Hàm Lưu Ly thở phào nhẹ nhõm một cái,ra hiệu cho Vương Chu xong việc thì đến phòng nàng nói chuyện.
Mọi người có mặt đều đồng thanh hành lễ với vua của Liễu quốc ,Hàm Tịch Nghi.
Đó là một người đàn ông trung niên,tuổi trông có vẻ không lớn hơn lão tổ của cô là bao nhiêu. Ly Duẫn thầm đánh giá. Sắc mặt của người này trầm mặc,rất khó đoán ra tâm tư.
\- Các ái khanh bình thân.
\- Tạ ơn hoàng thượng.
Ai nấy đều đứng hết dậy và theo sự hướng dẫn của cung nữ đi về chỗ ngồi.
A Uyên vẫn một lòng đi theo Ly Duẫn. Nha đầu biết,cô chỉ là bị bức ép quá nên mới nói những lời khó nghe như vậy. Nha đầu chợt tủi thân. Đã hứa là bảo vệ cho tỷ tỷ mà chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được.
\- Sao vậy,nha đầu? \- Cô nghiêng đầu hỏi
\- Tỷ chắc chắn không biến Liễu quốc máu chảy thành sông đúng không?
\- Dĩ nhiên rồi. Do đại thúc kia thật xấu tính
Cô khẽ nói động viên. Bị cơn giận làm cho mờ mắt rồi. Cô quên mất.Đây là nhà của A Uyên,là nơi muội ấy sinh ra. Cô nói vậy cũng là hơi quá
\- Muội biết. Muội xin lỗi. Để tỷ tỷ chịu ủy khuất
Khóe mắt của A Uyên chờ ướt. Từ khi mẫu hậu mất chưa ai đối tốt với nha đầu như cô. Chưa ai chủ động đến ôm nha đầu vào lòng,ngay cả ca ca cũng không.
Hôm ấy,cô liều mình chạy đến che chở cho A Uyên. A Uyên vô cùng cảm động. Hơi ấm ấm áp ấy,nha đầu không thể nào quên.
A Uyên sống trong cung,dù có trưởng thành thế nào thì vẫn chỉ là một cô nhóc 5 tuổi mà thôi.
\- Đừng khóc. Là tỷ không đúng. Là tỷ nói bậy. Hôm nay là ngày vui của ca ca muội mà lại gây chuyện. A Uyên đừng buồn. Tỷ tỷ không sao
\- Hức..
Ly Duẫn đưa tay kéo cổ Bạch Tử Du xuống ngả về phía A Uyên rồi dùng tay còn lại cầm tay A Uyên tát nhẹ vào má hắn một cái.
Bạch Tử Du bất ngờ không biết phản kháng thế nào. Nữ nhân này dám mang hắn ra làm trò đùa. Hình như do hắn quá nuông chiều cô thì phải.
\- Tất cả là tại tiểu thúc thúc này. A Uyên không vui,có thể đem y ra trút giận
A Uyên bật cười thành tiếng. Bạch Tử Du nghe xong liền buông cốc rượu ghé sát tai Ly Duẫn nói vài từ
Ly Duẫn trừng mắt rồi cũng xuống nước đáp lại :
\- Tối ta đền bù cho ngươi. Cho phép ngươi ngủ chung giường với ta
Bạch Tử Du liền ngồi ngoan ngoãn như một con cún con. Sắc mặt liền tươi tắn hẳn. Hắn có lợi. Coi như một công đôi việc. Vừa thấy được nụ cười của cô vừa có thể có nữ nhân ôm trong lòng
Hàm Lục Lương luôn hướng mắt về phía cả ba người. Trong lòng có chút không cam tâm. Y ước,giá mà người ngồi cạnh cô không phải Bạch Tử Du mà là y thì tốt biết mấy.
\- Đến giờ,mời hoàng tử Hàm Lục Lương bước lên phía trước.
Giọng nói the thé của tên thái giám giúp cho bầu không khí trở nên yên lặng hơn.
Mọi người đều hướng mắt về tế đàn nhìn người con trai xuất chúng dưới sự bảo hộ của Linh vật Liễu quốc mà được tấn phong.
Vầng hào quang kim sắc bao bọc lấy cả cơ thể Hàm Lục Lương rồi dần quy tụ về một điểm ngay chính giữa mi tâm của y.
Thật thần kì. Ly Duẫn như được mở rộng tầm mắt. Mấy chuyện này thật sự có thật ư? Cô còn nghĩ nó chỉ là chuyện vặt vãnh khi đọc tới. Ai lại ngờ chứ.
Mỗi quốc gia đều có một Linh vật trấn giữ. Long,Li,Quy,Phụng ứng với tên lần lượt của Nguyệt Triều quốc,Liễu quốc,Thục quốc và Miêu tộc.
Cô đúng là bị dọa cho đờ người rồi.
Nghi lễ vừa kết thúc,từ phía ngoài điện,Trương Vô Ngạo dẫn theo một đoàn người tiến vào :
\- Ta phụng mệnh phụ hoàng tới dâng lễ. Đã chậm trễ,hi vọng quân vương và thế tử không trách phạt mà nhận thành ý của Thục quốc ta
\- Trương vương không cần câu lễ tiết. Đến được là tốt
Hàm Tịch Nghi ngồi ở trên cao vui mừng còn không hết vội vàng sai người chuẩn bị bàn rượu .Trương vương đã đến chính là ngấm ngầm cùng y liên thủ chiếm lấy Nguyệt Triều quốc
Trương Vô Ngạo vốn không có hứng thú đến mấy việc này nhưng ánh mắt của hắn liền đổ dồn về phía người con gái đang ngồi cách hắn không xa. Lam Tuyết Y. Đó là Lam Tuyết Y sao?
Trương Vô Ngạo thay đổi tâm tư,không rời đi nữa mà muốn ở lại xác nhận xem,người kia có thật là nữ nhân ấy? Hay chỉ là kẻ khác giả mạo?