#BooMew
Lệ Thiệu Hoa cười khinh bỉ cái : " Dù mày có bị oan thì sao ? Mày cũng không còn một miếng trong sạch gì, haha mày bị vấy bẩn rồi Lâm Như Tiên à haha "
Xoay người sang Dương Ngọc Thiên lã chã nước mắt nói : " Thiên, anh đừng cưới cô ta, ly dị đi, cô ta bị rất nhiều người làm bẩn, anh đừng bên cô ta Huhu thiên "
Lệ Thiệu Hoa giống như bị điên, hết khóc lại cười Hung hãn chỉ mặt Lâm Như Tiên : " Mày chờ xem đi, Ngọc Thiên sẽ từ mày, haha rồi sao đó sẽ lấy tao, mày mãi mãi chỉ là đồ bỏ haha, tiện nhân mày, nhất định người gặp người ghét haha "
" Thiên, anh đuổi con ả này đi đi, em thấy bẩn quá, chỗ cô ta đứng anh nhất định phải kêu người dọn sạch "
" Chát " Lệ Thiệu Hoa bụm mặt hét lên một tiếng, cô run cầm cập nhìn ánh mắt hung ác của Dương Ngọc Thiên mà sinh ra sợ hãi Nhưng cô không tin, anh Ngọc Thiên nhất định bị tiện nhân Lâm Như Tiên mê hoặc, cô ôm lấy chân Dương Ngọc Thiên khóc rống
" Thiên, anh quên em rồi sao? Em là Hoa hoa của anh nè " dứt lời lại bị một lực đá mạnh lên người cô, cô ngã bịch nằm trên sàn
" Lệ Thiệu Hoa, cô đã đi quá giới hạn của tôi rồi " dứt câu đám đàn em của Dương Ngọc Thiên lên lôi Lệ Thiệu Hoa xuống
Lệ Thiệu Hoa hung ác nhìn Lâm Như Tiên : " Tại mày, đồ tiện nhân " rồi lại " Thiên Thiên xin anh đó đừng đưa em đi huhu Thiên "
Dương Ngọc Thiên xoay người nhìn chằm chằm Lệ Thiệu Hoa nói : " Tôi sao nỡ để cô đi " nụ cười đắc ý của Lệ Thiệu Hoa không được bao lâu lại nghe Dương Ngọc Thiên lạnh giọng nói : " Ném cô ta cho bọn buôn người, kêu họ làm gì cô ta cũng được, nhưng phải quay video " dứt lời khóe miệng Dương Ngọc Thiên hiện lên nụ cười Nụ cười đó lại làm cho người khác kinh sợ
Lâm Như Tiên kinh ngạc nhìn Dương Ngọc Thiên, anh là vì cô sao ?
Dương Ngọc Thiên thu lại ánh mắt lạnh lẽo đó lại nhìn sâu con ngươi của Lâm Như Tiên, không nhịn được ôm cô vào lòng, như muốn đem cô nhập vào người anh
" Anh xin lỗi "
Lâm Như Tiên đứng đó, mặc kệ người ôm nhưng khi nghe câu xin lỗi đó, cô không nhịn được mà khóc
Nói cô không oán hận Dương Ngọc Thiên là nói dối, vì quá yêu nên quá hận nhưng nói cô còn rất yêu Dương Ngọc Thiên như trước là sai, vì tình cảm tuy còm đó nhưng nổi đau dày xé khôn thôi
Mối tình đầu của cô, cô làm sau quên được nhưng cũng đến lúc quên những chuyện đau khổ trước đó
Khóc xong, nhẹ lòng Dù đã từng ước có một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ với anh, nhưng khi đã kết hôn, cô mới biết hạnh phúc không cần phải tự mình làm chủ, đôi khi chỉ cần nhìn từ phía ngoài xem họ có hạnh phúc hay không thôi
Cô không nhìn Dương Ngọc Thiên mà nói: " Nếu đã biết rõ Chúng ta cũng nên kết thúc hôn nhân này! " dừng một lúc lại nói tiếp " Tiền, em sẽ từ từ kiếm trả lại anh, yên tâm em không giựt nợ"
Dương Ngọc Thiên biến hóa khôn lường, nghe đến ' Kết Thúc ' tay anh nắm ly vỡ vũng, mùi máu tanh xông thẳng vào mũi Lâm Như Tiên nhíu mày nhìn tay bê bết máu của anh, trong lòng cuồn cuộn
Giọng anh không kiềm được mà run rẩy nói : " Em còn định rời xa tôi ? "
Lâm Như Tiên không trả lời, Dương Ngọc Thiên hai mắt đỏ ngầu vì tức giận, hung hãn đẩy mọi thứ trên bàn xuống, toàn bộ chén đĩa thức ăn ngon lành đều bị vỡ nát lăn trên sàn
" Ba năm, ba năm xa nhau chưa đủ sao ? Mà bây giờ em còn muốn rời xa tôi ? Không lẽ em không còn Không còn một tý tình cảm nào với tôi sao ? " Anh nắm chặt lấy bả vai Lâm Như Tiên bóp mạnh khiến mày cô nhíu chặt vì đau đớn
" Buông ra " Dương Ngọc Thiên không buông, nếu anh buông có phải hay không ? Cô không còn bên anh nữa ? Có phải hay không ?
" Anh làm tôi đau " Lâm Như Tiên nhìn thấy sự xao động cảm xúc trong anh, cô nhẹ giọng nói
Dương Ngọc Thiên mới bừng tỉnh lại, buông ra thấy được vết đỏ tím trên vai cô, anh mới giật mình thầm mắng bản thân
Không gian lãnh tỉnh im lặng không bao lâu, bị phá vỡ bởi giọng nỉ non run rẩy của Lâm Như Tiên
" Chưa bao giờ tôi hết yêu anh, chỉ là tình cảm không như trước đây, tình cảm của trước đây là chân thành tín nhiệm nhưng sau này là yêu đang xen hận, sự tín nhiệm cũng không còn nữa mà thay vào đó là sự thống khổ của việc người mình yêu không yêu mình
Anh có từng nghĩ, hơn ba năm trước tôi xảy ra gì không ? Nếu lúc đó anh chỉ cần lắng nghe tôi nói, dù không còn yêu nhau bên nhau nữa tôi cũng chấp nhận, nhưng anh nghe họ không nghe tôi, nhìn thấy chưa chắc là sự thật đâu Thiên à"
Lâm Như Tiên rũ mắt xuống, giấu đi đôi mắt ửng đỏ bi thương của mình mà nắm chặt tay nói tiếp
" Nếu hôm đó anh tin tôi, thì bây giờ cũng không phải khó xử như vậy, đúng không Thiên ? "
Cuối cùng cũng nói xong, những giọt nước mắt ủy khuất ào ào tuông ra, căn phòng trở nên yên tĩnh quỷ dị
Dương Ngọc Thiên lẳng lặng nhìn người con gái anh yêu, đúng vì quá yêu nên quá hận
Đừng quên Like và Vote ủng hộ Boo trước khi chuyển sang chương mới đọc nha
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com