#BooMew
Thư ký Đồng lại nói
" Phu nhân khóc một lúc lâu, lại gọi tôi ra nói chuyện "
Lâm Như Tiên ngồi đó khóc một lúc lâu, cô hít một hơi sâu lại gọi thư ký Đồng ra
Thư ký Đồng cúi đầu ngồi xuống nói
" Phu nhân gọi tôi là "
Thư ký Đồng chưa nói hết câu thì Lâm Như Tiên đã chen ngang
" Anh chuẩn bị đi! Ngày mai tôi sẽ cũng các anh về chính là tôi muốn mấy anh giúp tôi chuẩn bị chút quà tặng cho mấy người chỗ tôi làm! "
Thư ký Đồng hai mắt sáng rực, gật đầu lia lịa nói
" Được được ! Tôi sẽ đi chuẩn bị! "
Thấy thư ký Đồng rời đi, Lâm Như Tiên mới nhẹ bước vào phòng Dương Ngọc Thiên khẽ vuốt ve khuôn mặt của anh
Khuôn mặt trơn mịn ngày nào của Dương Ngọc Thiên, giờ đây lại sần sùi râu ria! Lâm Như Tiên mím môi chọt chọt một lúc giật mình rút tay lại
Dương Ngọc Thiên nhíu mày tỉnh dậy, Lâm Như Tiên môi mím chặt, mặt đỏ bừng xấu hổ đừng nói là bị phát hiện rồi đi! Lâm Như Tiên cố không nhìn đến Dương Ngọc Thiên mà nói Nói xong câu cần nói cô đùng đùng bỏ đi
Sau khi nghe thư ký Đồng kể xong môi Dương Ngọc Thiên khẽ nhếch lên, bây giờ anh mới nhớ, lúc nãy anh tỉnh lại chính là do cảm giác anh bị chọt Không nói cũng biết ai chọt anh!
•••••
Gần trưa một chút, sau khi Lâm Như Tiên nói lời tạm biệt với mọi người thì cuốn gói rời khỏi Hải Vân
Trên xe của Lâm Như Tiên và Dương Ngọc Thiên ngồi khác hơn mấy xe khác, ở trong xe lại lắm chiếc gối to nhỏ đê Lâm Như Tiên dựa vào, cũng không biết là ai đã sắp xếp
Nhưng là từ lúc lên xe tới giờ cả Lâm Như Tiên và Dương Ngọc Thiên vẫn chưa nói chung nhau một lời nào cả, không phải không muốn nói, chính là cả hai còn ngại ngùng nên vẫn im lặng Nói chính xác hơn người ngại ngùng xấu hổ là Lâm Như Tiên
Dương Ngọc Thiên khe khẽ len lén nắm lấy tay của Lâm Như Tiên, Lâm Như Tiên đỏ mặt xấu hổi nhưng là không rút lại, vì cô đã nói về cùng thì sẽ chấp nhận Dương Ngọc Thiên lại Dương Ngọc Thiên thì nắm lấy đôi tay của Lâm Như Tiên không khỏi len lén cười, xúc cảm không tồi
Anh tự nhủ với chính mình sẽ không làm cô đau khổ nữa càng không làm cô phải chịu tổn thương một lần nào nữa!
Đi nữa đoạn đường thì đoàn xe dừng lại để ăn uống rồi lại đi
Chính là Lâm Như Tiên vừa vào quán, thì mặt mày tái mét chạy ra, cô buồn nôn!
" Ụa Ụa " không nhịn được mà nôn khang vài tiếng Dương Ngọc Thiên nhẹ nhàng đến đỡ cô mày nhíu chặt
" Đỡ hơn chút nào không ? " Dương Ngọc Thiên nhìn thấy gương mặt xanh xao của Lâm Như Tiên không khỏi đau lòng, anh nhẹ giọng hỏi
Lâm Như Tiên gật đầu nhẹ, cả người mệt mỏi dựa hẳn vào người Dương Ngọc Thiên, nhưng là đi được vài bước là lại nôn
Dương Ngọc Thiên nhíu chặt mày hỏi
" Rốt cuộc Như Tiên bị làm sao ? " nhìn dáng vẻ ăn cái gì cũng nôn ra Không khỏi làm Dương Ngọc Thiên sốt ruột
Bác sĩ vội nói
" Không sao!chính là nôn nghén bình thường thôi! Vài tháng sẽ hết! "
Dương Ngọc Thiên vừa nghe vài tháng, mày anh nhíu chặt giận dữ quát lên
" Cái gì mà vài tháng ? "
Nhưng chưa được bao lâu, Lâm Như Tiên khẽ nhíu mày nói
" Im đi! "
Dương Ngọc Thiên im lặng không dám hó hé! Anh nào dám cãi lời vợ! Mới ngày đầu bị vợ mắng hay quát cũng phúc khí quá rồi đi a!
Lâm Như Tiên lại hỏi
" Có cách nào giảm bớt tình trạng nôn không ? Nếu cứ nôn như vậy chính là tôi không thể ăn! "
Bác sĩ nói
" Hiện tại phu nhân ăn đỡ cháo đi, nào về lại thành phố thì phu nhân cần kiểm tra lại toàn bộ, lúc đó mới quyết định cần dinh dưỡng gì! "
Lâm Như Tiên gật đầu cái, cùng mọi người ăn!
Đến một lúc lại lên xe về thành phố
•••••
Biệt Thự Dương Gia
Quản gia Vương gương mặt tươi cười rạng rỡ báo với mọi người bên nhà lớn và cả nhà của Dương Ngọc Thiên
" Phu Nhân sắp về rồi! Nhanh chuẩn bị! Còn nữa chính là những đồ vật nhọn trong nhà thay hết đi! Chúng ta sẽ nhanh chống có tiểu thiếu gia thôi "
" A phu nhân có thai!!! "
" A "
Còn bên nhà lớn Dương Gia
" Hứ cuối cùng cũng làm một việc ra hồn! "
" Thôi nào em! Con nó lớn rồi! Với lại bây giờ chúng ta cần lo cho cháu đích tôn kìa "
" A đúng rồi!
•••••
Sáng hôm sau
Cuối cùng cũng về lại thành phố, bọn họ chạy đường cao tốc nên mới nhanh như vậy còn lúc Lâm Như Tiên đi chính là chạy đường vòng
Lâm Như Tiên hít một hơi, nhưng là cả người cô đều mệt mỏi nên từ lúc xuống xe đều do Dương Ngọc Thiên ôm
Lúc đầu cô còn lo cho vết thương, mà Dương Ngọc Thiên lại nói đã sắp lành rồi khăng khăng đòi ôm nên cô hết biết nói gì
Dựa vào vai Dương Ngọc Thiên, ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người anh, Lâm Như Tiên cứ thế chìm sâu vào giấc ngủ
Vừa bước vào nhà, mọi người định hô to chào mừng lại bị gương mặt Dương Ngọc Thiên dọa đến im lặng, khi nhìn lại mới biết phu nhân là đang ngủ ngon lành trên người cậu chủ đi ha!
Dương Ngọc Thiên từ từ bước lên phòng, lại đặt Lâm Như Tiên xuống giường nhẹ nhàng nhất có thể Lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô Dương Ngọc Thiên nhìn sâu vào gương mặt say giấc của cô nhẹ giọng nói
" Mừng vợ trở về! "
Đừng quên Like và Vote ( bỏ phiếu ) ủng hộ Boo nha !
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com