A Uyển rời khỏi tay cô,tiếp đất một cách an toàn hướng phía người kia mà hỏi.
\- Công chúa,Liễu quốc có phép tắc của Liễu quốc, người không thể làm trái. Huống hồ,những kẻ này không đáng để công chúa lưu tâm.
\- Ta nói ngươi mau tạ lỗi với tỷ ấy.
A Uyên thay đổi sắc mặt,nhẹ giọng ra lệnh. Ai cũng biết,A Uyên là người Hàm Lục Lương hết lòng yêu thương, vương thượng hết lòng che chở. Chưa từng ai làm trái ý của nha đầu này cả. Vương đại thần đúng là châm phải bình thuốc nổ chậm rồi.
\- A Uyên,không sai. Là do tỷ tỷ sai trước. Muội không cần làm khó ngài ấy
Ly Duẫn cúi đầu hướng phía Hàm Lục Lương khẽ nói:
\- Hồi thái tử điện hạ,tiểu nữ thỉnh an chậm trễ. Xin người bớt giận,đừng chấp kẻ đang mang bệnh.
\- Nàng...nàng không khỏe sao?
Hàm Lục Lương lo lắng ,đích thân đỡ cô dậy. Bạch Tử Du vô cùng chướng mắt nhưng không làm gì cả. Ánh mắt của cô khi nãy ám hiệu cho hắn,nữ nhân này là đang giở trò. Nàng không dễ chịu nhẫn nhịn như vậy
Câu nói của cô như nhát dao đâm thẳng vào lòng tự tôn của Vương đại thần. Cô là kẻ có bệnh,còn cố gắng làm công chúa vui lòng,lão bắt cô hành lễ khác nào nhỏ mọn,chèn ép kẻ yếu
Hơn nữa,xem thái độ của thái từ,hình như rất coi trọng nữ nhân này
\- Tỷ tỷ, tỷ không khỏe sao? Muội truyền thái y cho tỷ nha. Người đâu?
A Uyên không kém Hàm Lục Lương là mấy,vội vàng chạy lại bám chân cô.
\- A Uyên,tỷ không sao. Muộn cười một cái tỷ tỷ liền khỏe.
\- Ừm
Ly Duẫn vội buông tay Hàm Lục Lương ra ,lùi về sau đứng cạnh Bạch Tử Du tỏ vẻ xa lạ với y:
\- Thái tử điện hạ coi trọng ta,không trách phạt ta là ta vui lòng rồi. Thỉnh điện hạ chú ý thân phận của mình
Hàm Lục Lương khó xử thu tay về. Hơi ấm còn vương lại nơi y khiến y có chút tiếc nuối. Ánh mắt này,cử chỉ này ,phong thái này chính là của vị nữ tử đã chinh phục tâm cơ của y. Không thể sai,là Lam Tuyết Y của Nguyệt Triều quốc
\- Vị đại thần này,ta cũng đã làm đúng lễ nghi. Không biết người có thể thu hồi lời nói kia được không?
\- Ngươi là có ý gì? \- Vương Chu không hài lòng khẽ nhíu mày
\- Nguyệt Triều quốc nhỏ bé thì sao? Chúng ta yếu kém thì sao? Liễu quốc các người có lớn mạnh thì sao? Chúng ta bao đời tồn tại đều có vương làm chủ,đều có phép tắc ,đều có quyền uy riêng. Ở đời cá lớn nuốt cá bé là chuyện thường tình. Các ngươi dù lớn nhưng có từng lần nào chiếm được Nguyệt Triều quốc hay chưa? Nói chúng ta không bằng các ngươi. Ngông cuồng. Ta cũng muốn xem xem các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh để lăng mạ Nguyệt Triều quốc của ta.
\- Ăn nói không có trên có dưới. Ngươi là đang muốn khiêu chiến Liễu quốc của ta?
Vương đại thần tức giận tỏa ra khí tức chết chóc kinh người. Cô vẫn bình tản giữ nguyên thái độ cương quyết không chịu khuất phục. Nhưng ở phía sau,ánh nhìn băng lãnh cùng nét mặt tức giận của Bạch Tử Du đã dọa không ít người lùi ra sau.
\- Khiêu chiến? Lời này phải hỏi lại ngài. Nếu không phải ngươi coi thường Nguyệt Triều quốc của ta thì ta có thể ở đây đối chấp ngươi? Chưa nói,ngươi còn coi tướng công của bổn cung không ra gì. Nếu không phải nể mặt Hàm thế tử thì ngươi còn giữ được cái đầu sao?
\- Ngươi....
\- Ta nhắc lại,rút lại câu nói. Tạ tội với tướng công của bổn cung. Nếu không, hôm nay ta sẽ khiến cho Liễu quốc của ngươi máu chảy thành sông.
\- Ngươi....ngươi..vô phép vô thiên. Thách thức vương triều ta..Người đâu. Bắt ả ta lại.
Không khí ngày càng căng thẳng.
Ly Duẫn chợt cười lên một tiếng thống khoái. Kẻ muốn bắt cô,trên đời này chưa xuất hiện đâu.
\- Có chuyện gì vậy?
Hàm Lưu Ly cùng Tố Tố từ đâu bước đến. Nét mặt đang vui cười của Hàm Lưu Ly chợt tắt hẳn khi nhìn thấy đôi mắt tỏa ra toàn mùi máu của Ly Duẫn.
Khí sắc ấy,nàng không thể nào quên.
Hàm Lưu Ly run rẩy chỉ về phía Ly Duẫn :
\- Ngươi...ngươi còn sống. Sao ngươi có thể còn sống?
\- A,là trưởng công chúa. Người giúp ta nói vài lời có được không?
Ly Duẫn quay về nơi phát ra tiếng nói rồi khẽ cười. Điều này càng khiến Hàm Lưu Ly sợ hãi. Nàng ta quà thực đào mồ sống dậy rồi