\- Được thôi,không làm phiền ngươi tìm thêm thê thiếp
Ly Duẫn lè lưỡi trêu chọc Bạch Tử Du. Hắn nhíu mày đưa tay kéo cô vào lòng
\- Thê tử của bản vương chỉ có nàng.
\- Nói dối không chớp mắt \- Cô véo mũi hắn \- Ở nhà ,ngươi vẫn còn 4 thê nữa nha. Nói không chừng các nàng ấy đang cầm chổi lông gà chờ ta trở về bắt nạt ta.
\- Bắt nạt nàng? \- Bạch Tử Du bật cười \- Ai có gan dám bắt nạt nàng?
\- Ta cũng chỉ là một phế vật mà thôi \- Cô tặc lưỡi xòe tay biện hộ
\- Có thật không đây ?
Trương Vô Ngạo và Tam Thuần cùng nghĩ. Nàng mà là phế vật thì ai là thiên tài? Là đang chửi toàn bộ nam nhân chúng ta không bằng một phế vật sao?
Bạch Tử Du cúi người hôn nhẹ lên trán cô rồi quay lưng.
Ly Duẫn giật mình ôm má...Tên này sao hôm nay tự nhiên đổi nết thế? Nóng vậy nhỉ? Rõ ràng đang là mùa đông.
\- Vương phi và vương gia giao tình thật tốt. \- Trương Vô Ngạo tán thưởng.
\- Đa tạ thế tử quá khen. Muộn rồi. Người cũng nên về nghỉ ngơi. Kính chào thái tử \- Cô nhún chân hành lễ
\- Giao tình của nàng và bổn vương cũng không tệ. Chi bằng về phủ của ta xem sao?
Trương Vô Ngạo nắm lấy tay cô đưa lên môi hôn. Dáng vẻ phong tình đầy mời mọc khiến vài nữ nhi bên cạnh điêu đứng
Ly Duẫn cười gượng :
\- Có vẻ người uống say rồi ,Trương thế tử. Người là thế tử cao quý,dùng lại đồ của người khác không thấy mất mặt sao?
\- Có lẽ bổn vương đã say. Nhưng là say ánh mắt của nàng.
\- Vậy ta cũng tặng ngươi ba chữ nhé? \- Ly Duẫn hất tay y ra \- Thứ vô duyên.
\- Ngươi dám lăng mạ người của hoàng tộc ?
Một tên bịt kín mít từ trên xuống dưới đứng lên chỉ tay vào mặt cô,ngữ khí đầy tức giận.
Ly Duẫn lắc đầu quay đi:
\- Chủ nào tớ lấy. Ta không chấp với tiểu nhân. Tiểu Nhu,chúng ta đi nào.
\- Vâ...vâng thưa tiểu thư. Kính chào thế tử.
\- Em không cần chào họ cũng được mà \- Ly Duẫn tỏ thái độ ngán ngẩm \- Ta không thích người của ta phải cúi mình trước những kẻ chào mời lộ liễu như thế
\- Nhưng...nhưng...
\- Rồi rồi. Bạch Hầu đâu,bảo vệ Tiểu Nhu cho tốt. Ta cần xử lí vài con gián.
\- Vâng,chủ tử \- Bạch Hầu lại từ đâu xuất hiện ôm Tiểu Nhu ngang eo.
\- Ể...Bạch Hầu,huynh lại tính đưa ta đi đâu...Thả ta xuống...oa...tiểu thư...
Trong khi đó,Trương Vô Ngạo cúi đầu lặng người một hồi lâu. Tên thị vê ban nãy run như cầy sấy.
Thế tử là đang giận sao? Nhớ một lần,phi tần có hành động khiến ngài ấy không vui,ngài liền ra lệnh đồ sát toàn bộ gia tộc của vị phi tần ấy làm người ta khi nhớ lại vẫn còn lạnh sống lưng.
Trương Vô Ngạo đột nhiên ôm bụng bật cười.
\- Thật thú vị. Quả thật rất thú vị. Hahaha.
Ly Duẫn liếc cái nhìn khinh bỉ về phía hắn rồi vụt mất. Mấy kẻ quyền lực toàn những kẻ không bình thường cả. Cô không chấp với người điên. Ánh mắt của Trương Vô Ngạo khiến cô không thoải mái. Cô không thích ở với người này
Ly Duẫn phủi phủi tay. Khi nãy bị hắn hôn mà thấy sởn da gà. Bị nhiễm khuẩn. Tí về nhà phải tắm cho sạch mới được.
\- Là nàng ta,đuổi theo.
\- Các ngươi đuổi theo ai cơ? Cho bản cung chơi với?
\- Phía trước...ơ...đâu rồ...?
\- Một cái nha..fufufu...
Cô cầm cái đầu ném về phía trước. Cô cười ma mị rờ gáy từng kẻ một trong niềm vui thích tột cùng. Là người của ai sai tới,cô không cần biết. Cô chỉ muốn tận hưởng cảm giác khoan khoái khi được lấy mạng kẻ khác thôi. Nó làm trái tim cô như điên lên.
\- A....Thích quá đi..
\- Xin...xin tha mạng...vương phi...xin tha mạng...là..là..Nhược Linh công chúa...tất cả là do Nhược Linh công chúa...xin vương phi..
Chỉ còn một tên duy nhất dập người cúi lạy xin thự tha thứ từ cô,hắn không ngần ngại phun ra kẻ chủ mưu. Ly Duẫn cúi người xuống đoạt nốt cái mạng nhỏ của hắn
Ly Duẫn trầm ngâm một hồi lâu rồi biến vào màn đêm. Hừm...Hôm nay cô gây chuyện với hai nữ nhân. Một là trưởng công chúa,Hàm Lưu Ly. Hai là nữ nhân mặt hoa da phấn không biết điều ấy. Chắc là nàng ta nhỉ?
Không sao. Hôm nay cô mệt rồi. Mai vào cung chơi với nàng ta. Cố gắng thở đi nhé,Nhược Linh công chúa