• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình Yêu Đau Thương: Tổng Tài là Kẻ Cuồng Ngược - Chương 37: Không có thuốc trị Hối Hận




#BooMew





Dương Ngọc Thiên ngồi đó khóc một hồi lâu thật lâu, miệng cứ liên tục nói " Xin Lỗi "





Thư Ký Đồng hai mắt anh cũng cay cay, nhìn Dương Ngọc Thiên ngồi đó khóc anh muốn đến gần an ủi nhưng lại không đi được Anh vẫn muốn Dương Ngọc Thiên biết bản thân mình sai, biết bản thân mình cần sửa chữa vì thế anh đứng ở đó để cho Dương Ngọc Thiên khóc một lúc lâu





Dương Ngọc Thiên khóc xong, bình tĩnh lại, đứng dậy cúi đầu nói





" Đi thôi! "





Thư Ký Đồng đi đến xe lái đi





Trong giờ phút này, cả người Dương Ngọc Thiên toát ra một mùi vị khác mùi vị của đau lòng mùi vị cửa đau khổ và hối hận





Nhưng trên đời này, làm gì có thuốc trị hối hận! Hối hận chính là đau là thống khổ là khổ sở là ân hận Nhưng thứ duy nhất hối hận vĩnh viễn không có chính là để thời gian quay ngược lại để bắt đầu lại mọi thứ Chính là vĩnh viễn không thể thay đổi





Đau lòng sao ? Dương Ngọc Thiên! Nhưng chính anh là người không trân trọng cô ấy lúc có! Không quan tâm cô ấy lúc còn bên! Không tin cô ấy lúc nói! Mọi chuyện xảy ra đến ngày hôm nay chính là anh tự làm tự chịu nhưng chính anh lại không biết!





Từ cái ngày vừa kết hôn kia!





Đêm tân hôn ít nhất cũng đầy mùi tình dục chứ không phải đầy mùi tra tấn! Dù lúc đó chính anh còn giận còn hiểu lầm nhưng cũng không ai lại đối xử với người mình từng yêu như vậy huống chi Lâm Như Tiên là ngửi Dương Ngọc Thiên anh thề sống thề chết yêu mà!





Không lẽ chính anh quên rồi sao Thiên ? Không lẽ tình cảm lúc còn bên nhau anh lại quên !





Không phải anh quên mà chính anh mù quáng! Yêu đến mù quáng yêu đến lú lẫn! Người ta mù quáng mà chọn nhầm người! Còn anh mù quáng mà để người thật lòng yêu anh bỏ đi!





Anh hối hận! Hối hận sao Thiên ?





Nhưng trên đời này vĩnh viễn và không bao giờ có thuốc chữa hối hận! Trừ phi anh chết đi hay mất trí nhớ thì sự đau khổ dày vò hôm nay sẽ hết!





Nhưng sao anh không thử cảm giác đau khổ mà chính Lâm Như Tiên đã trải qua suốt từng ấy ngày kết hôn đi! Để xem anh và cô ấy ai chịu đựng giỏi hơn!





Tim Dương Ngọc Thiên đau như cắt, anh không ngừng tự nói chuyện với chính mình! Nhưng đau vẫn là đau! Nổi đau lần này đau gấp trăm ngàn lần lúc trước Bởi chính anh cũng chưa hề hay biết tình yêu lại đau như vậy! Hối hận thống khổ lại đau như vậy!





Anh tự hỏi những ngày Lâm Như Tiên bên anh có đau đớn như chính anh bây giờ không ? Anh tự hỏi những lần anh tra tấn hành hạ sỉ nhục Lâm Như Tiên có khổ sở không ? Anh lại tự hỏi khi anh chà đạp lên tình yêu của cô liệu khi đó cô có thấy buồn cười không ?





Người Lâm Như Tiên luôn yêu là anh nhưng chính anh lại đi chà đạp nó sỉ nhục nó!





Người Lâm Như Tiên luôn một lòng tin tưởng là anh nhưng anh lại chưa từng tin tưởng cô!





Người Lâm Như Tiên một lòng muốn ở cạnh là anh nhưng chính anh luôn tự kéo dài khoảng cách!





Sau tất cả anh chỉ còn lại đau thương và những giọt nước mắt hối hận muộn màng! Nhớ lại những đêm Lâm Như Tiên khóc, khóc thút thít trong màn đêm! Hay những đêm dẫu Lâm Như Tiên đang ngủ say thì cô vẫn khóc! Anh lại không phát hiện được mỗi nổi đau, mỗi giọt nước mắt đều là chính anh tặng cho cô!





Hết làm cô đau lại làm cô tổn thương! Hỏi làm sao cô lại chịu ở bên anh





Dương Ngọc Thiên đi vào phòng của Lâm Như Tiên lúc trước từng ở, quần áo cô còn đó, mùi hương trên người cô còn đó chỉ là cô không còn ở đây nữa





Anh muốn gặp cô! Muốn ôm cô nói lời xin lỗi nhưng liệu còn kịp không khi chính anh cũng không biết tung tích của cô





Dương Ngọc Thiên đi đến chiếc bàn nhỏ trong phòng mở ngăn bàn ra, bên trong có một quyển sổ và một chiếc đồng hồ và chiếc nhẫn





Anh nhớ rằng mấy năm trước anh đã đập nát và quăng bỏ chiếc nhẫn này! Môi anh khẽ câu lên tự giễu chính anh!





Thì ra chính Lâm Như Tiên nhặt lại mọi thứ, những mảnh vụng của chiếc động hồ cô đều nhặt lấy và gán ghép lại!





Haha! Chính anh lại phụ bạc tình yêu cô! Đuổi cô ra khỏi nhà trọ lại còn không một câu chia tay bỏ rơi cô! Thế mà cô còn giữ những thứ này! Cô còn nhặt lấy mà ghép lại Rốt cuộc anh đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện cô luôn một mình làm





Sờ sờ chiếc đồng hồ này, lại mơ màng nhớ về thờ gian ở chung của hai đứa! Vui vẻ biết bao nhiêu nhưng là chính anh lại không trân trọng những ngày tháng đó!





Anh trách cô lại không nhìn chính anh! Đến bây giờ mọi chuyện điều chính anh làm sai nhưng anh lại không hề hay biết!





Thật nực cười! Haha! Dương Ngọc Thiên trong phòng Lâm Như Tiên cứ thế mà ngồi cười! Không phải nụ cười vui vẻ hay chế giễu mà là nụ cười đau thương





Hít một hơi sâu, Dương Ngọc Thiên lại lấy quyển nhật ký cũ kĩ ra





Vừa mở ra trang đầu! Dương Ngọc Thiên khóc nức nở thành tiếng!





Đừng quên Like và Vote ( bỏ phiếu ) ủng hộ Boo nha !

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK