Lần đầu tiên bị thả giữa không trung, không thể sử dụng linh lực đè chết nguoi72. Lần thứ hai trực tiếp bị thả vào trong biển.
Mà lúc này đây ——
Độc Cô Thiên Diệp bị quăng ra thì trong thông đạo không gian, phát hiện lần này không ở giữa không trung, cũng không ở đáy biển, mà là trên thứ gì đó mềm nhũn, nàng đang cảm thấy may mắn, phát hiện thứ dưới thân nóng hầm hập, còn tại đang kịch liệt phập phồng .
Không thích hợp!
Mang theo nghi hoặc nhìn thoáng qua Hác Bằng Du bên cạnh, hỏi: "Chúng ta đang ở nơi nào?" Không đợi Hác Bằng Du trả lời, đột nhiên nàng từ lăn từ trên đó xuống đất, sau đó ánh mắt nhất thời thẳng !
Ni mã! Bọn họ trực tiếp bị đá đến đang trên người hai hắc hưu cự hổ! Mà bọn họ còn đánh gãy chuyện tốt của người ta !
"Rống!" Cự hổ giống đực bị đánh gãy chuyện tốt nhất ngưỡng về phía sau, quăng Hác Bằng Du xuống dưới. Nó xoay người tức giận trừng hai người, thét dài một tiếng, lập tức công kích hai người.
"Ta lau!" Hác Bằng Du lập tức phản ứng lại, kéo Độc Cô Thiên Diệp chạy.
Độc Cô Thiên Diệp bị kéo như vậy, nghe cự hổ gầm rú phía sau, từ kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, đảo tay bắt lấy Hác Bằng Du, nói: "Yên!" Sau đó vận bộ pháp khởi phiêu miểu, kéo hắn rời khỏi rất nhanh.
Không biết đã chạy bao xa, Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du nhìn thấy phía sau không còn bóng dáng cự hổ mới ngừng lại. May mà đối phương là linh thú không am hiểu tốc độ, bằng không hai người sẽ thảm.
"Tiểu sư muội, nhân phẩm của muội, ai, huynh đã lĩnh giáo!" Hác Bằng Du thở hổn hển, dựa vào một gốc cây đại thụ ngồi xuống.
"Ai bảo huynh cùng đi? !" Độc Cô Dật Hiên ngồi đối diện hắn, trừng hắn nói.
Khi nàng rời khỏi gia tộc Độc Cô, Hác Bằng Du chạy ra, nói muốn đi cùng nàng. Độc Cô Thiên Diệp hỏi hắn nguyên nhân, hắn nói có một lần nghe được nàng và Tử Tiêu nói về địa ngục Vô Gian, đi theo nàng, có lẽ có thể tìm được phương pháp đi vào trong đó. Độc Cô Thiên Diệp nghe thấy lời nói của hắn, thì không lý do cự tuyệt hắn, đành phải cho hắn theo.
"Huynh cũng chưa nói gì không phải sao?" Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp bực mình, Hác Bằng Du cười làm lành nói, "Đúng rồi, sư phó có nói cho muội không, sư công chúng ta ở đại lục Phượng Vũ?"
"Sư công ở đại lục Phượng Vũ?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du, lắc đầu, nói: "Mọi người đều nói sư công rất thần bí, nhưng không ai nói cho muội là ở đây. Chúng ta phải đi thăm ông ấy sao?"
"Lần trước khi đi sư phó trực tiếp dùng truyền tống trận mang huynh đi, huynh cũng không biết lão nhân gia ở đâu." Hác Bằng Du nhún nhún vai trả lời.
"..."
Độc Cô Thiên Diệp nhìn Hác Bằng Du, nàng rất muốn nói: nàng thật sự không biết hắn!
Nàng gọi Lam Mân và tiểu Hỏa kêu đi ra, nói: "Lam Mân, giờ chúng ta đã đến đại lục Phượng Vũ. Trước kia ngươi sống ở đâu?"
Hình như không nghĩ tới mình còn có thể lại bước trên đất đai của đại lục Phượng Vũ, cảm xúc của Lam Mân rất kích động, nhìn khắp nơi. Nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp nói, trả lời: "Chủ nhân, trước kia ta ở một chỗ tên Ngô Đồng Lâm*, nơi đó mấy chục vạn dặm tất cả đều là cây ngô đồng."
*cánh rừng Ngô Đồng
"Vậy Ngô Đồng Lâm ở đâu?" Hác Bằng Du hỏi. Rộng lớn như vậy mà đều là cây ngô đồng, cảnh tượng kia đồ sộ bao nhiêu chứ!
"Ách, ta chưa từng ra khỏi Ngô Đồng Lâm, cho nên..." Lam Mân hơi ngượng ngùng nói.
"Không phải đâu? Ngươi cư nhiên chưa từng ra khỏi Ngô Đồng Lâm? !" Hác Bằng Du kêu lên.
"Chuyện này có cái gì mà tò mò chứ, chúng ta không đến siêu thần thú thì không cho đi ra. Ta không có đi ra rất bình thường !" Lam Mân giải thích.
"Vậy nói cách khác, ngươi cũng không biết chúng ta nên đi Ngô Đồng Lâm thế nào." Độc Cô Thiên Diệp tổng kết.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?" Tiểu Hỏa hỏi.
"Đi chỗ có người hỏi một câu trước đi." Độc Cô Thiên Diệp nói xong đứng lên, bảo Lam Mân hóa ra bản thể, mới vừa đi hai bước chuẩn bị bay lên lưng nó, đất dưới chân biến mất, cả người rớt đi xuống.
"Tỷ tỷ!" Tiểu Hỏa ở bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp rơi vào trong đất, nhảy xuống sát đó.
"Tiểu sư muội? !" Hác Bằng Du chạy tới, nhìn không tới bóng dáng Độc Cô Thiên Diệp và tiểu Hỏa, chỉ nhìn thấy một cái động sâu không thấy đáy. Hắn quýnh lên, cũng nhảy xuống theo.
Khi Lam Mân thấy Độc Cô Thiên Diệp ngã xuống thì hóa thành hình người, chờ Hác Bằng Du nhảy xuốn xongg, nàng cũng nhảy xuống.
Độc Cô Thiên Diệp vẫn rơi xuống theo cái động kia, hơn nữa nàng phát hiện nơi này cư nhiên không thể ngự không phi hành! Độc Cô Thiên Diệp nhìn phía trên một chút, phát hiện cái động lúc trước có thể chưa thân thể nàng thoạt nhìn tựa như bát khẩu, có thể thấy được chiều sâu huyệt động này. Nếu ngã xuống thế này nàng chắc chắn sẽ ngã thành thịt vụn!
"Tiểu Đằng, đi!" Độc Cô Thiên Diệp hô giữa tình thế cấp bách.
Đằng Hoàng được mệnh lệnh của Độc Cô Thiên Diệp, đưa một mặt thân mình ra ngoài, thân dài ra rất nhanh, sau khi rơi xuống đất dùng dây đan thành một cái lưới lớn, trên đó còn mở mấy đóa hoa. Vừa mới chuẩn bị xong, Độc Cô Thiên Diệp đã rơi xuống đó, bắn ngược trên đóa hoa.
"Chủ nhân, ngươi không có việc gì chứ?" Đằng Hoàng thân thiết hỏi.
"Ta không sao." Độc Cô Thiên Diệp cao thấp đứng lên từ đóa hoa, nói: "Trước để ở nơi này, các nàng lại dùng ."
"A —— tỷ tỷ!"
"Phanh!"
Tiếng Tiểu Hỏa thét chói tai truyền đến đóa hoa, nàng nghĩ lần này chắc là sẽ chơi xong, ngay sau đó thì trên trên thứ gì đó mềm nhũn.
Đằng hoàng đưa tiểu Hỏa xuống, Độc Cô Thiên Diệp đi lên ôm lấy nàng, vừa đứng vững, Hác Bằng Du và Lam Mân lần lượt rớt xuống.
"Răng rắc!"
"Ôi!"
"A —— "
Khi Lam Mân rơi xuống thì trúng ngay tay Hác Bằng Du, chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, tiếp theo đó là Hác Bằng Du tru lên.
"A, thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Lam Mân nhanh chóng đi xuống.
"Tay của ta..." Hác Bằng Du nâng tay mình một chút, phát hiện đau tới tim, nhanh chóng buông, ghé vào trên đóa hoa thảm thiết nhìn ba người Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp lấy một lọ đan dược ra, đổ một viên cho hắn ăn, nói: "Sư huynh, vận khí của huynh, muội cam bái hạ phong!"
"Ách!" Hác Bằng Du cảm thấy lời này thế nào nghe như vậy quen tai, mới nhớ tới lúc trên mặt đất hắn nói với Độc Cô Thiên Diệp lời gần giống vậy.
Nói vận khí Hác Bằng Du cũng quả thật có vẻ tệ, bị độc hoa độc, thiếu chút nữa bị Đằng Hoàng ăn luôn, giờ lại bị Lam Mân làm gãy cánh tay.
"Vui sướng khi người gặp họa!" Hác Bằng Du nhìn Độc Cô Thiên Diệp, mở to hai mắt lên án.
"Cũng vậy." Độc Cô Thiên Diệp cười nói.
Hác Bằng Du vẫn ghé vào trên đóa hoa thực nhân, chờ cánh tay hết đau mới lung lay đứng lên. Độc Cô Thiên Diệp đã quan sát địa thế nơi này rõ ràng .
"Thế nào, có phát hiện gì không?" Hác Bằng Du hỏi.
"Xem qua chung quanh, nơi này như là một cái động thiên nhiên rất rộng rãi, rất rộng, không có gì đặc biệt, nhưng bên trong có một đường hầm, muội đi vào một lát, nghĩ huynh ở trong này, thì không đi thật xa." Độc Cô Thiên Diệp nói, "Giờ huynh sao rồi?"
Hác Bằng Du giật giật cánh tay hắn, nói: "Không có việc gì. Chúng ta vào trong nhìn xem?"
"Hảo." Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, nắm tay tiểu Hỏa xoay người đi trước, Hác Bằng Du và Lam Mân đi theo sau các nàng.
Nơi này thật là một cái động rộng rãi, một đường đi tới, nhìn thấy các loại thạch nhũ hình thù kỳ lạ, càng đi vào sâu, hình dạng càng xinh đẹp kì lạ.
"Tỷ tỷ, nơi này thật đẹp!" Tiểu Hỏa chỉ vào thạch nhũ bên cạnh kêu lên.
"Xác thực rất kỳ lạ!" Độc Cô Thiên Diệp cũng tán thưởng nói.
"Rất thần kỳ!" Hác Bằng Du cũng dùng vẻ mặt ngạc nhiên nói.
Bọn họ tiếp tục đi sâu vào trong, Độc Cô Thiên Diệp phát hiện thạch nhũ bên trong đều biến thành màu lục, trên đó còn có những thứ màu lục giống như thực vật vậy.
Hơn hai giờ trôi qua, bọn họ vẫn chưa đi đến cuối như cũ.
"Không gian nơi này quá nhỏ, bằng không ta biến thân mang tỷ đi qua." Tiểu Hỏa oán giận nói.
Độc Cô Thiên Diệp cũng hơi mệt mỏi, xoay người nói với Hác Bằng Du: "Lại đi một lát, nếu còn chưa đi đến cùng thì chúng ta quay về đi."
"Được." Hác Bằng Du nói, hắn cũng không sao cả, dù sao hắn đối thứ này cũng không có đặc biệt ham thích.
Bọn họ lại đi hơn nửa giờ, ngay lúc bọn họ tính buông tha, đột nhiên đóa hoa trên mu bàn tay Độc Cô Thiên Diệp nổi lên, hơn nữa hoàn toàn giãn ra.
"Oa, thật thoải mái nha!" Đằng Hoàng xoay tròn đóa hoa nhỏ của mình, vui vẻ kêu.
"Sao vậy?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi Đằng Hoàng.
"Chủ nhân, ta cảm thấy thật thoải mái! Cảm thấy giống như muốn bay lên vậy đó!" Đằng Hoàng kích động nói.
"Nga?"
"Thật sự, chủ nhân bên trong nhất định có bảo bối! Chúng ta mau đi xem đi." Đằng Hoàng thúc giục.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn Hác Bằng Du, thấy hắn không ý kiến gì, thì tiếp tục đi đến phía trước. Càng đi vào trong, phản ứng của Đằng Hoàng càng mãnh liệt, thậm chí còn hừ ca biểu đạt cảm thụ tuyệt vời của mình lúc này.
Nhưng Độc Cô Thiên Diệp không nghe thấy nó hừ là gì, bởi vì nàng chỉ nghe được một từ.
", , ..."
"Tỷ tỷ xem nè!"
Chuyển quá khúc ngoặt, tiểu Hỏa đi phía trước phát hiện trước mặt có một đám khí màu lục, bao phủ cả động rộng rãi, kinh ngạc kêu Độc Cô Thiên Diệp.
Độc Cô Thiên Diệp chuyển qua, cũng thấy cảnh tượng phía trước, giữ chặt Đằng Hoàng liều mạng muốn lủi về phía trước, nói: "Sư huynh, huynh có biết đây là cái gì không?"
Hác Bằng Du nhìn thoáng qua đám màu lục kia, không xác định nói: "Này, có lẽ huynh biết."
Đây tính là trả lời gì?
"Ách, cuối cùng thứ này là cái gì? !" Độc Cô Thiên Diệp vẻ mặt hắc tuyến hỏi.
"Đây hẳn là mộc khí." Hác Bằng Du trả lời nói.
"Mộc khí? Là cái gì vậy?" Độc Cô Thiên Diệp tiếp tục hỏi.
Hác Bằng Du nhún nhún vai, nói: "Ta cũng không phải rất rõ ràng. Chỉ biết là một đám khí màu lục ngưng kết cùng một chỗ ."
Lam Mân phía sau đi lên, nhìn thấy mộc khí, kích động nói: "Đây đúng là mộc khí!"
"Lam Mân, ngươi biết mộc khí hả?"
Lam Mân gật gật đầu nói: "Mộc khí là một tồn tại đặc biệt trong trời đất. Chúng ta đều biết nguyên tố linh lực cơ bản có kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại, trong năm loại thì thuộc tính mộc đặc biệt nhất, bởi vì cây cối có sinh mệnh, cho nên linh khí thuộc tính mộc cũng mang theo hơi thở sinh mệnh. Mà mộc khí là linh khí có hơi thở sinh mệnh mạnh mẽ ngưng tụ lại một chỗ, loại linh khí này độ tinh khiết khá lớn, nếu linh sư hấp thu có hiệu quả tăng lên linh lực rất lớn, thậm chí có thể thăng cấp. Nhưng muốn hình thành mộc khí thì phải có nhất định thể ngưng kết, ngưng kết khác nhau sẽ tạo đi ra lớn nhỏ khác nhau, một đám lớn như vậy, không biết ngưng kết bên trong là cái gì. Đúng rồi, hấp thu ngưng kết kia cũng là có hiệu quả giống nhau."
Khi Lam Mân xác định đó là mộc khí, Độc Cô Thiên Diệp không lại ngăn cản Đằng Hoàng. Đằng Hoàng vừa được tự do, vui vẽ bò dây thân qua. Sau đó bên này vừa thu lại, thì chìm vào trong mộc khí.
"Chủ nhân, chủ nhân, bên trong thật thoải mái! Ngươi mau tới đây." Đằng Hoàng ở bên trong nhảy lên, sảng khoái, nhưng còn chưa quên chủ nhân của mình.
"Xung quanh đều là tảng đá, sao có thể hình thành mộc khí mà không phải thổ khí?" Độc Cô Thiên Diệp nhìn động rộng rãi hỏi.
"Chỉ có linh khí hệ mộc mới có thể ngưng tụ ra mộc khí, những thứ khác là không được, đây là ta nói vì sao mộc khí lại đặc biệt." Lam Mân bổ sung nói.
Hác Bằng Du đi lại gần quan sát một chút, nói: "Nhìn không thấy bên trong ngưng kết là cái gì."
Độc Cô Thiên Diệp và Lam Mân, tiểu Hỏa cũng đi tới, bởi vì Hác Bằng Du không phải linh sư hệ mộc, cho nên cảm nhận không ra cái gì đặc biệt, nhưng khi bọn Độc Cô Thiên Diệp tới gần, thì cảm thấy vô cùng thoải mái, làm cho người ta không tự chủ được trầm tĩnh lại.
"Chủ nhân, ngài hấp thu mộc khí này đi!" Lam Mân nói. Nơi này chỉ có Độc Cô Thiên Diệp và Hác Bằng Du, Hác Bằng Du không phải hệ mộc, cho nên đối với hắn mà nói, hấp thu thứ này căn bản là lãng phí tài nguyên.
"Đúng vậy, muội hấp thu cho chúng ta nhìn xem bên trong ngưng kết ra cái gì." Hác Bằng Du cũng thúc giục.
Độc Cô Thiên Diệp quan sát mộc khí một chút, nói: "Nếu ta muốn hấp thu, phỏng chừng mất một thời gian thật dài."
"Không quan hệ, ngươi chậm rãi hấp thu, ta cũng ngồi xuống tu luyện một chút. Hoặc là ngủ." Hác Bằng Du đánh ngáp nói.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn tảng đá xung quanh, nói: "Sư huynh, huynh tu luyện không phải linh lực hệ kim sao? Nơi này..." Ngón tay nàng chỉ tảng đá trước mắt, nói: "Linh khí hệ kim nơi này hẳn là không nhiều lắm đi?"
"Hắc hắc, thật ra, ta cũng có thể hấp thu linh khí hệ thổ." Hác Bằng Du nói, "Ta có thể tu luyện ở nơi này."
"Huynh cũng là song hệ linh sư à? !" Độc Cô Thiên Diệp bị lời nói Hác Bằng Du làm kinh hách, hắn cũng là song hệ linh sư? Vì sao chưa từng nghe hắn nói qua, cũng chưa từng thấy hắn sử dụng linh lực hệ thổ?
"Đúng vậy, nhưng bình thường ta cũng không có sử dụng nó. Ngay cả bọn sư huynh cũng không biết ta là song hệ. Có đôi khi ta cũng quên mình là song hệ, lúc nhớ tới thì vội vàng ngủ, cũng không cho bọn hắn nói qua. Hắc hắc." Hác Bằng Du vuốt cái ót nói, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quát to một tiếng nói: "A! Tiểu sư muội ngươi đi trước hấp thu này đi. Xong rồi về sau chúng ta nhìn xem sau đó còn có đường không, chứ cái động kia cao như vậy còn cấm không, nếu nơi này không có đường, chúng ta sẽ thảm ."
Độc Cô Thiên Diệp cũng nghĩ tới vấn đề đi lên, nhưng nếu nơi này không có đường ra, có thể cho Đằng Hoàng mang bọn họ lên. Cho nên nàng cũng không nóng nảy. Nàng đi vào giữa mộc khí khoanh chân ngồi xuống, khi nhìn Hác Bằng Du phát hiện hắn đã chuyển giường ra .
"Đã biết huynh sẽ chọn ngủ!" Độc Cô Thiên Diệp nói, sau đó nhắm mắt bắt đầu hấp thu mộc khí.
Lam Mân và tiểu Hỏa cũng ngồi xuống bắt đầu tu luyện, trong động rộng rãi lại yên tĩnh lại.
Mộc khí bị Độc Cô Thiên Diệp hấp thu, linh khí nồng đậm gần như chất lỏng bắt đầu chuyển động, xoay tròn bên người Độc Cô Thiên Diệp, tiến vào thân thể của nàng. Bởi vì đều tiến nhập trạng thái tu luyện hoặc là trạng thái ngủ, ai cũng không phát hiện chỗ trung tâm có ánh sáng lục chói mắt hiện lên.
Độc Cô Thiên Diệp vẫn lặp lại hút mộc khí vào thân thể, dẫn vào đan điền, sau đó áp súc, tận lực làm cho sau khi mình hấp thu nhiều linh khí như vậy sẽ không tạo thành thực lực bất ổn. Tuy rằng dùng thời gian dài, nhưng cũng không có hậu quả gì.
Khi mộc khí bị hấp thu hơn một nửa, Độc Cô Thiên Diệp liền cảm thấy linh lực bão hòa, có thể thăng cấp thần vương cao nhất, nhưng là nàng nghĩ cuối cùng đến đánh sâu vào hiệu quả sẽ rất tốt, thì áp xuống, chờ phóng thích cuối cùng.
Thời gian một tháng vội vàng đi qua, trong lúc đó Hác Bằng Du đã tỉnh một lần, phát hiện mộc khí còn rất nhiều, thì tiếp tục ngủ. Đang lúc hắn ngủ say đến hương vị ngọt ngào, ánh sáng thăng cấp làm hắn bừng tỉnh. Hắn lập tức mở mắt, nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp đối diện đang ở trong ngân quang thăng cấp.
Thần vương cao cấp thăng cấp thành thần vương đỉnh phong, thần vương cao nhất lại thăng cấp đến thần hoàng sơ cấp, Hác Bằng Du sợ tới mức thiếu chút nữa lăn trên giường xuống. Tiểu sư muội biến thái sau khi yên lặng một thời gian lại bắt đầu cuộc sống biến thái của nàng !
Nhưng dọa người nhất là, sau khi Độc Cô Thiên Diệp thăng cấp đến thần hoàng sơ cấp cũng không dừng lại, thực lực còn tiếp tục tang lên, tuy rằng rất chậm chạp, nhưng nàng vẫn va chạm vào cửa thần hoàng trung cấp mới ngừng lại.
"Cuối cùng cũng dừng lại, nếu không ngừng, ta sẽ bị ám ảnh." Hác Bằng Du mềm nhũn ghé vào trên giường, nhỏ giọng nói thầm .
Ngay khi hắn nói xong câu đó, thực lực dừng lại lại bắt đầu đi lên trên, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái vọt tới thần hoàng trung cấp mới ngừng lại. Hác Bằng Du kinh tủng nhìn, không nghĩ tới lại cắn trúng đầu lưỡi của mình!
Sau khi Độc Cô Thiên Diệp thăng cấp xong, thú thú trong Luyện Yêu Hồ đều đi ra hết , bởi vì không gian nhỏ hẹp, chúng nó xuất hiện bằng hình người.
Thú thú nhóm vừa xuất hiện thì bắt đầu điên cuồng thăng cấp, trong đó cấp bậc Lam Mân cao nhất, lập tức thăng cấp đến thần linh thú cấp 2, tiểu Hỏa thần linh thú cấp 2, Thanh Loan thăng cấp vì siêu thần thú cấp 9, tiểu Hắc và Tiểu Cửu thăng cấp thành siêu thần thú cấp 8, tiểu Ngân siêu thần thú cấp 7, Liệt Hỏa thăng cấp thành siêu thần thú cấp 6, Lam Nguyệt siêu thần thú cấp 4. Đằng Hoàng không có cấp bậc cụ thể, nhưng Hác Bằng Du cảm thấy thực lực của nó tuyệt đối cao hơn trước gấp đôi! Chẳng lẽ là bởi vì nó là thực vật sao?
"Tỷ tỷ!" Tiểu Hỏa thăng cấp thần linh thú, vui vẻ muốn đi qua, lại bị Lam Mân bên cạnh lập tức kéo lại.
Mọi người này mới phát hiện, Độc Cô Thiên Diệp cũng không tỉnh lại, như trước nhắm hai mắt ngồi đó. Mà trong tay nàng, đang cầm một viên châu màu lục.