Mục lục
Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư - Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vèo!

Trên bãi cỏ phát ra một tiếng vèo, Xích Luyện Xà đã trườn nhanh về phía bọn họ.

Sắc mặt Tiểu Linh lập tức nghiêm túc, nàng vừa định chém tới một kiếm thì đột nhiên có một luồng ánh sáng trắng từ xa đánh tới, chuẩn xác chém về phía Xích Luyện Xà.

"Hả?"

Triệu Uyển Nhi vừa định nhắm mắt chờ chết thì bỗng nhiên nhìn thấy một luồng sáng màu trắng ẩn hiện đang rất nhanh bay tới đây. Lúc nó đến gần thì nàng mới phát hiện đó là một mỹ nữ, nhan sắc không kém nàng chút nào.

Hai mắt Triệu Uyển Nhi lập tức phát sáng, trên người mỹ nữ này mang vẻ lạnh lẽo vô cùng thuần tuý, so với nàng là hai phong cách khác biệt.

Mỹ nữ này một tay cầm kiếm một tay chắp sau lưng, tư thế hiên ngang giống như một vị nữ kiếm tiên, khiến cho Triệu Uyển Nhi nhìn mà chấn động.

"Xem ra chúng ta không phải chết nữa rồi..." Triệu Uyển Nhi mỉm cười nói ra.

Gần đây vốn có không ít đệ tử tiên gia, có thể bọn họ đã cảm nhận được bên này có hung khí nên mới chạy tới.

Xích Luyện Xà bị kiếm khí đánh trúng mà phát ra âm thanh phì phò biểu thị sự phẫn nộ.

Nó nhìn chằm chằm Lâm Thanh Trúc vừa ra tay, trong nháy mắt liền phun ra một ngọn lửa.

Lâm Thanh Trúc không biểu lộ gì, Tử Hà kiếm trong tay nàng xoay tròn, trong nháy mắt đã hình thành một ấn ký hoa sen ngăn chặn lại ngọn lửa.

Xích Luyện Xà nhận thấy mình tấn công thất bại thì liền chui vào bụi cỏ hòng bỏ trốn.

Nhưng Lâm Thanh Trúc làm sao có thể để cho nó tuỳ tiện bỏ đi được. Đây là đối thủ đầu tiên từ khi nàng tu luyện đến nay, nó là bài kiểm tra của sư tôn dành cho nàng.

"Ngươi chạy đi đâu?" Lâm Thanh Trúc quát lên một tiếng và xông lên.

Kiếm khí của nàng phát ra giao chiến cùng với Xích Luyện Xà.

Cùng lúc đó có một thân ảnh ẩn hiện đi đến bên cạnh xe ngựa và tỏ ra vô cùng hứng thú khi nhìn xem trận chiến trước mặt.

Triệu Uyển Nhi ngạc nhiên nhìn thoáng qua đối phương và bỗng nghĩ đến điều gì đó.

"Người mặc áo trắng mang theo bên mình một vị mỹ nhân tuyệt sắc, bên hông còn đeo một khối ngọc bội và một mặt dây chuyền..."

"Lẽ nào… Thật sự là hắn?”

Thế giới này cũng quá kì diệu đi!

Vừa rồi bọn họ mới thảo luận về Diệp Thu, nhưng vậy mà bây giờ liền gặp.

"Vị công tử này hẳn là Diệp Thu, thủ toạ của Tử Hà phong tại Bổ thiên giáo!" Triệu Uyển Nhi ưu nhã lấy xuống khăn che mặt và mỉm cười hiếu kỳ hỏi han.

Diệp Thu quay đầu nhìn nàng mà hoài nghi hỏi: "Cô nương biết ta sao?"

Đúng thật là hắn!

Trong lòng Triệu Uyển Nhi liền mừng thầm, vì vừa rồi chỉ là suy đoán của nàng, nhưng không ngờ vậy mà lại thật sự là Diệp Thu.

Triệu Uyển Nhi cẩn thận quan sát Diệp Thu một phen, và nàng càng nhìn thì càng giật mình.

Bởi vì hắn hoàn toàn giống như trong truyền thuyết, tướng mạo tuấn dật, khí chất phi phàm, giống như cửu thiên tiên nhân, tiêu diêu tự tại.

Triệu Uyển Nhi hiểu ý mà cười một tiếng và ưu nhã vén tóc, nói:

"Ta không biết, chỉ có điều ta đã được nghe nói về cố sự của ngài!"

"Trong truyền thuyết thủ toạ của Tử Hà phong tại Bổ Thiên giáo là một vị thủ toạ trẻ tuổi có tướng mạo tuấn dật, khí chất phi phàm, từng một kiếm đánh trọng thương hai vị cường giả Thần Tàng ngũ cảnh, lại còn chém chết hung thú Cự Viên, lấy đi Cự Viên bảo cốt. Có thể nói là chấn kinh tứ phương, danh chấn Đại Hoang."

"Có lẽ là do ta sợ hãi quá lâu nên vẫn luôn nghĩ làm thế nào mới có thể thật sự gặp mặt chiêm ngưỡng phong thái của ngài một lần."

Diệp Thu hơi chút sửng sốt.

Tin tức hiện giờ truyền đi nhanh như vậy sao?

Mới qua mấy ngày mà đã truyền đến nơi này rồi à?

"Ừm vậy giờ ngươi gặp được rồi thì có cảm nghĩ thế nào?" Diệp Thu bình thản hỏi, từ đầu tới cuối hắn đều không để lộ nửa điểm vui mừng.

Điều này không khỏi để cho Triệu Uyển Nhi phải nhìn hắn bằng con mắt khác. Vì người bình thường khi được tán dương như thế thì ít nhiều cũng có chút mừng thầm, nhưng Diệp Thu vậy mà lại không có.

Có thể thấy được tâm tình của hắn rất trầm ổn, đã đạt tới cảnh giới tâm lặng như nước.

Nghĩ tới đây mà trong lòng Triệu Uyển Nhi liền phát run.

Đây chẳng phải là vị sư tôn mà ta muốn tìm hay sao?

Triệu Uyển Nhi đã bái kiến qua không ít cường giả, ngay cả trong hoàng cung cũng có rất nhiều. Chỉ có điều nàng luôn càng coi trọng tâm tính con người cho nên vẫn chưa có tìm được người để bái sư. Bây giờ vừa trông thấy Diệp Thu thì nàng đột nhiên lại có suy nghĩ muốn bái sư.

Triệu Uyển Nhi chớp chớp đôi mắt đẹp và thong thả nói: "Cảm nghĩ sao? Quả thực ngài giống như trong truyền thuyết, khiến cho người ta phải kinh diễm! Không biết tiền bối có ý định thu nhận đồ đệ hay không?"

Diệp Thu nghe vậy liền ngạc nhiên, nghiêm túc nhìn vào mắt của Triệu Uyển Nhi hỏi: "Ngươi muốn bái ta làm sư phụ sao?"

"Đúng là như vậy!" Triệu Uyển Nhi ôn nhu cười nói.

Thánh địa tiên môn nào có thể đến thì nàng đều đã đến, nhưng từ đầu tới cuối lại không có nơi nào khiến cho nàng hài lòng.

Triệu Uyển Nhi vốn đang dự định đến nốt Bổ Thiên giáo một chuyến, nếu như không tìm được 1 vị sư tôn vừa ý thì sẽ tuỳ tiện bái sư là được.

Nhưng trùng hợp chính là nàng vừa khéo gặp được một người xem như vừa ý, nếu như nàng bỏ lỡ người này thì há chẳng phải là rất đáng tiếc hay sao?

Diệp Thu nghiêm túc quan sát Triệu Uyển Nhi.

Cô nương này đoan trang ưu nhã, tính cách ôn hoà, có tư chất chim sa cá lặn, thậm chí trong một số phương diện còn áp đảo cả Lâm Thanh Trúc.

Tư chất xem như không tệ! Cải thiện một chút thì vẫn có thể dạy tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK