Tin cô còn sống được lan truyền khắp cả Nguyệt Triều quốc. Mấy ngày trước,người dân còn phải tiếc thương cho một nhân tài có khả năng là tia hy vọng của một quốc gia. Nay lại rầm rộ vui sướng mừng cô từ quỷ môn quan trở về
Khắp phố đều là những lời bàn tán về cô
\- Ngươi nghe thấy gì chưa? Hôm qua vương phi sống lại rồi.
\- Thật sao? Nguyệt Triều quốc được cứu rồi
\- Ta thật muốn giết tên thái y đó,đúng là lang băm.
\- Nghe nói lát nữa người sẽ đi qua đây. Chúng ta nên tỏ lòng thành kính
\- Sao? Có chuyện gì vậy?
\- Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng. Vương phi khiến cho Liễu quốc kính 3 phần. Nàng đã đánh thắng Hàm Lưu Ly, lấy lại danh dự cho Nguyệt Triều ta
\- Không phải Liễu quốc luôn khinh thường không coi chúng ta ra gì sao? Thật tốt quá rồi
\- Đúng là tin mừng.
\- Ta cho rằng cái chết của vương phi này có liên quan đến Liễu quốc. Nhưng vương phi thân thể bất phàm,e rằng chúng phải thất vọng rồi. Haha
\- Thật hả dạ,haha
Vừa nói xong thì xe ngựa chở cô đi qua. Chiếc rèm cửa bay phấp phới hé lộ một dung mạo mỹ miều ở bên trong.
Người đi trên phố tản ra hai bên nhường đường. Ai cũng cầm một giỏ hoa mà rải theo bước ngựa đi,liên tục vang lên những lời tung hô ca ngợi Bạch Tử Du và Ly Duẫn
Ly Duẫn vui vẻ vén tấm màn lên đưa tay vẫy vẫy mỉm cười coi như lời đáp lại. Bạch Tử Du tính ngăn cản thì bị cô trừng cho một cái.
\- Vương phi,ta...ta..có cái này muốn cho người..
\- Dừng xe
Ly Duẫn ra lệnh. Một bé gái vẫn kiên nhẫn chạy về phía cô. Gương mặt phiếm hồng thở hồng hộc. Tay vẫn nắm chặt một bông hoa nhỏ. Chạy phía sau nàng là một người phụ nữ trung tuổi,luôn miệng gọi "con ơi"
Người phụ nữ bế đứa nhỏ lên ,cúi đầu sợ hãi,giọng như sắp khóc :
\- Xin vương phi tha tội,đứa bé còn nhỏ. Xin trách phạt tiểu dân ,đừng trách phạt đứa bé
\- Ai nói ta muốn trách hai người \- Cô quay sang đứa nhỏ mắt vẫn to tròn nhìn cô \- Tiểu cô nương xinh đẹp muốn tặng gì cho ta nào?
\- Đây là hoa Thiên Ngọc,rất đẹp,đẹp giống vương phi \- Nha đầu cười tươi đưa về phía cô
\- Nha đầu đáng yêu,cài giúp ta có được không?
\-Được ạ
\- Nhã Nhã,không được vô lễ
Người phụ nữ giật mình mắng con gái. Ly Duẫn không để ý tiểu tiết,liền thò đầu ra ngoài vừa với tầm với của Nhã Nhã,khẽ than một tiếng:
\- Hình như ta thiếu đồ rồi. Tiểu cô nương xinh đẹp giúp ta đi
Nhã Nhã cười lên một tiếng giòn tan rồi cẩn thận cài đóa hoa lên tóc cho cô. Mùi thơm dịu nhẹ quả thật khiến cô thoải mái.
Ly Duẫn đưa tay rút một cây trâm nhỏ cài lên tóc cho Nhã Nhã,khẽ nói :
\- Tiểu cô mương xinh đẹp,cái này tặng muội. Đồ muội tặng,ta rất thích
\- Vương phi,cái này không được. Thảo dân không dám nhận. Xin vương phi...
Lời chưa nói hết đã bị cô chặn lại :
\- Ta tặng cho Nhã Nhã không phải cho ngươi. Được rồi,ta phải đi. Tiểu cô nương,tạm biệt muội.
Cô kéo tấm màn xuống ,không quên vẫy vẫy tay chào người bạn nhỏ.Xe ngựa chạy đi chỉ để lại khói bụi. Nhưng hành động ban nãy không khỏi khiến cho người người ngẩn ngơ
Trên xe ngựa,Ly Duẫn đặc biệt vui thích liên tục sờ lên thứ quà mà mình được tặng. Nghĩ lại,tiều nha đầu kia thật đúng là yêu nghiệt mà,biết lấy lòng người
Thấy cô luôn miệng cười bật cả thành tiếng,Bạch Tử Du có chút vui lây. Hắn đề nghị:
\- Nếu nàng thích,bản vương sẽ cho người mang về trồng trước cửa phòng cho nàng.
\- Ta không phải thích thứ hoa nàng mà thích cách người tặng ta thứ hoa này. Chỉ có tiểu cô nương ấy mới dám tiếp cận ta. Ngươi nói xem,rất đẹp có phải không?
Ly Duẫn đưa tay gỡ hoa xuống. Tay cô miết nhẹ lên cánh hoa rồi cúi xuống hôn nhẹ lên nơi vừa tiếp xúc ấy. Đây là thứ cảm giác lần đầu cô có được. Rất vô giá.
Chỉ vì món quá nhỏ này,Nguyệt Triều quốc sẽ có những tương lai như Nhã Nhã,cô cảm thấy việc mình mạo hiểm làm con cờ cho Bạch Lập Thành cũng không có gì là không tốt.
Cô có thể là sát thủ giết người không ghê tay. Nhưng những kẻ cô giết là những kẻ đáng chết. Cô có thể tàn sát vạn vật nhưng không bao giờ xuống tay với những sinh linh nhỏ bé. Nó như là chừa một chỗ cho lương tâm của cô,cho thân phận và tuổi thơ của cô.
Thời gian ờ cùng Bạch Tử Du còn 24 ngày