Mặc dù trong lòng rõ ràng, tuy nhiên Lâm Thanh Trúc không có ý định giải thích mà chỉ lãnh đạm nói: "Ta sẽ không bao giờ hối hận, đa tạ hảo ý của chân nhân. Chỉ tiếc ta cùng chân nhân không có duyên phận sư đồ.”
"Aiii, ngươi. . ." Tô Nhã gấp gáp đến dậm chân, nhưng trong lòng nàng đã minh bạch, một khi Lâm Thanh Trúc quyết định sự tình gì thì vô luận ai nói thế nào nàng cũng không thay đổi.
Tô Nhã đang muốn thuyết phục lại Minh Nguyệt thì ai ngờ đối phương đã trực tiếp đánh gãy mà khoát tay áo, nói: "Nếu ngươi đã không nguyện ý thì ta cũng không cưỡng cầu."
Phút cuối cùng nàng lại nhìn một chút mấy gian nhà gỗ trước mặt, hỏi: "Sư tôn ngươi đâu?"
"Sư tôn còn chưa có tỉnh dậy!" Lâm Thanh Trúc bối rối đáp.
Lúc này cửa phòng Diệp Thu nhẹ nhàng mở ra, hắn cầm một thanh kiếm chậm rãi đi ra. Thanh kiếm kia chính là Tử Hà kiếm.
"Sư tôn. . ."
Vừa trông thấy Diệp Thu thì Lâm Thanh Trúc lập tức đi lên hành lễ, Diệp Thu chỉ nhẹ gật đầu.
Sau đó mày mắt hắn nhướng lên vì có chút ngoài ý muốn phát hiện Minh Nguyệt đang đứng ở xa.
"Ồ, cái bà nương này thế nào lại chạy tới Tử Hà Phong của ta vậy?"
Trong lúc Diệp Thu đang ngây người vì không hiểu chuyện gì xảy ra ở đây thì Minh Nguyệt đã đi tới, trên mặt nàng lộ ra vẻ ý vị thâm trường nà mỉm cười nói: "Diệp sư đệ, mấy ngày không gặp thật khiến cho người ta nhớ ngươi.”
Khóe miệng Diệp Thu liền giật một cái, hắn thân là thủ tọa của Tử Hà phong và đã là cộng sự nhiều năm cùng với Minh Nguyệt, cho nên hắn mười phần rõ ràng thủ đoạn của nữ nhân này.
Đừng nhìn nàng bên ngoài mang bộ mặt thiện lương, trên thực tế tâm cơ của nàng cực sâu, tính toán không bỏ sót. Ngay cả lão già Tề Vô Hối cũng phải nhún nhường nàng ba phần.
"Ta nói mới vừa buổi sáng hôm nay làm sao lại có chim khách đậu bên cửa sổ hót líu lo ríu rít, thì ra là có khách quý tới cửa. Thanh Trúc, dâng trà!" Diệp Thu nhàn nhạt nói và khí thế không thua kém Minh Nguyệt, từ đầu đến cuối hắn đều mang sắc mặt như một.
.
"Vâng, sư tôn!" Lâm Thanh Trúc đáp lại và lập tức đi chuẩn bị nước trà.
Đối với việc Minh Nguyệt đến thì Diệp Thu ít nhiều có chút không hiểu. Vì bản thân hắn với nữ nhân này tựa như không có việc gì để gặp nhau.
Mười năm làm cộng sự nhưng cả hai tổng cộng không có nói qua mấy câu, ngày bình thường chạm mặt chỉ đơn giản là gật nhẹ đầu xem như lễ tiết giữa các thủ tọa mà thôi.
Vậy tại sao hôm nay nàng đột nhiên chạy tới Tử Hà phong?
Diệp Thu liếc nhìn một chút đôi tuyết phong hùng vĩ của Minh Nguyệt mà trong lòng nổi lên một tia tà ác.
Nữ nhân Minh Nguyệt này mặc dù có chút tâm cơ nhưng mà nhan sắc thật sự tuyệt vời.
Ưu nhã, thành thục, dáng người bốc lửa, không giống như Lâm Thanh Trúc ngây thơ, trong sáng.
Tại bên trong Bổ Thiên giáo Minh Nguyệt là người tình trong mộng của biết bao nhiêu người.
Trong đạo trường, Diệp Thu sau khi ngồi xuống liền hỏi: "Sư tỷ, hôm nay làm sao có thời gian rảnh mà đến Tử Hà phong của ta vậy?"
Minh Nguyệt nhìn xem hoàn cảnh xung quanh đạo tràng Tử Hà phong một lần rồi âm thầm lắc đầu.
Điều kiện nơi này cũng quá đơn sơ, dù sao cũng là một trong thất mạch mà thể diện cho đạo tràng cũng không có.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, nhìn đến thủ tọa Tử Hà Phong kỳ hoa như vậy nên trong đạo tràng có vài căn nhà gỗ nhỏ cũng xem như không tệ.
"Diệp sư đệ, ta lần này tới đây chủ yếu là muốn mang theo tiểu đồ đệ đến tìm người thân."
"Đồ nhi này của ta và đồ nhi của ngươi là hảo hữu, cho nên ta mới thuận tiện cho các nàng gặp nhau ôn chuyện ấy mà."
"Ồ, thì ra là vậy!" Diệp Thu lập tức hiểu ra.
Rất nhanh sau đó, Lâm Thanh Trúc liền bưng trà đi tới, Tô Nhã thấy thế mà trong lòng phi thường không thoải mái.
Tỷ muội tốt của mình tại Tử Hà Phong vậy mà phải làm công việc bưng trà rót nước. Những công việc này chẳng lẽ không thể để cho đệ tử tạp dịch làm hay sao?
"Sư tôn, chân nhân, mời hai ngài uống trà!" Lâm Thanh Trúc bưng lên nước trà và cung kính nói.
Nàng không có làm mất đi lễ nghĩa để cho Minh Nguyệt âm thầm gật đầu tán thưởng.
Lúc này Diệp Thu đột nhiên cầm lấy Tử Hà Kiếm trong tay đưa cho Lâm Thanh Trúc, nói:
"Hôm nay ta vốn định dạy cho ngươi kiếm pháp, tuy nhiên hình như hôm nay không phải thời điểm tốt. Hôm nay hảo hữu của ngươi đến chơi nên vi sư cho phép ngươi nghỉ ngơi một ngày để ôn chuyện cùng với nàng."
"Thanh kiếm này ngươi cầm đi chơi đi, từ hôm nay trở đi nó sẽ thuộc về ngươi."
"Thanh kiếm này có tên là Tử Hà, chính là lịch đại thủ tọa của Tử Hà Phong truyền lại. Ta hi vọng ngươi không làm mai một uy danh của nó."
Diệp Thu ung dung nói ra những lời này để cho hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh lại.
"Tử Hà kiếm!"
Minh Nguyệt liền biến sắc mà nhìn sang Diệp Thu, sau đó lại nhìn sang Lâm Thanh Trúc mà trong lòng rất chấn kinh.
Nàng đương nhiên biết rõ về Tử Hà kiếm, đây là bảo kiếm do lịch đại thủ tọa của Tử Hà Phong truyền thừa cho đến nay.
Tại Tử Hà Phong nó thuộc về trân bảo hiếm thấy và còn là cực phẩm bảo khí, chỉ có thủ tọa của mạch mới có thể giữ nó. Nhưng Diệp Thu vậy mà lại đem nó truyền cho đệ tử của mình.
"Ấy. . . Cái tên này có bị điên không vậy?"
Minh Nguyệt thầm hỏi có phải Diệp Thu đang cố ý làm cho nàng thấy hay là thật sự muốn truyền Tư Hà kiếm cho Lâm Thanh Trúc.
Tô Nhã lúc này cũng thấy mông lung.
Không phải ai cũng nói Tử Hà phong nghèo trắng hai tay, nếu gia nhập vào Tử Hà Phong là chuyện không may cả đời sao?
Nhưng tại sao bây giờ mình lại thấy không giống chút nào như trong tưởng tượng nhỉ?
Trong lòng Tô Nhã vừa ước ao vừa ghen tị, vì nàng hiện tại đến một thanh bảo khí phổ thông cũng không có, nhưng Lâm Thanh Trúc thì đã có được cực phẩm bảo khí.