#BooMew
Lâm Như Tiên giật mình tỉnh dậy, đã hơn 10 giờ sáng
Cô lim dim mở mắt, thì cũng là lúc Dương Ngọc Thiên buông công việc trên tay xuống, đi đến bên cạnh Lâm Như Tiên nhỏ nhẹ hỏi
" Em tỉnh ? "
Lâm Như Tiên nhìn Dương Ngọc Thiên gật đầu nói
" Tôi đói ! "
Dương Ngọc Thiên xoa nhẹ đỉnh đầu cô nói
" Để anh đi lấy thức ăn cho " dứt câu Dương Ngọc Thiên định rời đi, nhưng lại bị bàn tay bé nhỏ của Lâm Như Tiên kéo lại
Lâm Như Tiên ngồi dậy nói
" Hay là để tôi xuống ăn đi! " Lâm Như Tiên trong lòng không khỏi lo âu, cô mới về thôi về nếu như chưa gì hết đã ra dáng bà chủ như vậy sẽ bị người ghét
Dương Ngọc Thiên như thể nhìn ra suy nghĩ của Lâm Như Tiên anh nhẹ nhàng búng trán cô một cái nói
" Ngốc! Sẽ không ai nghĩ xấu về em đâu ! "
Lâm Như Tiên nhíu mày tay đưa lên nhẹ nhàng xoa trán
Dương Ngọc Thiên cười cái đi xuống, Lâm Như Tiên lúc này mới quan sát lại căn phòng, phòng này là phòng của cô và Dương Ngọc Thiên lúc trước, chính là rất nhiều cái thay đổi, như là giường rộng hơn, lại bước vào phòng tắm
Lâm Như Tiên kinh ngạc nhìn bàn chải đánh răng vẫn còn ở đó! Lâm Như Tiên khẽ cúi đầu thầm nghĩ rốt cuộc anh có yêu em không Thiên?
Lâm Như Tiên vẫn muốn tự mình nghe được câu yêu thương chính miệng anh nói ra chứ không phải nghe từ người khác, đối với cô mà nói câu nói đó rất có ý nghĩa, cô vẫn mong rằng anh sẽ chính miệng nói với cô
Vệ sinh cá nhân xong, Lâm Như Tiên đi ra, thì liền thấy Dương Ngọc Thiên ở bên ngoài đợi, vừa nhìn thấy cô, Dương Ngọc Thiên vội tới nắm lấy tay cô, anh khẽ nhìn xuống thì thấy cô đi chân trần, mày anh nhíu chặt không nói hai lời khẽ ôm cô lên nói
" Sau lại không mang dép vào, cảm lạnh thì làm sao ? "
Dương Ngọc Thiên ôm cô đi qua ngồi ghế bông bên cạnh bàn làm việc của anh
Lâm Như Tiên cũng không cự quậy, mà ngồi ngay vị trí Dương Ngọc Thiên an bài
" Em ăn đi! Thấy khó chịu hay thèm ăn cái gì thì nói "
Lâm Như Tiên gật đầu, ăn xong, cũng không cảm giác khó chịu gì hết
Lại uống xong ly sữa!
Dương Ngọc Thiên cười một cái dọn đồ xuống lại lên trên phòng nói
" Chúng ta hảo hảo cùng nhau nói chuyện được không ? "
Lâm Như Tiên nhìn Dương Ngọc Thiên, gật đầu
Dương Ngọc Thiên nhẹ nhàng đi qua ngồi xuống đối diện cô, hít một hơi sâu giọng nói không kiềm được run rẩy phát ra
" Ngày 128 sáu năm trước chúng ta quen biết nhau, 156 năm năm trước chúng ta quen nhau, 208 bốn năm trước chúng ta không một lời liền cắt đứt Mọi chuyện bắt đầu từ cái ngày đó bốn năm về trước, nếu như không có những hiểu lầm vụng vỡ như vậy biết đâu bây giờ chúng ta còn quen nhau hay đã có vài đứa con nhĩ Tiên ? Nhưng ngày 12 một năm trước chúng ta kết hôn! Chúng ta quen biết nhau nhưng lại kết hôn bằng hợp đồng, và có một đám cưới không trọn vẹn Anh nợ em "
Dương Ngọc Thiên dừng một chút, hai mắt đỏ ửng khi không ngừng nhớ về hình ảnh tồi tệ của anh, lại nghẹn ngào nói tiếp
" Đêm tân hôn, anh đánh em nhục mạ em, anh nợ em Luôn gây chuyện với em Anh sai Hiểu lầm em chuyện bốn năm trước, anh sai Không tin tưởng em, anh sai Cố ý làm em tổn thương, anh sai Mắng chửi em, anh sai Đánh đập tra tấn em, anh sai Nhốt em, anh sai tất cả mọi chuyện trước kia anh đều sai "
Thanh âm của anh càng run rẩy hơn, anh cúi đầu xuống che giấu đôi mắt thấm lệ kia Nuốt nuốt nước bọt lại nói
" Anh sai, vì chính anh không cố hiểu em, luôn thấy em tươi cười với người khác mà ghen tuông bậy bạ Anh sai, vì có thể nghe em giải thích nhưng chính anh không tin tưởng em Anh sai, vì luôn sỉ nhục chà đạp tình yêu mà em luôn dành cho anh Anh sai, vì lúc nào cũng nghĩ cho mình mà quên mất em Anh sai, vì nhiều lần làm em tổn thương Anh càng sai hơn khi chính mình tự đẩy em đi xa
Tình yêu không mù quáng mà chính anh mới mù quáng, lí trí anh mờ nhòa mà quên mất em là người như thế nào!
Anh nợ em, buổi lễ thành hôn em lại phải một mình đi trên thảm đỏ kia Anh nợ em, đêm tân hôn, vốn dĩ sẽ là những cái ôn nhu ngọt ngào nhất nhưng anh lại làm em đau đớn thê lương Anh nợ em những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc của hôn nhân, anh nợ em trách nhiệm của người chồng, anh nợ em nợ rất nhiều "
Dương Ngọc Thiên lại hít một hơi thật sâu, vì chính anh lúc này rất xúc động! Anh sợ chính anh vừa nói lại nói không được vì nghẹn
" Đến khi em rời đi! Anh vẫn luôn nghĩ sai cho em! Vẫn luôn nghĩ em theo thằng đàn ông khác, vẫn luôn nghĩ em xem anh như trò đùa, vẫn luôn nghĩ em chưa từng yêu anh
Anh sai sai trầm trọng mãi khi có người nói anh nghe, em yêu anh ra sao? Nhớ anh ra sao? Kể cho họ nghe về anh ra sao? Anh mới nhận ra dường như chính anh mới là người luôn không tôn trọng tình yêu này
Anh muốn nắm lại nhưng lại không nắm được, anh cố gắng nhưng cũng không có lại được em!
Anh tuyệt vọng mãi đến khi anh đọc được nhật ký của em! Anh mới hiểu thêm về bản thân mình cầm thú ra sao ? Anh nhớ lại những lần ngược đãi em, lại nhớ lại những lần em xin tha thảm thiết! Tim anh thắt chặt lại như thể không thở được! Tự mình nhìn thấy hình ảnh em trong mơ bị chính anh hành hạ! Anh mới biết bản thân anh vô lại đáng chết bao nhiêu"
Giọng nói muốn bao nhiêu bi thương có bấy nhiêu, bao nhiêu đau khổ có bấy nhiêu Giọng nghẹn ngào ứng động, hai mắt anh đỏ ửng cứ thể cúi đầu xuống nước mắt lại rơi xuống từng giọt từng giọt
Đừng quên Like và Vote ( bỏ phiếu ) ủng hộ Boo nha !
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com