Sau đó nàng và Đô Đô đi vào phòng luyện đan, phòng này là Đô Đô và huyễn thú bên trong chuẩn bị cho nàng. Nàng đi vào không kịp quan sát bài trí ở bên trong, nói với Đô Đô tên dược liệu cần chuẩn bị, Đô Đô không cần rời khỏi, dùng ý niệm đưa dược liệu cần thiết tới đây.
"Đô Đô, tỷ còn muốn một mảnh thiên hoa." Độc Cô Thiên Diệp nói.
Thiên hoa từ khi bị Độc Cô Thiên Diệp bỏ vào đây vẫn chưa có sử dụng, bởi vì điều kiện gieo trồng hà khắc, lúc trước Đô Đô mở một không gian riêng để gieo trồng, trừ bỏ Đô Đô, người khác không biết ở nơi nào.
"Được." Đô Đô trả lời. Rất nhanh, dược liệu thiên hoa xuất hiện.
Độc Cô Thiên Diệp nhìn thiên hoa, vẫn màu lam xinh đẹp như trước. Bởi vì lần đầu tiên sử dụng, nàng không dám cam đoan có thể thành công, cho nên bảo Đô Đô chuẩn bị nhiều hoa một chút, lúc nàng thất bại có thể tiếp tục sử dụng.
Lấy ra dược lô, Độc Cô Thiên Diệp nhóm một đạo hỏa diễm ở dưới, vốn hỏa diễm rất nhỏ, đến dược lô thì thành lớn, thiêu đốt toàn bộ phía dưới lô. Đợi khi dược lô nóng hoàn toàn, nàng bắt đầu ném dược liệu vào luyện hóa, đó là một quá trình không cho phép xuất hiện một chút sai lầm. Đến lúc bỏ thiên hoa, nàng không trực tiếp bỏ vào, mà là cầm một tiểu dược lô khác đến. Bởi vì thời gian và hỏa lực không chính xác, thiên hoa bị cháy thành bụi. May mà nàng không trực tiếp luyện chế cùng thiên hoa với những dược liệu trước đó, bằng không đã hủy hết dược liệu, phải luyện lại từ đầu.
Nàng thử lần thứ hai, đến lần thứ tư mới luyện hóa thành công, nàng luyện thiên hoa đã luyện hóa xong cùng với những dược liệu trước đó, chậm rãi dung hợp, cuối cùng đánh vào huyễn lực, ngưng đan thành công.
Nhìn đan dược màu lam, Độc Cô Thiên Diệp thở phào nhẹ nhõm. Nàng vừa xem thương thế của gia gia phát hiện xương cốt đã vỡ vụn rất nhiều, nếu không có thiên hoa thì nàng cũng không nắm chắc có thể hoàn toàn chữa khỏi cho người.
Thu thập dược lô, nàng trở lại phòng, nhìn thấy nước trong dũng dục đã trong suốt, nàng lấy đan dược ra uy cho Hữu Vô đại sư, chỉ lát sau hắn bắt đầu hộc ra từng ngụm từng ngụm máu đen.
"Này..." Mạc Trì nhìn Vô Hữu đại sư hộc máu, nước trong dũng dục như muốn nhiễm đỏ, lo lắng nhìn Độc Cô Thiên Diệp.
"Trong cơ thể Hữu Vô gia gia có máu đen. Lục phủ ngũ tạng đều bị thương, xuất huyết nghiêm trọng, nếu không loại bỏ, sau này sẽ lưu lại di chứng." Độc Cô Thiên Diệp giải thích." Vừa rồi dược bỏ vào để tăng cường thân thể còn có thêm đan dược, cho nên không cần lo lắng."
Rất nhanh, hắn lại tiếp tục hộc máu. Độc Cô Thiên Diệp nói Đô Đô thay dũng nước sạch, tẩy rửa thân thể rồi đặt hắn trên giường. Nàng lấy đan dược mới luyện chế ra, nhìn hắn nuốt xuống, tâm trạng nặng nề mới hạ xuống.
" Đại cữu cữu, đêm nay ta phải về Thánh Hải thành, không thể chờ Hữu Vô gia gia tỉnh lại. Các ngươi trong này chiếu cố gia gia, hôm sau người sẽ tỉnh lại cho người ăn viên đan dược này." Độc Cô Thiên Diệp giao bình ngọc cho Mạc Trì.
" Yên tâm đi. Tình huống bên ngoài thế nào, nếu có chuyện gì nguy hiểm, đưa chúng ta ra ngoài, không cần giống như lần trước."
"Ta đã biết." Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu chứng tỏ mình nghe lọt, sau đó nói với những người khác, lắc mình ra khỏi Luyện Yêu Hồ.
Bời vì thời gian trong Luyện Yêu Hồ không giống bên ngoài, Độc Cô Thiên Diệp ở bên trong ngây người nhiều giờ, thời gian ở bên ngoài cũng chưa trôi qua bao lâu. Lúc đi ra Giáng Vực còn chưa chuẩn bị xong.
" Đợi một lát nữa." Giáng Vực nói với Độc Cô Thiên Diệp. Ít phút sau, một Độc Cô Thiên Diệp giả sống động xuất hiện trước mặt hai người.
Giáng Vực sau khi hoàn thành, Độc Cô Thiên Diệp để giả nhân ở lại Vô Ưu đảo, mình và Giáng Vực thì ngồi trên lưng Lam Mân ly khai. Lúc các nàng ra đảo Tiểu Tam và Tiểu Tứ cũng không phát hiện, nhưng vẫn đến nhìn từng phòng thấy mọi người có còn thì về nghỉ ngơi.
Bởi vì thời gian khẩn cấp, Độc Cô Thiên Diệp phân phó Lam Mân toàn lực bay đi, đáng lẽ mấy giờ mới tới nhưng Lam Mân chỉ tốn hai giờ đã đến.
Trên lưng Lam Mân, Độc Cô Thiên Diệp và Giáng Vực ngồi sóng vai. Giáng Vực nhìn mình ngồi cùng một chỗ với Thiên Diệp, trong lòng một trận cảm khái. Không nghĩ tới mình có một ngày lại ngồi cùng một chỗ với một nữ nhân, hơn nữa lại là chủ nhân của mình. (^-^)
Chủ nhân, nghĩ đến hai chữ này, Hắn nghĩ tới Giáng Ngục, hắn nhất định là đang phun hỏa. Nhất thạch song sinh, hắn nhận chủ, Giáng Ngục chạy cũng không thoát được.
Nhưng nữ nhân này, làm cho hắn cảm thấy bất đồng, làm cho hắn nguyện ý cùng nàng, vì nàng làm việc. Nhưng là...
"Ngươi tính làm gì tiếp theo ?" Giáng Vực hỏi.
"Tạm thời còn chưa nghĩ tới. Mặc kệ thế nào, không thể để cho Thần điện thành công tẩy não mọi người. Nếu không ngăn được, thì phá hủy hai cây cột đó. Đến đảo Thần điện." Độc Cô Thiên Diệp nói, cũng không có đem hai cây cột ở Thần điện thành cái gì.
Giáng Vực nhìn thiên hạ nho nhỏ, trong lời nói lại bá khí như vậy, nhất thời dũng cảm cũng đứng lên.
"Ta có thể lấy quái hoàng thạch tinh từ cây cột đó ra, cũng có thể bảo hộ bọn họ không chịu ảnh hưởng của quái hoàng thạch tinh. Giáng Vực nói: "Ngươi muốn dùng loại phương pháp nào."
"Nếu đem quái hoàng thạch tinh trảo đi ra, người trong Thần điện có phát hiện không ?" Độc Cô Thiên Diệp nói.
"Chuyện này cái gọi là linh vị có thể cảm nhận được.” Giáng Vực nói.
"Vậy còn phương án thứ hai ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi.
"Sẽ không. Hoàng thạch tinh nho nhỏ không thể cảm nhận được sự tồn tại của ta." Giáng Vực tự tin nói.
"Chúng ta dùng loại thứ hai đi." Độc Cô Thiên Diệp nghĩ nghĩ, quyết định chọn phương án thứ hai.
Linh vị đã biết thì chẳng khác nào Thần điện sẽ biết. Một khi Thần điện phát hiện, vậy học viên của học viện sẽ nguy hiểm. Bây giờ bọn họ không thể để Thần điện phát hiện manh mối. Hơn nữa nghĩ đến tế đàn, Độc Cô Thiên Diệp cảm thấy Thần điện đang bày ra một âm mưu to lớn.
Lam Mân trực tiếp mang Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên ngoài Thánh Hải thành, bọn họ cũng không tiến vào trong thành mà hạ xuống trên bờ biển. Độc Cô Thiên Diệp lấy ra thông tin thạch nói với Tạ Bình đã tìm được Hữu Vô gia gia, nói hắn bị thương, nhưng hiện tại đã không có việc gì rồi. Sau đó nói quyết định của mình cho hắn, để hắn thông tri cho đệ tử học viện, đến lúc đó làm bộ như đã bị tẩy não.
Vì không muốn bị Thần điện phát hiện, khi hừng đông Giáng Vực bắt đầu tản ra linh vụ, cùng thiên nhiên hòa thành một chỉnh thể, cũng chỉ dẫn linh vụ thổi đến tế đàn.
Hai người không một tiếng động lặng yên đi vào Thánh Hải thành, đi đến sân của Phong Giản.
Độc Cô Thiên Diệp trực tiếp đi tới phòng ở của Phong Giản, nương theo cửa sổ nhảy vào. Phong Giản mặc áo ngủ, phát hiện có người tiến vào, lập tức nhảy dựng lên, tấn công đối phương.
Độc Cô Thiên Diệp cầm trụ Phong Giản đánh úp lại, nói: "Là ta."
Phong Giản cả kinh nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: " Ngươi làm thế nào trở về ?"
Độc Cô Thiên Diệp đi đến cái bàn ngồi xuống, nói: " Bay trở về."
Phong Giản buồn bực, cũng không đốt đèn, khoác áo ngồi xuống đối diện nàng. Lúc này hắn mới phát hiện ở cửa sổ có một nam nhân cực kỳ xinh đẹp đang ngồi, dưới ánh trăng, mái tóc bạch kim cơ hồ dung hợp cùng ánh trăng.
"Hắn là ai vậy ?" Phong Giản nhịn không được hỏi. Đi theo bên người Độc Cô Thiên Diệp là một nam nhân, lại là một tuyệt thế mỹ nam, tin tức này nếu tên Tử Tiêu kia biết không biết sẽ phản ứng như thế nào.
"Đồng bạn của ta." Độc Cô Thiên Diệp không chút nghĩ ngợi trả lời, sau đó nói về những hiểu biết của mình trên Vô Ưu đảo với Phong Giản. Nàng không quay đầu nhìn Giáng Vực, cho nên không biết Giáng Vực nghe được nàng nói câu đồng bạn thì vô cùng thỏa mãn, biểu tình rất là cảm động.
"Ta ở trên Vô ưu đảo tìm được Vô gia gia các ngươi không cần tìm tiếp đâu. Nhưng ngoại công ta và viện trưởng vẫn không biết ở nơi nào."
Phong Giản còn đang đánh giá Giáng Vực, nghe được lời Độc Cô Thiên Diệp, nói: " Chúng ta lại thiếu đi một trăm khỏa tẩy tủy đan, thương tâm nha. Nhưng lá gan của ngươi cũng quá lớn, trực tiếp giết Ngưu Viêm khiến ta trở tay không kịp."
"Đó là tự hắn tìm tới cửa mà ?" Độc Cô Thiên Diệp nói, "Hơn nữa đã đưa ta tới đó thì bọn họ muốn ta phải phạm một đại sai lầm đúng không? Còn không có thể làm cho bọn họ hoài nghi, Ngưu Viêm muốn giết ta, ta phản kháng giết hắn, thế mới thuận lý thành chương, sẽ không khiến bọn họ hoài nghi. Ta tùy tiện phạm phải sai lầm, như vậy mới không kinh động đến bọn họ."
Nghe Phong Giản nói, nàng lười cùng hắn lý luận. Chính là hắn cũng vì nghĩ cho nàng, sợ nàng bị Vũ Phách Thiên giải quyết.
"Vậy hôm nay ngươi đến nơi này của ta làm gì ?" Phong Giản nói: "Còn chưa tới nữa đêm, không phải là muốn cùng ta một đêm đi ?"
Nói xong, Phong Giản còn tự xưng là phong lưu hướng Độc Cô Thiên Diệp bắn mị nhãn.
Độc Cô Thiên Diệp một trận mồ hôi lạnh, nói: " Tế đàn rất cổ quái, ngươi có biết chuyện gì không ?"
"Ngươi đã đi qua ?” Phong Giản hỏi. Hiển nhiên, hắn biết.
"Ừm."
"Vậy ngươi có bị tẩy não hay không?" Phong Giản hỏi. Kỳ thật không cần trả lời hắn cũng đoán được, nếu như bị tẩy não, nàng như thế nào còn đối nghịch với Thần điện, càng đừng nói hỏi ra vấn đề này.
“Lần đầu tiên tẩy não, người nào ý chí không vững vàng sẽ biến thành linh vị tín đồ."
"Vậy ngươi sao không có việc gì ?" Độc Cô Thiên Diệp hỏi. Nếu hắn đã bị tẩy não, như thế nào có thể ngồi ghế thứ ba của Ám Các.
"Ta tự có biện pháp." Phong Giản nói.
"Cái gì, còn có biện pháp có thể chống cự ?" Độc Cô Thiên Diệp có chút giật mình.
"Có, nhưng chỉ ta có thể sử dụng." Phong Giản thần bí hề hề nói.