“Ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ không?” Diệp Thu mang ngữ khí bình thản hỏi.
“Ta nguyện ý! Đệ tử Lâm Thanh Trúc bái kiến sư phụ!” Giờ phút này, Lâm Thanh Trúc làm sao còn dám do dự gì nữa mà lập tức quỳ xuống hành lễ bái sư với Diệp Thu.
Trong tình huống cực kỳ xấu hổ vừa rồi, chính Diệp Thu là người đã cho nàng một chút tự trọng cuối cùng, và cũng là cho nàng một tia hy vọng. Bởi vì chỉ cần có thể bái sư thì nàng sẽ có cơ hội báo thù.
Mặc dù đối phương nhìn qua rất trẻ tuổi và cũng không biết thực lực như thế nào, nhưng ít nhất hắn cũng là một vị thủ toạ. Nếu bây giờ Lâm Thanh Trúc không bái sư thì còn chờ đến khi nào nữa?
“Ừm, đi theo ta!” Diệp Thu nhàn nhạt nói một câu rồi đi ra khỏi đại điện trước.
Lâm Thanh Trúc vội vàng đi theo hắn, ngay trước khi nàng rời đi thì liền nghe được một lời châm chọc, đó là giọng nói của Tề Vô Hối.
“Ha ha ha, sư phụ vô dụng thu nhận một đồ đệ vô dụng, thật đúng là hợp nhau.”
“Có câu nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm quả nhiên không sai.”
“Thật đáng tiếc, truyền thừa ngàn năm của Tử Hà phong sợ là sẽ bị huỷ hoại trong tay hai kẻ tầm thường này.”
Nghe được mấy lời này mà sắc mặt Lâm Thanh Trúc lâp tức trầm xuống, Diệp Thu đi phía trước có thể cảm giác được dao động trong lòng nàng.
Đi được một đoạn hắn đột nhiên dừng lại.
“Sư phụ?” Lâm Thanh Trúc giật mình và theo bản năng hô lên một tiếng.
Diệp Thu quay đầu nhìn nàng, nói: “Lời vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi chứ? Ngươi nghĩ thế nào?”
Lâm Thanh Trúc do dự một chút, lúc này nàng cảm thấy rất khó hiểu và cũng rất tức giận tại sao Tề Vô Hối lại châm chọc hai sư đồ bọn họ như vậy. Tuy nàng chỉ vừa mới bái sư nhưng trong lòng nàng đã nhận người sư phụ Diệp Thu này rồi.
Mặc kệ thực lực đối phương như thế nào thì cũng đã là sư phụ của nàng, là người đã cho nàng chút tôn nghiêm cuối cùng vào lúc nàng cảm thấy tuyệt vọng nhất.
Người khác nói nàng như thế nào cũng được, nhưng không được phép động đến sư phụ của nàng.
“Sư phụ, ta không biết đạo lý to lớn gì cả, nhưng ta hiểu một điều là một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Khi mà tất cả mọi người đều không muốn nhận Thanh Trúc làm đồ đệ mà sư phụ đã cho ta một tia hy vọng, cho nên Thanh Trúc nguyện dùng cả đời để giữ vững thanh danh cho sư phụ, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa ta cũng sẽ không khiến cho sư phụ phải thất vọng.”
“Sư phụ, người yên tâm, ta sẽ cố gắng! Nhất định sẽ có một ngày ta chứng minh cho bọn hắn thấy sư phụ không phải là người tầm thường và ta cũng không phải là kẻ vô dụng!”
Lâm Thanh Trúc nắm chặt nắm đấm và lạnh lùng nói ra, trong lúc vô tình toàn thân nàng dường như tản ra một loại hơi thở lạnh lẽo.
Nghe được lời này mà trong lòng Diệp Thu hết sức vui mừng.
Không tồi, đồ đệ này ta nhận đúng người rồi! Nàng không chỉ có tấm lòng lương thiện mà còn rất tôn trọng sư phụ, đây là kiểu người có ơn tất báo!
Vừa rồi trong đại điện Diệp Thu chỉ ngồi bí mật quan sát, không cùng những người khác tranh giành đồ đệ, bởi vì hắn biết rõ mình có tranh cũng không được, cho nên hắn mới dứt khoát quyết định chọn người cuối cùng không có ai chọn.
Thông thường vào thời điểm này, người không được chọn nhất định sẽ cảm thấy rất thất vọng, nếu ngươi lại vừa hay chọn người đó thì chỉ cần là người bình thường thì trong lòng người đó sẽ cực kỳ cảm kích ngươi, chỉ thiếu điều lấy thân báo đáp mà thôi.
“Rất tốt! Đi thôi!” Diệp Thu không giải thích gì nhiều mà tiện tay gọi ra Tử Hà Kiếm, sau đó kéo tay Lâm Thanh Trúc hướng về phía Tử Hà phong mà bay đi.
Trên đường đến Tử Hà phong, trong lòng Lâm Thanh Trúc cực kỳ hồi hộp và mong chờ.
Đối mặt với con đường tu tiên phía trước, dù có là ai thì cũng đều hồi hộp cả.
Nhìn vị sư phụ trẻ tuổi tuấn mỹ đang ngự kiếm trước mặt mà Lâm Thanh Trúc tự nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp một cách kỳ lạ.
Vị sư phụ này không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú mà tính cách còn rất dịu dàng, không giống như những thủ toạ khác lúc nào cũng nghiêm mặt giống như có ai đang nợ họ mấy trăm vạn lượng vậy.
Hơn nữa vị sư phụ này còn rất quan tâm đến vấn đề tâm lý của đồ đệ, thỉnh thoảng lại quay sang an ủi nàng.
Mà điều càng khó có thể tưởng tượng hơn nữa chính là tấm lòng bao dung của hắn. Mặc kệ cho các thủ toạ khác châm chọc, chế giễu, thậm chí xa lánh như thế nào thì từ đầu đến cuối hắn vẫn có thể duy trì được sự bình tĩnh thản nhiên.
Lâm Thanh Trúc cực kỳ ngưỡng mộ loại tính cách này của hắn mà trong lòng âm thầm thề.
“Ta nhất định phải cố gắng để không thế khiến cho sư phụ bị mất mặt!”
…