#BooMew
Một nhát đâm sâu vào ngực, Dương Ngọc Thiên từ từ ngã xuống, máu cứ thế tuông ra xối xả
Quản gia Vương và Thư ký Đồng vội vả gọi người đến giúp, nhưng là Dương Ngọc Thiên miệng cứ luôn lẩm bẩm
" Như Tiên Anh xin lỗi "
" Như Tiên Hãy tha lỗi cho anh"
Dương Ngọc Thiên chả nghe tiếng thấy gọi đầy sợ hãi lo lắng của Quản Gia Vương hay Thư ký Đồng nữa chỉ cố nhớ lại nụ cười giọng nói của Lâm Như Tiên chỉ có tìm kiếm hình bóng Lâm Như Tiên dù là giấc mơ
•••••
Bệnh viện AIB
Đây là một trong những bệnh viện nổi tiếng của thành phố, đây cũng là bệnh viện mà Dương Ngọc Thiên góp vốn mở
Bác sĩ bước ra mồ hôi nhễ nhại nhẹ giọng cười nói
" Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch, cả nhà yên tâm đi! " dứt câu bác sĩ rời đi
Dương Ngọc Thiên được đưa đến phòng bệnh Cả đoàn người cũng đi theo
Trong lúc hôn mê, Dương Ngọc Thiên lại mơ thấy Lâm Như Tiên
Anh thấy anh đang chạy, cũng không biết là chạy đi đâu vì ở đây ngoài màu trắng bao phủ anh chả thấy gì khác, cứ cố chạy Chạy mãi đến có ánh sáng màu vàng kia, anh cố bước đến nhưng là càng ngày càng xa Anh cố hết sức mình để chạy Thì thấy trong vòng sáng màu vàng đó có bóng người, mà người đó là Lâm Như Tiên, đang đứng xoay người nhìn anh, vẫn ánh mắt buồn bã thất vọng đó, vẫn nụ cười gượng gạo đó! Khiến tim anh nhói lại càng thêm nhói
Dương Ngọc Thiên nhẹ giọng nói
" Như Tiên "
Lâm Như Tiên vẫn là đôi mắt buồn bả nhìn anh nói
" Anh không có quyền gọi đến tên tôi! "
Dương Ngọc Thiên hoảng sợ, vội lắc đầu nói
" Khôngkhông anh chỉ là " lời nói chưa dứt Lâm Như Tiên lại nói
" Chúng ta nên rời xa nhau đi Thiên! Vì chính khi rời xa chúng ta mới ngừng lại sự dằn vặt dày vò nhau như thế này! "
Dương Ngọc Thiên lắc đầu nói
" Không Tiên cho anh xin lỗi Cho anh xin emxin cho anh một cơ hội một cơ hội nữa thôi Xin em "
Lâm Như Tiên lắc đầu, nhẹ giọng nói
" Muộn rồimuộn quá rồi "
Sau đó bóng dám Lâm Như Tiên cũng biến mất Dương Ngọc Thiên hoảng sợ chạy cứ chạy cố tìm Lâm Như Tiên, anh không ngừng gọi tên Lâm Như Tiên thật to
" Như Tiên Như Tiên "
Thư ký Đồng vội vàng kêu " Boss, Boss "
Gọi một lúc lâu Dương Ngọc Thiên mới tỉnh lại nhưng miệng anh vẫn mấp máy gọi " Như Tiên "
Thư ký Đồng nhìn Dương Ngọc Thiên khổ sở như vậy không khỏi khẽ lắc đầu
Anh vẫn luôn nghĩ Boss chắc chắn sẽ sớm vượt qua chỉ là không nghĩ tới Boss ngày càng nghiêm trọng hơn
Đang miên man suy nghĩ thì điên thoại Thư Ký Đồng chợt vang lên
" Alo ? "
" Chúng tôi đã tìm ra phu nhân rồi !
" Cậu nói thật ? "
" Vâng! Hiện tại phu nhân đang làm việc tại quán xx ở Hải Vân! "
Thư ký Đồng nhíu mày, nói vài lời lại tắt máy Hải Vân khá xa, phu nhân cũng thật là tại sao lại đi đến nơi đó, thư ký Đồng quay sang nhìn Dương Ngọc Thiên nhíu mày Sức khỏe Boss lại như thế này, Hải Vân lại rất xa làm sao lại có thể đi xa như thế càng nghĩ càng nhíu chặt mày
Dương Ngọc Thiên thức dậy, bình tĩnh hơn một chút nhìn Thư ký Đồng nói chuyện điện thoại anh khẽ hỏi
" Đang nói chuyện với ai ? "
Thư ký Đồng nhíu mày nói
" Với người của ta! "
Dương Ngọc Thiên nhìn chằm chằm thư ký Đồng nhíu mày hỏi
" Họ đã tìm thấy Như Tiên? "
Thư ký Đồng khẽ gật đâu, Dương Ngọc Thiên hai mắt sáng rực, trong con ngươi tuyệt vọng kia giờ lại thành có hy vọng Dương Ngọc Thiên vội nói
" Đi thôi! Chúng ta phải đi ngay bây giờ! " dứt câu định xuống giường bệnh bước chân chưa kịp đặt xuống đất, ngực Dương Ngọc Thiên khẽ đau đớn
Thư ký Đồng vội đến ngăn lại nói
" Boss! Boss là muốn chết trước khi gặp lại phu nhân đúng không ? "
Dương Ngọc Thiên hoảng hốt nhưng vẫn nói
" Ta vẫn muốn gặp Như Tiên "
" Ngày mai nếu Boss khỏe lại chung ta đi Còn không thì một mình tôi sẽ đến đón phu nhân! "
Dương Ngọc Thiên nhíu mày, không nói gì nhưng trong lòng anh lại thầm cầu nguyện bản thân anh phải khỏe Chỉ có như vậy mới gặp được Lâm Như Tiên
•••••
Lâm Như Tiên đang vùi đâu vào việc cắt mấy nhánh rau cũ để nấu thì lại cắt ngay tay " A " cô khẽ la lên một tiếng Sao lại thế này ? Tại sao cứ như xảy ra chuyện gì đó! Lòng cô cứ xôn xao không yên nổi
Tiếng la của Lâm Như Tiên lại làm một vài người lo lắng vội chạy đến hỏi
" Bị làm sao đó ? "
" Có sao không ? "
" Em đau ở đâu sao ? "
" Cần đi bệnh viện không ? "
" "
Lâm Như Tiên khẽ cười nói
" Em không sao, chỉ là đứt tay thôi! Cảm ơn mấy chị lo lắng hehe! "
Mấy chị nhíu mày nói
" Em phải cẩn thận, nếu như bị đau thì phải nói biết không ? Ở đây không ai ép em làm việc nặng hết đó đừng có làm ! Em không phải một mình đâu! "
" A dạ hihi "
•••••
Dương Ngọc Thiên cúi đầu nhẹ giọng nói
" Có hình hiện tại của cô ấy không ? Anh cho tôi xem đi! "
Thư ký Đồng đưa máy tính bảng qua
Dương Ngọc Thiên nhìn Lâm Như Tiên, không khỏi ôn như nhẹ cười nhưng chỉ một lúc lại nhíu mày
Lâm Như Tiên ốm hơn trước đây rất rất nhiều! Rốt cuộc em có ổn không Tiên ?
Dương Ngọc Thiên đau lòng nhíu chặt mày hỏi
" Tại sao cô ấy ốm như vậy ? "
Thư ký Đồng nhíu mày nói
" Không rõ! Nhưng là họ nghe mọi người nói là dạo này Phu nhân không ăn vài! "
Dương Ngọc Thiên khẽ gật đầu lại tập trung nhìn Lâm Như Tiên trong hình, tay khẽ xoa xoa khuôn mặt trên màng hình của Lâm Như Tiên nhẹ giọng nói
" Anh sẽ chờ em quay về "
Đừng quên Like và Vote ( bỏ phiếu ) ủng hộ Boo nha !
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com