Ngọc Nhi kiêu ngạo chống eo mỉm cười. Nụ cười của cô ta vang lên thật chói tai. Ly Duẫn nhíu mày đầy khó chịu
\- Cút.
\- Lam Tuyết Y,ngươi chỉ là kẻ sắp chết mà còn dám mạnh miệng \- Ngọc Nhi chỉ tay năm ngón về phía cô.
Có vẻ người phụ này rất hiểu về cái chết của Lam Tuyết Y. Nhìn sơ qua thì Lam Tuyết Y có vẻ khá giống cô. Có lẽ cô ta nhầm lẫn gì chăng.
Nhưng có một điều quan trọng là bây giờ cô khá hứng thứ với thân phận của cái xác chết trên tay mình. Rốt cuộc Lam Tuyết Y đã làm ra việc gì để bị đẩy đến cơ sự này?
Cô chỉ có một chút động lòng với cô ấy. Dung mạo hai người giống nhau. Vốn định mang Lam Tuyết Y đi chôn cất tử tế cũng coi như là không bạc đãi với bản thân. Vậy mà có chó ngán đường. Cuộc sống bắt đầu có chút sắc màu.
\- Ngươi là ai? \- Ly Duẫn thay đổi thái độ mỉm cười hỏi.
\- Ngươi còn dám giả bộ. Lam Tuyết Y, ta sẽ cho ngươi chết không được yên thân. Bắt lấy cô ta.
\- Đánh chó thì nhìn mặt chủ.
Ly Duẫn đổi tư thế bế đứng Lam Tuyết Y lên. Ý câu nói của cô là muốn đoạt được người thì trước hết xem bản thân có đủ năng lực hay không. Nhưng Ngọc Nhi lại hiểu theo nghĩa sau. Ả ta cười toáng lên. Đám hạ nhân cũng ùa theo.
\- Đánh chó phải nhìn mặt chủ. Xem ai nói kìa.\- Ngọc Nhi chế giễu \- Ngươi chỉ là con gái của một tể tướng đã bị cách chức. Caca ngươi cũng chỉ là phế vật. Còn hi vọng chúng quay về cứu ngươi. Mộng tưởng.
\- Ngươi nói phải. \- Ly Duẫn gật đầu đồng ý
\- Haha. Cô ta bị mắng đến phát điên rồi. Không chỉ ngốc mà còn điên.
Ngọc Nhi tiếp tục cười nhạo,chỉ tay về phía cô. Ly Duẫn ghét nhất là ai dám làm thế với mình. Nhưng để thăm dò tình hình. Cô nhẫn trước. Giết đám người này chỉ là một sớm một muộn.
\- Ta không muốn chết. Chắc chắn sẽ có người đến cứu ta..aaa..các người đừng qua đây
Ly Duẫn diễn trò khùng điên. Cô ôm đầu lùi lại,ngã xuống đất.
\- Ngươi có kêu cứu thì cũng chẳng ai đến cứu. Vương gia sẽ không bao giờ chú ý đến ngươi đâu
Ngọc Nhi tiến lại cố ý dẫm vào chân cô sỉ nhục.
Ly Duẫn như hiểu được vài thứ. Bằng ấy thông tin có lẽ là đã đủ để cô phán đoán sơ bộ tình hình.
Cánh tay phải của Ngọc Nhi rơi xuống đất. Không biết vì nguyên do gì bàn chân ả ta dẵm lên chân cô bị chặt làm ba khúc. Tiếp đến là chân trái và tay phải.
Ngọc Nhi la hét trong đau đớn. Nhìn ả ta bây giờ chẳng khác gì một cục thịt. Máu tuôn xối xả ngấm vào đất,chảy thành tia.
Ly Duẫn quẹt nhẹ vệt máu nơi khóe miệng :
\- Vậy ý ngươi là bởi vì tên vương gia ấy mà ta phải chết có đúng không?
\- Ngươi....tiện...tiện..nhân....aa...hức...mau...mau..cứu ta
Lưỡi của Ngọc Nhi văng ra xa. Ả ta không thể nói chuyện được nữa. Ly Duẫn nhẹ nhàng bước như kiểu dưới chân chẳng có vật gì.
\- Có muốn không?
Cô nhíu mày nhìn đám hạ nhân đang há hốc miệng. Vài kẻ đã nhận thức được thì run rẩy sợ hãi. Có kẻ bị dọa đến ngất xỉu.
\- Vương...vương..phi..tha tội...chúng thần...biết...biết...sai rồi..
\- Vứt thứ rác rưởi này ra chỗ khác. Đừng để ở đây làm bẩn mắt ta.
\- Vâng...vâng...chúng nô tài làm ngay..làm ngay..
Cuối cùng cũng được yên tĩnh. Cô thoải mái hít thở không khí trong lành sau khi đã chôn cất xong Lam Tuyết Y. Dưới ánh trăng sáng,cô chợt nhớ đến một câu một bài thơ Đường mà mình rất thích :
\- **Nhật mộ hương quan hà xứ thị?
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Có nghĩa là :
Chiều về trời tối,tự hỏi quê nhà nơi đâu
Trên sông khói tỏa,sóng gợn khiến người sinh buồn
Người chết thì cũng đã chết rồi. Cũng chẳng có gì đáng buồn. Có lẽ đó cũng chính là một sự giải thoát. Việc còn lại của cô là ngoan ngoãn trở về căn nhà rách nát tồi tàn kia chờ biểu ca của Lam Tuyết Y về để trả lại tín vật.
Rặng cây khẽ động đậy. Một nam nhẫn bước ra với dáng vẻ thê thảm,quần áo bị chọc tứ phía. Hắn nằm trên mộ của Lam Tuyết Y.
Ly Duẫn giật mình. Chẳng lẽ lại phải chôn thêm một cái xác nữa. Cô có phải người trông mộ đâu**?