà đổ mồ hôi lạnh. Cái này là học ai vậy?!
Viêm mặc kệ ý tưởng của mọi người, bay đến trước mặt quái vật, sau đó, ngừng lại, như đang trao đổi cái gì với nó. Quái vật còn thỉnh thoảng gầm rú hai tiếng. Chẳng lẽ là làm quen không thành? (Em phục ý nghĩ của tỷ (_ _") )
Nhìn biểu tình của quỷ dạ xoa cũng giống như không biết Viêm và quái thú đang làm gì, muốn khống chế nó tấn công đối phương, nhưng quái vật lại lùi sau hai bước.
Dường như trao đổi không ổn, Viêm liền nóng nảy, đột nhiên tăng thêm nhiều hỏa diễm, lập tức cao thêm vài thước, hóa thành bộ dáng của Tiểu Hỏa, bao phủ quái vật.
Phượng hoàng kim hỏa, hỏa diễm chi vương, đốt cháy tất thảy vật dơ bản, uy lực của nó chẳng lẽ có thể so với hỏa diễm bình thường sao. Quái vật nhìn Viêm đánh tới, không để ý mệnh lệnh của quỷ dạ xoa, xoay người bỏ chạy, ở phía sau, Viêm không ngừng đuổi theo. Một màn này khiến cho chúng thú mừng rỡ không thôi.
Bởi vì mở ra lĩnh vực khiên Độc Cô Thiên Diệp tiêu hao không ít linh lực, nàng vốn chiến đấu lâu nên cũng mệt mỏi, hiện tại cũng chỉ gắng sức. Nhìn Viêm còn có tâm tình đùa giỡn, Độc Cô Thiên Diệp nói: “Viêm, tốc chiến tốc thắng.”
Độc Cô Thiên Diệp vừa mở miệng, Bách Lý Như Yên liền biết tình trạng của nàng. Nhìn thoáng qua hỏa diễm chung quanh, nàng ngưng ra trường tiên, phi thân tấn công quái thú.
Cùng lúc đó, Độc Cô Thiên Diệp vận dụng lực khống chế trong lĩnh vực, hết sức khống chế khiến cho quái vật và quỷ dạ xoa không thể động đậy. Bách Lý Như Yên vung roi siết chặt yết hầu quỷ dạ xoa, ngay sau đó Viêm cũng bay tới, bao phủ lấy quái vật và quỷ dạ xoa không còn hơi sức động đậy. Tử khí còn muốn phản kháng, nhưng cho dù có là tử khí chi vương, dưới uy lực của Viên, chốc lát sau liền bị thiêu cháy không còn một mảnh.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Viêm tiêu diệt đối phương, thân thể đang cố chống đỡ rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, không thể chống đỡ nổi lĩnh vực, liền thu hồi nhóm thú. Còn chưa kịp thu hồi lĩnh vực, nàng liền hôn mê bất tỉnh. Mà Bách Lý Như Yên bởi vì bị đợt hỏa diễm cuối cùng kia chạm tới, dương như cùng hôn mê bất tỉnh với Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp hôn mê, lĩnh vực liền biến mất, vì thế mọi người liền nhìn thấy hai đạo thân ảnh một đen một trắng từ trên cao hạ xuống.
“Tiểu Diệp Nhi!” Tử Tiêu vẫn nhìn chằm chằm nơi các nàng biến mắt, khi Độc Cô Thiên Diệp vừa xuất hiện, hắn liền nhìn thấy. Nhìn thấy nàng đang rơi xuống, liền phi thân ôm lấy nàng.
Mà ở bên kia, Thứ Hồn cũng nhìn chằm chằm nơi Bách Lý Như Yên biến mất, dường như đồng thời phi thân cùng Tử Tiêu, ôm lấy Bách Lý Như Yên đang bất tỉnh.
“Thắng lợi rồi sao?” Liên Phong nhìn thấy chỉ có Độc Cô Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên, không nhìn thấy quái vật và quỷ dạ xoa kia, liền nói.
“Thắng rồi !” Những người khác nói.
Lúc này, một vài bóng dáng ẩn nấp trong không khí, còn có bóng đen quỷ mị ở nơi khác trong bí cảnh đột nhiên hóa thành khói đen, tiên tán. Mọi người nhìn thấy quỷ mị tự động chết đi, trong rừng cây không còn bộ dạng âm trầm, rốt cuộc cũng tin tưởng Độc Cô Thiên Diệp cùng Bách Lý Như Yên đã đánh bại quỷ dạ xoa, bọn họ không cần lo lắng bị con quái vật kia hút còn lại thây khô nữa.
Tử Tiên ôm lấy Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Hiện tại nguy cơ đã giải trừ, còn hơn mười ngày nữa, các ngươi tự đi tìm hạnh ngộ của mình đi.”
“Nói xong, hắn liền ôm Độc Cô Thiên Diệp, Thứ Hồn ôm Bách Lý Như Yên, cùng Thất Nguyệt, Hắc Tử, ngồn trên khế ước thú của Hắc Tử, rời đi.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Có người hỏi.
“Giải tán đi, mọi người vốn tiến vào tìm kỳ ngộ, bởi vì đám quỷ mị mà kéo dài tới bây giờ. Ta đề nghị mọi người tách ra đi.” Liên Phong nói.
“Được.”
“Được.”
Những người khác cũng đồng ý. Bây giờ bọn họ nhiều người, nếu gặp được bảo bối gì, chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp. Còn không bằng mọi người đều tự đi tìm, ai nhiều ai thiếu, thì phải xem cơ duyên.
“Nhưng mà ta đề nghị, sau khi mọi người ra ngoài, nên đến Công hội Linh sư cảm tạ Thiên Diệp. Dù sao thì mạng của chúng ta, thậm chí là mạng của thế giới này, đều do nàng và bằng hữu của nàng cứu lấy.” Liên Phong nói.
“Đúng vậy. Thiên Diệp tiểu thư đã đi rồi, chúng ta cũng không thể quên như vậy.” Một đệ tử thế gia nói.
Những người khác cũng nói sau khi ra ngoài sẽ đến Công hội Linh sư tìm Độc Cô Thiên Diệp, đưa chút lễ mọn cảm tạ. Tiếp đó, mọi người ngồi lên tọa kỵ của mình rời đi bốn hướng.
Bên này, đám người Tử Tiêu vẫn bay về hướng tây. Bây hồi lâu, liền hạ xuống một đỉnh núi. Bởi vì Tử Tiêu ôm Độc Cô Thiên Diệp, Thứ Hồn ôm Bách Lý Như Yên, chỉ có hai người Thất Nguyệt và Hắc Tử dựng lều. Rất nhanh, lều trại liền dựng xong, vì bọn họ không có thói quen mang theo giường, chỉ có Thất Nguyệt mang theo giường lớn, Tử Tiêu và Thứ Hồn phải đặt Độc Cô Thiên Diệp và Bách Lý Như Yên nằm cạnh nhau.
Nhìn hai người nằm ngủ song song, cái người từ nhỏ đến lớn nhìn gương mặt yêu nghiệt của Tử Tiêu vẫn không nhịn được cảm than hai người là tuyệt thế tao nhã.
“Mỹ nữ a!” Thất Nguyệt chậc chậc hai tiếng nói.
“Chính xác.” Hắc Tử đồng ý.
Luôn luôn thích mỹ nữ, lần này Thứ Hồn lại yên lặng không nói. Bọn người Thất Nguyệt nhìn qua, phát hiện vẻ mặt rối rắm của hắn nhìn Bách Lý Như Yên.
“Này này, Thứ Hồn, ngươi sao vậy? Khó có khi im lặng vậy nha.” Thất Nguyệt ngồi bên cạnh Hắc Tử, nói.
Nếu là trước kia, Thứ Hồn nhất định sẽ nhìn mỹ nữ đến ngây người, nhưng lần này thì lại không biểu hiện gì, nhìn Thất Nguyệt một cái, xoay người ra khỏi lều trại.
Thất Nguyệt bị coi nhẹ, nói: “Thứ Hồn sao vậy?”
Hắc Tử vỗ vai Thất Nguyệt: “Bách Lý Như Yên cứu hắn, trong lòng hắn đang rối rắm.
“Rối rắm gì?”
Hắc Tử vỗ đầu Thất Nguyệt: “Thứ Hồn là Thần thú gì?”
Thất Nguyệt vẫn không cón phản ứng lại, nói: “Kỳ Lân a! Nhưng có liên quan gì?”
“Sao trước giờ ta không biết chỉ số thông minh của ngươi lại thấp như vậy chứ?” Hắc Tử lần này không đánh Thất Nguyệt, lại vỗ vỗ trán mình, nói: “Kỳ Lân là Thụy thú, Bách Lý Như Yên cùng chủng tộc với quỷ dạ xoa, Thứ Hồn luôn bài xích nàng. hiện tại hắn được Bách Lý Như Yên cứu, ngươi nói xem trong lòng hắn có thể không rối rắm sao? Ngốc ! Theo ta ra ngoài xem hắn !”
Hắc Tử nói xong, liền lôi kéo Thất Nguyệt ra ngoài, chỉ còn lại một mình Tử Tiêu trong lều trại.
Tử Tiêu lấy khăn và nước, định lau mặt và tay Độc Cô Thiên Diệp một chút. Khăn mặt vừa lau qua mặt nàng, nhìn dung nhan tái nhợt, bạc môi khiêu gợi khẽ nhếch, hồi lâu nói nói: “Ta nên làm gì nàng bây giờ đây? Ta muốn cho nàng sống dưới cánh chim của ta, nhưng lại không muốn khiến nàng không vui. Nàng có suy nghĩ của nàng, có hoài bảo của nàng, ta thích bộ dạng tùy ý của nàng, nhưng lại lo lắng nàng không giải quyết được những phiền toái. Cho nên ta vẫn luôn đi theo nàng. Nàng phải tin tưởng ta sẽ khiến cho nàng yêu ta như ta yêu nàng.”
Nói xong, hắn liền cuối xuống, hôn lên cánh môi đỏ mọng của nàng, cảm giác mềm mại kia khiến hắn không thể khống chế được.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được có người tới, đứng dậy, cầm lấy khăn lau tay cho nàng.
Một thân ảnh xuất hiện trong lều trại.
Tử Tiêu xoay người nhìn Đinh Đang.
Đúng vậy, người đến chính là Đinh Đang. Mộng Thiên Quân cảm nhận được Bách Lý Như Yên bị thương, nên sai Đinh Đang đến đón nàng về.
Đinh Đang nhìn Tử Tiêu lau tay cho Độc Cô Thiên Diệp, thất thanh kêu: “Tiêu đại nhân, sao lại là ngài?” Sao ngài lại làm việc này? Những lời này bị hắn nuốt xuống đúng lúc.
Tiếp đó, hắn nhìn Độc Cô Thiên Diệp được lau sạch sẽ, rồi nhìn Bách Lý Như Yên bẩn hề hề nằm bên cạnh, khóe miệng co rút. Tuy rằng ngươi không gần nữ nhân, nhưng cũng không nên keo kiệt như vậy chứ?
“Không nghĩ tới lại là ngươi. Ta còn tưởng rằng hắn đích thân đến đây.” Tử Tiêu nói.
Đinh Đang tới bên cạnh Bách Lý Như Yên, nói: “Vương có việc phải ra ngoài nên sai ta đến đón công chúa trở về.”
Tử Tiêu gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
Sau đó Đinh Đang lấy ra một cái hộp, nói: “Đây là do Vương giao cho nàng. Bên trong là thông tin thạch liên hệ với công chúa, thỉnh cầu Tiêu đại nhân giao lại cho nàng.”
Tử Tiêu nhận lấy, nói: “Được.” Hắn biết Độc Cô Thiên Diệp cùng Bách Lý Như Yên tình cảm thắm thiết, quy củ ở nơi đó hắn cũng biết, cho nên vui vẻ tiếp nhận chuyện chuyển giao.
Đinh Đang nói xong, cúi người hành lễ với công chúa, rồi ôm lấy Bách Lý Như Yên, đúng lúc bị Thứ Hồn thấy được. Nhìn thấy Bách Lý Như Yên ở trong lòng Đinh Đang, hắn đột nhiên cảm thấy chói mắt, thực không thích, còn chán ghét hơn so với việc bài xích Bách Lý Như Yên!
Đinh Đang nhìn thấy Thứ Hồn, gật gật đầu xem như chào hỏi, sau đó nói với Tử Tiêu: “Ta mang công chúa về trước. Tiêu đại nhân, Vương sai ta nhắn với ngài, có rảnh thì xuống dưới chơi.”
Tử Tiêu nói: “Được. Có thời gian ta nhất định sẽ tới.”
Đinh Đang gật gật đầu, sau đó mang theo Bách Lý Như Yên biến mất giữa không khí.
“Nàng cứu ngươi, ngươi có vẻ không cảm tạ gì người ta.” Tử Tiêu nói, “Ngươi có muốn mang ân cứu mạng không gì báo đáp, nên lấy thân báo đáp không?”
Thứ Hồn nghe thấy Tử Tiêu nói vậy, liền nhảy dựng, quát: “Ngươi muốn ta lấy thân báo đáp người của chi tộc hắc ám? Ta là Kỳ lân, Thụy thú Kỳ lân, bài xích loài này nhất, ngươi không biết sao?”
Tử Tiêu ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Ta muốn thay y phục cho Tiểu Diệp Nhi, ngươi có rảnh thì tránh ra đi.”
“Ngươi mới rảnh rỗi !” Thứ Hồn tiếp tục rống, “Ngươi có tin là khi nàng tỉnh lại sẽ tát ngươi một phát hay không?”
“Ta là người của Tiểu Diệp Nhi, thay quần áo cho nàng là chuyện bình thường, vì sao muốn đánh ta? Chẳng lẽ ngươi muốn thay?” Tử Tiêu nói, “Bây giờ không đi, ta liền nhốt ngươi vào không gian linh thú a! Đến lúc đó, bộ ngực lớn mông lớn…”
Tử Tiêu còn chưa nói xong, Thứ Hồn liền chạy ra ngoài. Bây giờ hắn nghe thấy bộ ngực lớn mông lớn liền không thích, nghĩ phải khéo léo như Bách Lý Như Yên mới gọi là đẹp !
Khi Độc Cô Thiên Diệp tỉnh lại thì cũng là lúc Bách Lý Như Yên rời đi được ba ngày. Nàng mơ thấy mình cùng Bách Lý Như Yên đang chiến đấu, sau đó bị mình liên lụy, đi tới thế giới này, lại thường xuyên bị người người khi dễ.
Nàng ngồi dậy, xoa xoa trán, vừa định xuống giường liền thấy Tử Tiêu tiến vào.
“Nàng tỉnh rồi? Đến đây uống chút cháo đi.” Tử Tiêu bưng một chén cháo tiếng vào, ngồi xuống bên cạnh giường.
Nhìn bát cháo, Độc Cô Thiên Diệp nhớ tới khi còn ở Mạc gia Bồ thành, hắn vì nàng mà nấu bữa cơm, lúc ấy cũng có bát cháo.
Nàng nhận lấy bát cháo, nhưng không uống, ngẩng đầu nhìn Tử Tiêu, hỏi: “Như Yên đâu?”
“Nàng được người ở nơi đó đón đi rồi.” Tử Tiêu nói, rồi lấy ra cái hộp Đinh Đang giao: “Cái này là do Đinh Đang để lại, nói là có thể liên lạc với Bách Lý Như Yên.”
“Được đưa đi? Khi nào?”
“Ba ngày trước. Nàng đã hôn mê ba ngày rồi.” Tử Tiêu nói, “Nàng vẫn có thể gặp lại nàng ấy, bây giờ thì mau ăn chút gì đó đi.”
Độc Cô Thiên Diệp thu hồi cái hộp, cúi đầu ăn cháo.
Lần này nàng hôn mê lâu như vậy, là do ngày đó tiêu hao quá nhiều linh lực, vì khởi động lĩnh vực, khiến chó tinh thần lực của mình cạn kiệt, vì muốn khôi phục tinh thần lực tiêu hao nên mới hôn mê lâu như vậy.
“Cám ơn ngươi.” Độc Cô Thiên Diệp uống xong cháo, nói.
Tử Tiêu tự nhiên nhận lấy bát, nói: “Bây giờ còn không đến mười ngày nữa bí cảnh sẽ mở ra, chúng ta nhanh chóng đi tìm hương thơm ngào ngạt đi.”
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, chuẩn bị xuống giường, mới phát hiện quần áo của mình đã được đổi. Không cần nghĩ cũng biết vì sao, nàng nhìn Tử Tiêu vẫn ngồi bên giường như cũ, nói: “Ta muốn thay quần áo, ngươi ra ngoài đi.”
Lần này, Tử Tiêu đứng dậy rời đi, đến cửa lều trại thì xoay người lại, nói: “Ta thấy nàng mặc quần áo của ta rất tốt, rất gợi cảm.” Nói xong liền chạy nhanh.
Độc Cô Thiên Diệp nắm lấy gối ném Tử Tiêu, may mà hắn nhanh chân, không thì bị nàng ném trúng rồi.
Thay xong quần áo, Độc Cô Thiên Diệp ra khỏi lều, nhìn thấy chỉ có một mình Tử Tiêu đang nghịch nghịch cái gì đó.
“Đám Thất Nguyệt đâu?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
“Đi ra ngoài tìm linh thú trong này hỏi xem tìm hương thơm ngào ngạt ở đâu rồi.” Tử Tiêu thu thập xong đồ ăn, nói.
“À.” Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, đây cũng là biện pháp tốt, so với việc tự mình đi tìm loạn thì tốt hơn nhiều. Không Linh bí cảnh này cũng thật sự quá lớn, muốn tự mình tìm sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Mà thời gian của họ không còn nhiều lắm. Bây giờ họ đang ở phía tây của bí cảnh, linh thú nơi này chắc sẽ biết hương thơm ngào ngạt đang ở đâu.
Chỉ chốc lát sau, Thất Nguyệt và Hắc Tử trở về.
“Thế nào?” Độc Cô Thiên Diệp tiến lên hỏi.
“Chúng ta hỏi một con diều hâu, nó nói đi về hướng tây khoảng hai ngày, sẽ thấy một thảo nguyên. Giữa thảo nguyên có mấy ngọn núi, trên vách núi đen có hương thơm ngào ngạt hoa. Nhưng nói đó cấm bay.” Hắc Tử nói.
“Chúng ta thu dọn xong liền xuất phát.” Tử Tiêu nói.
“Được.”
Rất nhanh mọi người liền thu dọn xong, bốn người ngồi trên lưng Lam Mân, bay về phía tây. Bay được một ngày, mọi người liền nhìn thấy thảo nguyên, xa xa có vài ngọn núi, bình nguyên rất cao.
Quả nhiên, Lam Mân vừa đến gần thảo nguyên liền không thể bay được, vì thế mọi người đành phải xuống dưới đi bộ. Mà mấy ngọn núi kia, nhìn như rất gần, nhưng không nghĩ tới bọn họ phải cưỡi huyễn thú chạy ba ngày mới đến.
Lên đến đỉnh núi, Độc Cô Thiên Diệp cúi người nhìn xuống, trên vách núi đen hơn trăm thước, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng hương thơm ngào ngạt hoa.
“Cao vậy sao?!” Thất Nguyệt nhìn vách núi đen thẳng tắp, nói.
“Phải làm thế nào?” Hắc Tử cũng hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn khoảng cách, nói: “Chỉ có thể buộc dây thừng leo xuống. May mà nơi này chỉ cấm bay, nếu ngay cả nhẫn không gian cũng bị cấm nữa thì thảm rồi.”
Độc Cô Thiên Diệp lấy ra một sợi dây thừng, nhìn nhìn chung quanh, buộc một đầu dây lên một tảng đá, sau đó vòng lên thân cây trên vách núi mấy vòng.
“Để ta đi?” Tử Tiêu nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp tự mình muốn leo xuống, nói.
“Ngươi không biết cách hái.” Độc Cô Thiên Diệp nói: “Nếu bị hỏng, chúng ta sẽ phải tiếp tục tìm kiếm. Trước kia ta dã từng làm việc này, không sao đâu.”
“Vậy được rồi.” Tử Tiêu nói. Hắn quả thực không biết cách hái thuốc, chỉ có thể để nàng tự làm.
Độc Cô Thiên Diệp buộc dây thừng xong, đang muốn để cho bọn Thất Nguyệt hỗ trợ leo xuống, phát hiện Tử Tiêu lấy dây thừng quấn mấy vòng lên cánh tay.
Nàng nhìn tay hắn, muốn nói gì đó, cuối cùng liền xoay người đi đến vách núi, nói: “Ta sẽ đi xuống từ đây, hai người giúp ta giữ dây thừng, thả dây theo tiến độ của ta.”
“Được.” Thất Nguyệt mở miệng, Hắc Tử cũng gật đầu.
Độc Cô Thiên Diệp dặn dò xong, bắt đầu leo xuống từng chút một. Khi vừa bắt đầu liền khá tốt, bởi vì có nhiều tảng đá nhô ra, trợ lực cho nàng rất nhiều, càng xuống dưới, tảng đá càng ít, nàng chỉ có thể để họ từ từ thả dây ra.
Hồi lâu sau, nàng liền đi tới bên cạnh hương thơm ngào ngạt hoa.
“Rất tốt !” Nàng la lớn.
Nàng lấy trong nhẫn không gian ra cái xẻng nhỏ, chậm rãi xúc bùn đất chung quanh, bùn đất liền bị xới tung, nàng thu hồi cái xẻng, sau đó nắm lấy gốc hoa lấy ra, tận lực không làm tổn thương bộ rễ. Vài phút sau nó liền được hái xuống.
Nàng đưa hương thơm ngào ngạt hoa vào Luyện Yêu hồ giao cho Đô Đô, để nó gieo trồng. Bọn người Tử Tiêu chỉ nghĩ nàng chỉ cần một gốc hoa, thực ra một gốc thì không đủ, nhưng vì có Luyện Yêu hồ, một gốc là đủ.
Chuẩn bị tốt hết thảy, Độc Cô Thiên Diệp kéo dây, bọn người Thất Nguyệt liền kéo dây lên. Tốc độ nhanh hơn lúc đi xuống, chỉ chốc lát sau, Độc Cô Thiên Diệp liền leo lên vách núi đen.
“Chuẩn bị xong rồi?” Tử Tiêu bương dây thừng trong tay, hỏi.
Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, sau đó liền cởi bỏi dây thừng trên người. Bởi vì an toàn, nàng buộc dây rất chặt nên không dễ cởi ra.
Tử Tiêu tiến lên: “Nàng đừng động đậy.” Sau đó liền cúi người giúp nàng tháo dây.
Đầu hắn vừa vặn tới trước mặt Độc Cô Thiên Diệp, Độc Cô Thiên Diệp nhìn mái tóc đen dài của hắn, mơ hồ ngửi thấy một mùi hương. Chỉ cần nàng nâng tay, liền có thể ôm hắn vào lòng .
Khụ khụ… Độc Cô Thiên Diệp vì ý nghĩ của mình mà đỏ mặt.
“Xong rồi.” Cởi hồi lâu, dây thừng liền bị cởi bỏ.
“Ừm.” Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, thu hồi tâm tư của mình.