\- Mọi chuyện ở Yên Sơn thế nào rồi? \- Huân Nhược Đông giật mình đổi chủ đề.
\- Vẫn tốt ạ...Người có vẻ rất thích nàng ta..có cần thuộc hạ cho người đón nàng ấy về đây? \- Á Nô mỉm cười chất vấn
\- Ngươi có vẻ rất rảnh rỗi?
Huân Nhược Đông trừng mắt. Á Nô hiểu ý liền vắt cổ lên vai mà chạy.
Tâm ý của y dễ dàng bị nhìn thấy như vậy sao? Quả thật y đang rất nhớ Ly Duẫn. Không biết bây giờ nàng ấy đang làm gì. Có nhớ đến y không. Tên Bạch Tử Du không nhân cơ hội bắt nạt nàng ấy chứ?
Huân Nhược Đông muốn nhanh chóng giải quyết xong mọi việc rồi cướp Ly Duẫn về tay y. Để nàng ở với Bạch Tử Du khác nào đưa nàng vào hố lửa. Ly Duẫn, đợi ta.
Huân Nhược Đông gục mặt xuống bàn đầy mệt mỏi. Thật sự rất nhớ nàng ấy. Không thể tập trung được. Gương mặt lem luốc lúc nào cũng dính ít tro đen. Đôi môi mỏng hay cười cùng chiếc răng nanh trông thật cuốn hút. Muốn nghe nàng hát,muốn ôm nàng vào lòng
Huân Nhược Đông muốn tức điên lên đi được. Á Nô ở ngoài chỉ có thể ôm bụng cười. Lần đầu tiên trong đời,Á Nô mới thấy được vẻ mặt khác của thánh chủ ngoài sự lạnh lùng và tàn nhẫn.
Cô nương đó cũng thật cao tay khi tóm được thánh chủ.
Trong khi đó ở hoàng cung.
Nơi đâu cũng tấp nập người ra người vào. Đèn ,hoa giăng khắp nơi từ lối cổng thành. Sa xỉ ,mỹ lệ...Đây thật sự rất giống với trong phim nha. Đúng là làm người khác phải ngưỡng mộ.
Hoàng thân quốc thích muôn đời đều được hưởng xa hoa đọa lạc thế này sao? Đôi lúc cũng thấy thật bất công cho đám dân thường. Nhưng vương giả vi tôn. Kẻ mảnh có quyền làm mọi thứ. Trách thì trách chúng không có khả năng để chiếm ngôi mà thôi.
\- Tuyết Y,nàng đang nghĩ gì vậy?
Ly Duẫn giật mình khi Bạch Tử Du lay cô. Cái tên Lam Tuyết Y có phần khiến cô cảm thấy hơi bồn chồn,một phần không thoải mái nhưng đây là kịch thì phải diễn cho đạt.
\- Ta đang nghĩ cưới thêm cho phu quân vài phi tần nữa. Thế nào? Thấy ta có tốt không?
\- Ta chỉ cần mình nàng là đủ \- Bạch Tử Du khẽ cười xoa đầu cô.
\- Nhưng ngươi sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn đó \- Ly Duẫn cười đầy ma quái \- Hay là ngươi không lên được ? Hửm?
\- Vậy vương phi có muốn cùng bản vương tối nay hàn huyên tâm sự ? \- Bạch Tử Du ôm sát lấy eo cô ,sắc mặt có chút tối lại
\- Ta không phải đối tượng tốt để giúp người lên. Mà người có lên rồi chưa chắc sẽ thượng được ta. Xuống đất mà nằm.
\- Hừm. Nàng ở nhà của bổn vương, ăn của bổn vương...
\- Cho nên ta không được phép từ chối ngươi? \- Ly Duẫn nối câu \- Đừng có vọng tưởng,tên liệt dương.
\- Nàng...
\- Sao...ngươi muốn làm gì ta? \- Ly Duẫn nắm lấy cổ áo Bạch Tử Du kéo xuống \- Nơi này có rất nhiều người nha. Đừng manh động,phu quân à.
\-.....
Bạch Tử Du bị cô chọc cho cứng họng không nói thêm được câu nào..
Tiểu Nhu thấy tình hình có chút căng thẳng liền kéo Ly Duẫn sang một nên nhẹ giọng :
\- Vương phi,vương gia nổi giận rồi. Người mau xin lỗi vương gia đi
\- Nếu xin lỗi thì hắn sẽ hết giận sao?
Ly Duẫn cũng cúi đầu nói nhỏ vào tai Tiểu Nhu nhưng cố ý nới vừa đủ để Bạch Tử Du nghe thấy.
\- Phải đó...Vương gia yêu người như vậy. Người đừng khiến vương gia nổi giận..Sẽ có họa đó \- Tiểu Nhu lấm lét nhìn về phía hắn \- Vương gia thực sự rất là đáng sợ.
Ly Duẫn như hiểu ra một điều gì đó,đưa tay lên miệng ra vẻ sợ hãi. Cô vội bước về phía Bạch Tử Du nũng nịu níu lấy tay hắn :
\- Phu quân,ngươi giận sao?
\-....
\- Phu quân,ngươi giận thật rồi \- Ly Duẫn cúi đầu ủy khuất \- Ngươi đang giận thật à?
\-....
\- Chậc. Mặc kệ ngươi.
Ly Duẫn tặc lưỡi quay đầu đi về phía Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu cứng họng nhìn vẻ mặt rất ư là hả hê của cô như kiểu cô muốn nói. Hắn không nói là không giận. Chẳng liên quan gì đến ta. Ta đâu rảnh mà làm chuyện không đâu.
\- Nàng....
\- Tứ hoàng huynh,huynh tới rồi.
Bạch Tử Du đang định nắm lấy tay cô thì từ đâu một nữ tự lao tới cố ý xô ngã cô rồi nhảy vào lòng hắn ,ôm chầm lấy cổ hắn.
\- Sương Nhi rất nhớ huynh.