\- Ngươi đang nói cái gì vậy?
Ly Duẫn tức giận ngồi thẳng dậy. Tên khốn này ngay lần thứ ba gặp mặt đã chiếm tiện nghi của cô. Chết tiệt,đáng hận. Bậy giờ hắn còn bày ra vẻ mặt tự mãn mà đề nghị với cô về chuyện đó. Phải dạy cho hắn một bài học mới được.
\- Ý ta muốn nói là nàng hãy từ bỏ Bạch Tử Du đi theo ta về Liễu quốc. Ta chắc chắn nàng không bị ai bạc đãi.
\- Ngươi chê sống đủ lâu rồi đúng không?\- Ly Duẫn cười khinh bỉ bẻ lại các khớp cổ tay.
\- Nàng nghĩ sao về việc ta nói? Nàng muốn gì ta đều có thể sai người tìm về cho nàng
Lục Lương bạo dạn đè lên người cô. Tư thế giữa hai người vô cùng ám muội
Ly Duẫn không kiêng kị cúi sát mặt về phía hắn. Hai mắt nhìn nhau một hồi lâu. Cô khẽ cười rồi thẳng tay đấm vào mặt Hàm Lục Lương khiến hắn ngã ngửa ra sau trong đau đớn.
Hết cả kẻ này đến kẻ khác khinh thường cô. Được lắm. Cô sẽ khiến cho tất cả lũ nam nhân trong thiên hạ khinh thường cô sẽ có kết cục như thế nào. Chỉ cần cô thích là cô giết. Chỉ cần cô muốn là cô liều mạng. Cùng lắm là chết.
Con người đâu thể sống mãi được. Cho nên phải sống như thế nào cho xứng đáng với tâm ý của bản thân. Cô không phải bản sao của ai cả. Đừng ví cô với những nữ nhân mà họ thường thấy. Bẩn tên của cô ra.
\- Ta không phải thứ đồ vật bị người khác bỏ rơi mà cần ngươi đi nhặt về để nuôi. Ta càng không phải người muốn mấy thứ vạn vật trên đời mà ngươi nói. Đặc biệt ta không có hứng thú với kẻ có tham vọng ngút trời như ngươi \- Cô cúi xuống xách cổ áo Hàm Lục Lương lên \- Và không phải ai cũng sẽ tự nguyện làm chó chết thay cho ngươi.
\- Nếu ta nói ta cần nàng không phải vì mục đích như nàng đang nghĩ,nàng sẽ đồng ý? \- Lục Lương khẽ cười hỏi lại.
Ly Duẫn như muốn tức điên lên được. Hắn rõ ràng có ý muốn chơi đểu cô. Dù biết cô hiện tại tạm thời là người của Bạch Tử Du nhưng hắn vẫn muốn cô. Một mặt muốn khiêu khích Bạch Tử Du. Mặt thứ hai khác nào mắng cô là kẻ ăn cháo đá bát không có nhân tính. Tên này thật nham hiểm.
\- Ngươi bằng lòng quỳ xuống van xin ta. Có lẽ ta sẽ suy nghĩ lại. Hừm. Tiểu nhân cặn bã.
Ly Duẫn bật cười thả cổ áo Hàm Lục Lương. Câu nói ấy khiến sắc mặt của hắn trong thoáng chống có phần tối lại. Phải thôi. Bị chọc vào lòng tự trọng mà. Ai mà chẳng tức cơ chứ.
Ly Duẫn cười thầm trong lòng.
\- Nàng không nghĩ rằng chúng ta rất có duyên? \- Lục Lương lấy lại bình tĩnh tiếp tục hỏi và thuyết phục cô. Vì nghĩa lớn,trước hết hắn phải nhịn \- Nàng đụng phải ta rồi cứu được A Uyên,muội muội của ta. Đây không phải do ông trời sắp đặt sao?
\- Ta tặng ngươi một câu nhé? \- Ly Duẫn đứng dậy phủi quần áo
\- Nàng thay đổi quyết định rồi?
\- Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ
Vô duyên đối diện đá vỡ mồm.
Có hiểu chưa?
\- Nàng...
Ly Duẫn cười lớn bỏ đi để lại một mình Hàm Lục Lương bất lực ngồi trên đất
Nữ nhân này thật khó hiểu. Tính tình phóng khoáng,vui giận thất thường lại còn không biết tiết chế phân biệt kẻ nên động và người không nên động. Chỉ cần nàng trái mắt là nàng ra tay.
Lục Lương ôm má..Cũng đau đấy. Ra tay chẳng chút nương tình.Không hiểu vì lí do gì ,hắn lại thấy Ly Duẫn vô cùng cuốn hút.
Hắn phải tìm cớ để được ở lại Nguyệt Triều một thời gian gần gũi với nàng ấy.Hắn không tin là trên đời này cô không hứng thú với thứ gì. Và hắn càng không tin nữ nhân này không thể ngã vào tay hắn.
Bạch Tử Du ở đằng xa khẽ cười. Nữ nhân của hắn thật cường bạo. Là do hắn sai,lo xa quá rồi. Sao hắn có thể quên bản tính như mưa như nắng của nàng ấy cơ chứ? Lát nữa phải làm sao để cầu hòa với nàng ấy đây?