"Được rồi Tiêu công tử, nếu như ngươi không có sự tình khác thì nhanh đi về hiếu thuận phụ mẫu đi!" Diệp Thu ngoạn vị cười nói.
Tiêu Dật liền mang sắc mặt tái nhợt mà chạy trối chết, thẳng đến khi chạy đi rất xa thì hắn mới tỉnh hồn lại la lên: "Đáng chết! Lần này ta thật sự chết chắc. . ."
Từ lão bên cạnh nhìn xem Tiêu Dật mang thần sắc hối hận, nói: "Công tử, ta cảm thấy ngươi vẫn nên dựa theo lời hắn nói mà làm mới tốt. Ta vừa rồi có thể cảm giác được rõ ràng khí tức của hắn còn kinh khủng hơn so với gia chủ, mà lại cỗ kiếm ý kinh người kia... Chỉ sợ là cường giả Giáo chủ cảnh cũng không phải là đối thủ của hắn. Lần này công tử đã trêu chọc người không thể trêu chọc nổi rồi."
Nghe xong câu nói này của Từ lão thì nội tâm Tiêu Dật càng thêm tuyệt vọng hơn, bởi vì Từ lão chưa từng nói dối hắn. Ông ta nói đối phương rất mạnh thì đó đối phương mạnh thật.
Trong tiểu trấn, Lâm Thanh Trúc nhìn xem Tiêu Dật chạy trối chết mà nhịn không được cười nói: "Sư tôn, ngài cũng quá xấu bụng đi, tại sao ngài có thể hù dọa người ta như thế chứ?"
Khóe miệng Diệp Thu giật một cái, nói: "Nha đầu chết tiệt này, ngươi nói bậy bạ cái gì đấy? Vi sư vừa rồi thế nhưng là vì giúp ngươi mà xuất ra khí lực, vậy ngươi làm sao còn giúp người ta nói chuyện hả?"
"Vâng, sư tôn là người tốt nhất! Thanh Trúc liền biết rõ sư tôn sẽ không để cho người khác khi dễ Thanh Trúc mà!" Lâm Thanh Trúc làm nũng ôm lấy cánh tay Diệp Thu và trong lòng mười phần vui vẻ.
Kỳ thật nàng rất rõ ràng, vừa rồi Diệp Thu sở dĩ làm như vậy chỉ đơn thuần là phát tiết thay nàng.
Nguyên bản Lâm Thanh Trúc còn đang suy nghĩ Tiêu Dật có địa vị lớn như vậy, nàng coi như lại nhận ủy khuất gì thì cũng không thể cho sư tôn thêm phiền phức.
Trên thực tế Lâm Thanh Trúc đã suy nghĩ nhiều, bởi vì Diệp Thu rất quý đồ đệ nên hắn làm sao có thể để cho nàng nhận ủy khuất được.
Diệp Thu vui vẻ cười lên một tiếng rồi lại nói: "Ngươi biết rõ liền tốt! Được rồi, đi thôi! Không phải ngươi muốn về nhà ngươi nhìn xem sao, vậy ngươi đi trước dẫn đường đi! Lần này ngươi được trở về chứ lần tiếp theo liền không biết rõ là tới khi nào đâu!"
Lâm Thanh Trúc nhẹ gật đầu và nhu thuận nói: "Vâng, chúng ta đi thôi!"
Diệp Thu đi theo thân ảnh uyển chuyển của nàng, một đường hướng về chỗ sâu tiểu trấn mà đi.
Rất nhanh sau đó bọn hắn liền đi tới một khu phế tích, Lâm Thanh Trúc đứng dưới góc tường nhìn xem phía trên dùng bút mực vẽ xấu một mảnh đen như mực mà ngẩn người. Diệp Thu có thể nhìn ra đây chính là kiệt tác của nàng lúc tuổi còn nhỏ.
Hắn không có quấy rầy Lâm Thanh Trúc mà đi quan sát tình huống chung quanh một phen, rồi hắn bỗng nhiên gặp được một đạo khí tức lưu động và mấy thân ảnh rơi xuống phía sau.
"Ồ?"
Diệp Thu sửng sốt một chút, vì những người vừa tới không phải là người khác mà chính là Minh Nguyệt cùng với Tô Nhã và mấy vị nữ đệ tử của Thiên Thủy phong.
"Nhã Nhã, đây chính là nhà của ngươi sao?" Liễu Như Yên nhìn xem phế tích bừa bộn đầy đất mà hiếu kì hỏi.
Tô Nhã chảy nước mắt và vội vã đi tới nhà mình tìm kiếm cái gì đó.
"Ấy. . ."
Lúc này Minh Nguyệt mới chú ý tới Diệp Thu đang đứng cách đó không xa trong khu phế tích mà hiếu kì đi tới.
"Diệp sư đệ, làm sao ngươi cũng ở nơi đây?" Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi, tuy nhiên sau khi trông thấy Lâm Thanh Trúc thì nàng lập tức hiểu ra.
Liễu Như Yên đi theo phía sau Minh Nguyệt cũng hiếu kì vụng trộm xem xét Diệp Thu vài lần.
"Đây chính là thủ tọa của Tử Hà phong, là sư thúc trẻ tuổi nhất của Bổ Thiên giáo sao?"
"Quả nhiên soái khí giống như lời đồn!"
Từ sau khi Minh Nguyệt quát lớn nhóm các nàng lần trước và từ trong miệng Tô Nhã moi ra một chút sự tình liên quan tới Diệp Thu, trong lòng Liễu Như Yên đối với vị sư thúc này luôn một mực rất xa lạ và cực kỳ hiếu kỳ.
Diệp Thu nhàn nhạt nhìn các nàng một chút rồi nói: "Ta mang đồ nhi xuống núi để lịch lãm và thuận tiện đến xem thử nhà của nàng."
"Đệ tử Liễu Như Yên bái kiến Diệp sư thúc. . ." Liễu Như Yên từ sau lưng Minh Nguyệt tiến lên một bước hành lễ.
Diệp Thu nhìn nàng một chút và đột nhiên hai mắt tỏa sáng.
"Vãi! Nữ đệ tử của Thiên Thủy phong đều tươi ngon mọng nước như thế sao?"
Trong lòng Diệp Thu âm thầm giật mình, cô nàng Liễu Như Yên này cũng quá tạo cảm giác thư hương, khuê tú đi.
Nàng mặc một thân áo bào đỏ, tính cách ôn nhu, dáng người bốc lửa, khuôn mặt vũ mị, thậm chí so với Minh Nguyệt đều không rơi vào thế hạ phong.
Khó trách tại sao đệ tử của các sơn mạch khác tại Bổ Thiên giáo khi không có việc gì thì đều ưa thích chạy tới Thiên Thủy phong.
Bởi vì nơi đó nhiều mỹ nữ quá mà!