“Nha đầu hoang dã này, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không hả? Ngươi dám ăn nói như vậy với thiếu gia nhà chúng ta là đang muốn tìm chết sao?” Tiêu Dật vốn không dự định so đo, nhưng tên sai vặt phía sau lưng hắn lại không có ý định bỏ qua cho nàng như vậy mà lập tức muốn ra tay.
“Này, không được động thủ, nếu ngươi làm tiên tử bị thương thì không tốt đâu.” Tiêu Dật khẽ cười và xua tay ra hiệu cho đám thủ hạ dừng lại, vì mỹ nhân thú vị như vậy nếu chẳng may bị thương thì sẽ không hay.
“Hì hì, thiếu gia, trách ta trách ta, là ta suy nghĩ không kỹ.” Tên sai vặt liền cười hi hi nói ra.
Bọn người Tiêu Dật hoàn toàn không để ý đến Diệp Thu đang đứng ngay trước mặt mình, giống như Lâm Thanh Trúc đã hoàn toàn bị bọn hắn nắm trong tay vậy.
Lâm Thanh Trúc cực kỳ tức giận, nhưng sau khi nghe thấy đối phương vừa tự xưng tên họ hình như là cái gì mà Tiêu gia Ly Dương thì thầm nghĩ đó hẳn là 1 gia tộc lớn nào đó, cho nên nàng lập tức đè xuống sát ý trong lòng.
Lâm Thanh Trúc không có bối cảnh mạnh mẽ gì cả, người duy nhất nàng có thể dựa vào cũng chỉ có một mình sư tôn Diệp Thu.
Lâm Thanh Trúc không muốn gây thêm phiền phức cho sư tôn của mình, cho nên nàng chỉ có thể nhịn ở trong lòng.
Lúc này Diệp Thu đang thăm dò tình hình ở phía trước mà đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Tiêu gia của Ly Dương Cổ Tộc sao?”
Tiêu Dật hơi giật mình, bây giờ hắn mới để ý đến Diệp Thu ở trước mặt, còn Lâm Thanh Trúc thì ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn.
Trong lòng Tiêu Dật bất chợt lạnh đi, nàng chính là nữ nhân mà hắn để ý thì làm sao có thể để cho người khác giành mất được.
Nhìn kỹ Diệp Thu một chút, Tiêu Dật phát hiện người này còn rất trẻ, nhìn qua cũng không mạnh. Hơn nữa hắn cũng không biết người này nên nghĩ rằng Diệp Thu chắc hẳn cũng không phải là đệ tử của thế gia nào cả.
Vậy Tiêu Dật chỉ cần tuỳ tiện đe doạ một câu thì chắc chắc Diệp Thu sẽ tự động bỏ đi, dù sao thì không phải ai cũng có thể đắc tội Tiêu gia được. Huống chi sau lưng hắn còn có mấy tên cao thủ hộ vệ.
Nghĩ đến đây Tiêu Dật liền cân nhắc hỏi: “Ồ, ngươi cũng biết đến uy danh của Tiêu gia à?”
Diệp Thu suy nghĩ một chút và tỏ ra chân thành nói: “À, ta không biết!”
Vẻ mặt của Tiêu Dật thay đổi ngay lập tức, tên tiểu tử này đang cố ý gây chuyện với ta sao? Hay là hắn đang muốn gây chuyện với Tiêu gia?
"Làm càn!" Tên sai vặt sau lưng Tiêu Dật nghe vậy thì lập tức giận dữ, trong nháy mắt liền rút kiếm ra quát lên và muốn xuất thủ.
Tiêu Dật lại một lần nữa ngăn hắn lại và nghiêm túc quan sát Diệp Thu một chút.
Tiêu Dật muốn nhìn rõ ràng Diệp Thu đến cùng có lai lịch gì?
Tại cảnh nội của Đông Hoang xác thực có rất nhiều gia tộc và thế lực cường đại. Tiêu Dật nhìn kỹ Diệp Thu vài lần và xác định chính mình cũng không nhận ra Diệp Thu và cũng chưa từng gặp qua nên hỏi : "Xin hỏi các hạ là truyền nhân của gia tộc nào? Có thể cho ta nhận biết một chút được chứ?"
Diệp Thu cười nhạt nói: "Ta xuất thân bần hàn, chỗ nào có thể đánh đồng cùng Tiêu công tử?"
Lời này vừa nói ra thì trong lòng Tiêu Dật đã có quyết sách, hắn lập tức thay đổi một cái sắc mặt.
"Rất tốt! Tiểu tử ngươi chuẩn bị nghênh đón lửa giận của bản công tử đi!"
"Các ngươi hãy cho hắn ghi nhớ thật lâu!"
Tiêu Dật vung tay lên, mấy vị cao thủ sau lưng hắn liền xuất động trong nháy mắt.
Hai tên cường giả Thiên Tướng cảnh dẫn đầu xuất động, bại lộ khí tức.
Tiêu Dật mười phần tự tin đối với hai tên hộ vệ này, dù sao bọn hắn chính là cận vệ mà cha hắn đã cấp cho hắn.
Những năm gần đây bọn hắn đã giúp đỡ Tiêu Dật đi làm rất nhiều chuyện xấu.
"Thiên Tướng cảnh thôi à?" Diệp Thu còn tưởng rằng là cao thủ cỡ nào nhưng kết quả chỉ là như vậy.
Hắn cũng không có bất kỳ phản ứng nào mà chỉ đứng ở nơi đó cười lạnh.
Lâm Thanh Trúc từ đầu đến cuối đều đứng tại sau lưng Diệp Thu, trên mặt nàng không có bất kỳ biểu lộ gì.
Lâm Thanh Trúc cũng cảm thấy khí tức của đối phương mà trong lòng cười thầm. Hai tên hộ vệ này chỉ sợ còn không biết rõ chính mình đã đá vào tấm sắt,
Trong chốc lát, hai tên hộ vệ đã giết tới và bỗng nhiên. . . Lúc hai thanh đao cách Diệp Thu chỉ có năm centimet thì đột nhiên dừng lại.
"Các ngươi dừng lại làm gì vậy hả? Động thủ đi chứ!" Tiêu Dật giận dữ la lên, hắn còn tưởng rằng hai tên hộ vệ của mình đã nổi lên lòng thương hại Diệp Thu.
Lúc này một cỗ lực lượng kinh người từ thể nội của Diệp Thu bạo phát ra.
Trong chốc lát hai tên hộ vệ kia đã bay ngược ra sau, quanh thân bọn hắn còn bị một cỗ kiếm khí vây quanh và thân thể bị xuyên thủng trăm lỗ.
Toàn trường tĩnh lặng!
Bầu không khí an tĩnh đến mức đáng sợ!
Mặt mũi Tiêu Dật tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi mà nhìn xem hai tên hộ vệ của mình trên mặt đất đã chết đến mức không thể chết thêm, sau đó hắn lại nhìn Diệp Thu vẫn như cũ không nhúc nhích tí nào.