Bạch Tử Du rời khỏi phòng từ rất sớm. Có lẽ bởi vì hắn không thể chợp mắt nổi. Cắn phòng thật trống trãi. Đáng lẽ hàng ngày giờ này,cô đã đến mè nheo kéo hắn ra khỏi phòng mới phải.
Nghĩ đến đây,khóe mắt của Bạch Tử Du có hơi cay. Hắn nhớ cô. Nhớ đến không chịu được.
Hắn quen có cô bên cạnh. Hắn quen có một đôi tay luôn bám dính lấy hắn,làm nũng mục đích chỉ muốn moi ngân phiếu của hắn. Hắn quen một người mỗi buổi sáng đều chải tóc cho hắn.
Chết tiệt. Bạch Tử Du cả một đường oanh liệt không phụ thế gian nhưng phụ chỉ một mình nàng. Dù hắn đã nói bảo vệ cô thật tốt. Nhưng năm lần bảy lượt để cô chịu tổn thương.
Ly Nhi,nàng đã từng một lần từ quỷ môn trở về. Không thể vì bản vương một lần nữa sống lại sao?
\- Vương gia,xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Bạch Hầu cúi người khẽ nói. Bạch Tử Du thu lai ánh mắt khẽ quay người
\- Tiểu Nhu, nàng ta sao rồi?
\-...Thưa vương gia,đã bình tĩnh trở lại nhưng...
Bạch Hầu suy nghĩ một lát rồi trả lời. Y thực sự nhìn không quen mắt dáng vẻ thất thần của nữ tử ấy. Y chỉ biết một tiểu cô nương đáng yêu xinh đẹp với nụ cười thuần khiết. Nghĩ đến đây,tim của Bạch Hầu khẽ nhói lên. Có lẽ,y bị bệnh rồi
\- Chăm sóc cho nàng ta thật tốt.
\- Vâng,thưa vương gia.
Nói xong,Bạch Tử Du lạnh lùng rời đi. Bạch Hầu thở dài một tiếng. Dáng vẻ này của vương gia rất giống khi ấy. Khi hắn liều mình xông vào mấy vạn quân địch mở màn chém giết. Vương gia,tiểu nhân chỉ hi vọng người được sống vui vẻ mà thôi.
Đứng trước xe ngựa,Bạch Tử Du đứng lặng hồi lâu rồi lướt qua. Hắn không cần nó nữa. Nơi này,chỗ nào cũng có hình bóng của cô. Hắn muốn tránh xa chúng càng xa càng tốt.
Tại hoàng cung Nguyệt Triều quốc, trong sảnh đại điện
Bạch Lập Thành uy nghiêm ngồi trên ngai vàng nghe các triều thần của mình bẩm báo. Đang giữa lúc y phê duyệt tấu chương thì Bạch Tử Du một mình bước vào trước sự kinh ngạc của rất nhiều người
\- Hài nhi bái kiến phụ hoàng. Hài nhi biết mình có tội nhưng hài nhi có chuyện quan trọng cần bẩm báo
\- Được rồi,Tử Du. Đứng dậy. Con nói cho ta xem,có chuyện gì đã xảy ra?
Bạch Tử Du trước giờ tuân theo quy củ. Biểu hiện hôm nay của hắn vô cùng lạ. Còn nói đến dáng vẻ lãnh đạm của hắn khiến cho Bạch Lập Thành không chỉ lo lắng mà còn có chút e dè.
\- Ma Tộc xuất thế. Xin phụ vương cho phép thần được đầu quân dẹp loạn.
\- Ma Tộc? Lí nào lại vậy?
\- Bạch vương,ngươi đừng ăn nói hồ đồ.
Vài ý kiến bất ngờ thốt ra khỏi miệng liền bị cái trừng mắt của hắn dọa cho cứng người. Bạch Lập Thành ngồi trên ngai vàng không khỏi dao động
\- Tử Du, đây là chuyện hệ trọng
\- Bổn vương không nói đùa. Kẻ nào còn nhiều chuyện,ta lập tức tiễn kẻ ấy xuống bầu bạn với nương tử của bản vương
\- Nương tử của con? Lam Tuyết Y? Nàng ta đâu?
Bạch Lập Thành lúc này mới chợt nhận ra sự vắng mặt của cô. Nha đầu này ,chỉ cần Bạch Tử Du xuất hiện,cô cũng sẽ lẽo đẽo phía sau. Nhiều lần cô phải khiến cho y đau đầu về tài năng ép y phải dùng hai tay dâng ngân phiếu ngoan ngoãn giao cho cô.
Thật sư có chút hơi thiếu
\- Chết rồi. Bị Ma Tộc sát hại.
Lời Bạch Tử Du nói ra cứng như đá,bao nhiêu phần nguội lạnh thì có bấy nhiêu phần căm phẫn.
Tin tức này lập tức gây chấn động cho những người có trong đại diện
\- Được rồi,bãi triều. Tử Du, theo trẫm vào trong.
\- Tuân lệnh phụ hoàng.
Đại thần Nguyệt Triều quốc được phen khiếp vía. Sát khí trên người Bạch Tử Du tỏa ra ngày càng nhiều.
Lưu Di Giai nghe tin con trai cố ý xông vào gây rối ở đại diện thì bây giờ cũng đã có mặt. Nhưng đáp lại sự lo lắng của nàng chỉ là một ánh mắt vô hồn,đầy ý niệm chết chóc