Mục lục
Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư - Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiếu gia!”

Nghe thấy Diệp Thu là thủ toạ Thất Mạch của Bổ Thiên giáo, hai vị lão giả sau lưng Lâm Phong lập tức đi ra nắm tay Lâm Phong kéo về.

Một trong hai người mang theo sắc mặt nghiêm túc và giọng điệu áy náy nói: “Đạo hữu, thiếu gia nhà ta tuổi nhỏ vô tri nên mới mạo phạm các hạ, mong rằng các hạ đại nhân không chấp tiểu nhân mà tha thứ cho hắn lần này.”

Diệp Thu giả bộ suy nghĩ nói: “Ồ? Không đúng, câu này không phải là ta nên nói mới đúng sao? Ta còn đang suy nghĩ làm sao để cầu xin Lâm đại công tử tha thứ cho ta mà, vậy tại sao bây giờ lại đổi ngược lại rồi?”

Lão giả kia lập tức sầm mặt lại trong vô cùng khó coi, vì ông ta đương nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Thu.

Lúc này, lão giả bên cạnh lại tỏ ra không vui nói: “Các hạ không nên quá đáng! Chúng ta đã hạ mình xin lỗi mà Lâm gia chúng ta cũng không phải là dạng dễ bắt nạt để cho ngươi được đằng chân lân đằng đầu!”

Diệp Thu nghe vậy liền vui vẻ mà giơ tay ra hiệu cho Lâm Thanh Trúc lui lại, nói: “Vậy là không có gì để nói nữa rồi! Rất tốt, rất có khí chất! Ta thích!”

Hắn vừa dứt lời thì khí tức trong nháy mắt tăng vọt, lực lượng của Thần Tàng ngũ cảnh lập tức hoàn toàn bộc phát.

Hai tên lão giả liền biến sắc và ngay lập tức đẩy Lâm Phong về phía sau, đồng thời hai người cũng tiến lên ngăn cản.

Trận chiến căng thẳng nổ ra, Diệp Thu đơn độc đứng giữa không trung, tay phải nhẹ nhàng phẩy một cái, tất cả cây cối xung quanh lay động dữ dội, gió thét mưa gào.

“A…”

“Kiếm khí thật ghê gớm!”

Minh Nguyệt âm thầm giật mình, mặc dù nàng đã sớm đoán được thực lực của Diệp Thu không phải tầm thường, nhưng lại không nghĩ tới kiếm pháp của hắn đã đạt đến trình độ này.

Cảm nhận được kiếm khí sắc bén lưu động xung quanh mà Minh Nguyệt càng thêm kinh ngạc.

Bên này lộ ra kiếm khí khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều chú ý tới. Đám người đều vô cùng nghi hoặc mà nhao nhao nghị luận.

“Người nào đang đánh nhau ở đó vậy?”

“Hình như là hai vị cường giả của Lâm Gia đang đánh nhau cùng với một người trẻ tuổi!”

“Người kia là ai thế?”

Tuy là mọi người không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ khí tức là có thể cảm nhận được kiếm khí của người trẻ kia vô cùng khủng khiếp.

Cỏ cây xung quanh đều theo kiếm khí của hắn mà lắc lư, vô cùng sắc bén, cuồng phong càn quét. Chỉ cần hơi không cẩn thận một chút sẽ thì lập tức sẽ bị cỏ cây làm cho bị thương.

Cỗ kiếm khí này lộ ra để cho Cự Viên phía dưới cũng lập tức trở nên nóng nảy.

“Gràoooooo…”

Cự Viên gầm lên một tiếng giận dữ và bắt đầu hướng về các tu sĩ xung quanh mà điên cuồng đánh giết.

Giữa không trung, Diệp Thu từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm động tĩnh của Cự Viên. Mắt thấy Cự Viên đã sắp trốn thoát khỏi vòng vây thì hắn liền không muốn dây dưa cùng với hai lão đầu kia nữa.

“Thời gian của ta có hạn, để ta thử xem một kiếm của ta có thể giết chết các ngươi hay không? Nếu như các ngươi không chết thì chuyện này coi như bỏ qua!”

Diệp Thu nói xong và chỉ một tay lên trời, một thanh kiếm ảo ảnh khổng lồ trong nháy mắt từ trên cao chém xuống.

Giống như có cuồng phong mưa rào mà cỏ cây trong vòng trăm dặm Hoang Nguyên đều lay động dữ dội.

Hai tên lão giả như gặp phải đại địch mà sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không dám lui về bởi vì một khi bọn hắn lui về thì Lâm Phong sẽ chết chắc.

“Lên!”

Hai người nhìn nhau và quyết định cùng nhau chống đỡ một kiếm này.

Đối phương cũng đã nói chỉ dùng một kiếm nên chỉ cần bọn hắn đỡ được là có thể sống sót.

Trong nháy mắt, hai luồng sức mạnh cường đại bộc phát ra, hai tên lão giả chống đỡ uy lực của thanh kiếm ảo ảnh khổng lồ kia đến nổi bảo khí đều bị lấy ra, đó là một cái đĩa hình tròn bay lên đón lấy hư kiếm.

Ầm!!!

Bầu trời dường như rơi xuống một trận mưa kiếm, hai cỗ lực lượng khổng lồ va vào nhau làm cho hai tên lão giả Thần Tàng ngũ cảnh trực tiếp văng ngược ra sau.

“Phụt!”

Hai lão giả phun ra một ngụm máu, chỉ dưới một chiêu mà bọn hắn đã bị trọng thương.

“Chuyện này sao có thể như vậy được? Ngay cả một kiếm cũng không chống đỡ nổi sao?” Trong lòng Lâm Phong vô cùng hoảng sợ mà sắc mặt tái nhợt.

Sức mạnh của hư kiếm kia nghiền ép xuống suýt chút nữa bọn hắn đã mất mạng.

“Ừm, xem ra ta vẫn chưa thuần thục lắm!” Trông thấy đối phương chưa chết nên Diệp Thu thất vọng lắc đầu, nhưng hắn cũng không tiếp tục xuất chiêu.

Vừa rồi hắn chỉ sử dụng một chiêu Thảo Lý Sát Liễu Loạn mà đã có thể dễ dàng khiến cho hai tên cao thủ Thần Tàng ngũ cảnh bị trọng thương.

Mặc dù không thể giết chết được đối phương nhưng Diệp Thu vẫn rất hài lòng đối với hiệu quả của chiêu thức này.

Dù sao đối phương cũng đã sử dụng pháp bảo, nếu không thì bọn hắn chắc chắn phải chết không nghi ngờ. Huống chi ngay cả Vân Tiêu tiên kiếm mà hắn cũng chưa dùng đến.

Trông thấy Diệp Thu đại hiển thần uy, thể hiện sức mạnh của mình mà Lâm Thanh Trúc và Minh Nguyệt cùng với đám đệ tử mới tới của Thiên Thuỷ phong đều cực kỳ kinh hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK