• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình Yêu Đau Thương: Tổng Tài là Kẻ Cuồng Ngược - Chương 49: Nghiêm Túc Nói Chuyện (2)




#BooMew





Lâm Như Tiên từ lúc bắt đầu, cô vẫn luôn cúi đầu, một câu cũng không nói, nhưng thật ra cô đang khóc, chính nghe anh kể lại cũng tự nhớ lại cuộc sống vui vẻ hạnh phúc đến đau đớn thê lương của bản thân mình mà cô thấy đau





Không cần cuộc sống quá viên mãn hay quá hạnh phúc, chỉ cần một cuộc sống không quá khó khăn là cô đã yên tâm rồi nhưng cơn ác mộng của cô lại bắt đầu từ bốn năm trước và lại một lần nữa mắt đầu vào ngày cô kết hôn





Lâm Như Tiên mấp máy môi định nói, nhưng là Dương Ngọc Thiên lại nói tiếp





Anh dừng lại vì giọng anh đã nghẹn ngào chỉ sợ không thể nào nói rõ được nên anh dừng lại Chỉ cần tự mình hồi tưởng lại kí ức đã qua thì tim anh lại đau thắt lại





" Trong mơ, anh thấy chính bản thân anh thật tàn nhẫn thật độc ác! Cứ thế mà vung roi lên người em mặc cho em la hét xin tha Lại thấy được nụ cười thỏa mãn của anh, tự thấy mình như vậy! Anh thật kinh tởm Lại nhìn về phía em Vẫn nằm đó chịu những đòn roi như trời giáng lên tay lại lên lưng anh nhìn thấy ánh mắt đau khổ lẫn thất vọng của em! Đứng ngoài cuộc tự nhìn chính mình hành hạ người mình thề non hẹn biển là yêu cả cuộc đời thế mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy! Anh lúc nào trong mơ cũng tự hỏi tại sao anh lại không nhìn em nhiều hơn để biết em có đau hay buồn không ? Nhưng mọi thứ đã muộn màn "





Dừng lại một chút lấy chiếc đồng hồ cũ lên





" Chắc em nhớ nó, ấn tượng về nó nhiều hơn anh nhĩ ? Vừa nhìn vào nó anh lại thấy mình thật tồi tệ! Kể cả khi chuyện bốn năm trước có là thật em cũng xứng đáng được tự do hay là lựa chọn của em Nhưng anh lại chọn cách im lặng để vứt bỏ mối quan hệ! Chọn cách đập nát mọi kỉ niệm về hai chúng ta mà quên hỏi rằng em có chấp nhập không ? "





Hít một hơi sâu, Dương Ngọc Thiên lại một lần nữa cúi đầu nghẹn ngào nói





" Em vẫn vậy vẫn một mình chịu đựng mọi đau thương lại vẫn một mình tự mình gánh vác mọi sỉ nhục vốn không phải chính em gây ra! Nhưng là em vẫn không nói! Không đúng ! Không phải em không nói mà chính anh không tin em đúng chứ Tiên ? "





Dương Ngọc Thiên ngước nhìn lên cao để không cho nước mắt tràn ra rồi nói tiếp





" Bốn năm trước như cơn ác mộng đối với anh! Không ngày nào anh không nhớ em không ngày nào anh không nghĩ về em Nhưng là trái tim anh vỡ vụng khi chính mắt thấy em như vậy! Anh không điều tra lại càng không muốn ai nhắc đến vì sợ khi chính mình nhúng tay vào lại càng thêm đau đớn Nhưng hình ảnh về em anh luôn có " Dương Ngọc Thiên đi tới giá để sách lấy một quyển album tới Anh lật từng trang ra, hình ảnh Lâm Như Tiên làm mọi chuyện suốt bốn năm qua





" Anh sợ chính mình không kiềm lòng được mà đến gặp em! Lại nhớ mình không thể không bắt em hung hăng hôn! Nên anh liền chụp hình em! Cuộc sống của anh tốt đẹp hơn chính là mỗi ngày đều được thấy hình ảnh em Nhưng là anh vẫn không thể nào tin tưởng em "





Hít một hơi sâu! Dương Ngọc Thiên nhẹ cười nói





" Hihi! Nên cái ngày anh biết chúng ta sẽ kết hôn! Anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ chỉ để tra tấn ngược đãi em! Mặc cho đêm tân hôn anh phá mất trinh tiết em mặc cho khi điều tra qua em đều trong sạch nhưng anh không tin anh cầm thú lắm đúng không ? Anh đánh em không phải chỉ vì ghen tuông mà muốn trên người em đầy rẫy vết sẹo anh gây ra, chỉ khi đó có xa anh em vẫn nhớ tới anh! Dù hận anh cách mấy Anh cũng chấp nhận





Nhưng là khi biết mọi chuyện mình làm đều là sai vì chính anh không nhận ra tình cảm của em! Anh mới biết vết thương lòng càng đau hơn vết thương da thịt trăm ngàn lần ! "





Dương Ngọc Thiên cắn chặt môi nói tiếp





" Ngày em đi! Anh mới thấy được sự tịch mịch khi không có em bên cạnh là như thế nào Thà rằng nghe em chửi nghe em mắng lại nghe em càm ràm còn hơn là một tiếng nói một hơi thở cũng không anh dường như là một tên điên! Nhìn những người xung quanh như thể họ đã cướp mất em rời khỏi anh nhưng anh vẫn giận vẫn hận em vì sao dám phản bội đi tình yêu của anh ? Chỉ là em không phản bội cũng không bỏ đi theo ai! Mà chính anh tự đẩy em xa màn đêm buông xuống cơn ác mộng đó lại ùa về! Nhớ vậy anh mới nhận ra được mọi chuyện nhiều hơn chẳng hạn như là





Em yêu Anh Em đau lòng Em khổ sở Em thất vọng Em tuyệt vọng





Những gì anh nhìn thấy được ! Hoàn toàn khác với lúc anh ngược đãi em "





Hít hít mũi lại nói





" Câu em hỏi anh ở phía sau nhật ký, bây giờ anh sẽ trả lời!





Anh yêu em! Yêu rất nhiều! Cũng vì quá nhiều mà lại vô tình làm tổn thương em! Anh vốn dĩ phải nên chết chết mới bù đắp lại mọi thứ cho em "





Dương Ngọc Thiên hai mắt đỏ ửng ánh nước nhìn Lâm Như Tiên nói





" Lâm Như Tiên! Nếu như chết có thể cho em tha thứ cho anh thì anh nguyện chết! Chỉ xin em Đừng rời xa anh "





Đừng quên Like và Vote ( bỏ phiếu ) ủng hộ Boo nha !

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK