Không giống với không khí khẩn trương tại Thiên Thủy phong, lúc này tại Tàng Kiếm phong từ ngày hôm qua trở về sau, trong lòng Tề Vô Hối đã bắt đầu nghĩ đến ba tháng sau nên làm như thế nào để nhục nhã Diệp Thu.
"Ha ha ha, đúng là 1 tên vô tri ngu ngốc khi dám đánh cược với ta chuyện này! Đây không phải là hắn tự rước lấy nhục hay sao?" Trong đạo trường, Tề Vô Hối mang sắc mặt âm trầm nói.
Lúc này, một nam tử tướng mạo tuấn dật, khí độ phi phàm đi đến.
"Phụ thân, ngài gọi ta đến có chuyện gì?"
Người này chính là Tề Hạo, Đại sư huynh của Tàng Kiếm phong, con trai bảo bối của Tề Vô Hối.
Đối với đứa con trai này Tề Vô Hối vẫn là rất sủng ái, vả lại bản thân hắn cũng rất ưu tú, tư chất tuyệt hảo. Nếu như hắn nghiêm túc tu luyện thì hẳn là sẽ không bại bởi Liễu Thanh Phong.
Nhưng không có biện pháp, vì tâm tư của tên tiểu tử này hoàn toàn không đặt trên việc tu luyện, mỗi ngày hắn chỉ nghĩ đến nữ nhân.
Vì thế mà Tề Vô Hối rất đau đầu, hắn không nghĩ ra mình có phẩm đức chính trực như thế mà tại sao lại sinh ra một đứa con trai háo sắc như vậy. Có phải chỗ đó của hắn có vấn đề rồi không?
Nhìn xem Tề Hạo đứng bên dưới mà Tề Vô Hối lại nghĩ tới trước đó Diệp Thu đã gài hắn nên lập tức giận không có chỗ phát tiết.
"Ngươi gần nhất thu liễm một chút cho ta, tâm trí của ngươi tốt nhất hãy dùng tại bên trên thất mạch hội võ."
"Ta thế nhưng đã cùng Diệp Thu lập xuống đổ ước, nếu như ba tháng sau ngươi thua Tử Hà phong thì khi trở về xem ta thu thập ngươi như thế nào."
Tề Hạo lơ đễnh cười lạnh một tiếng, nói:
"Diệp Thu sao? Chính là tên thủ tọa phế vật của Tử Hà phong kia ấy hả?"
"Phụ thân quá lo lắng rồi. Tên phế vật kia ngay cả ta cũng đều đánh không lại, vậy đệ tử do hắn dạy dỗ có thể lợi hại đến cỡ nào?"
"Phụ thân vẫn nên nới lỏng tâm tư đi, lần này ta quyết định được chức quán quân của hội võ."
Tề Hạo rất có tự tin, thậm chí là tự phụ.
Toàn bộ Bổ Thiên giáo ngoại trừ Liễu Thanh Phong ra thì hắn thật sự không sợ bất luận kẻ nào.
Chớ nhìn Tề Hạo mỗi ngày đều trầm mê ở bên trong sắc đẹp, nhưng thực lực của bản thân hắn cũng không thấp, nếu không nào có nhiều cô nương như vậy bị hắn hấp dẫn.
Tề Hạo nhìn qua một bộ công tử hai tay áo gió, ôn tồn lễ độ nhẹ nhàng, nhưng trong đầu lại cất giấu một bụng ý nghĩ xấu. Mấy năm qua không biết hắn đã gây tai họa cho bao nhiêu phụ nữ đàng hoàng.
Đối với hành động của Tề Hạo thì Tề Vô Hối bình thường đều là mở một con mắt, nhắm một con mắt. Nhưng bây giờ hắn không muốn bởi vì Tề Hạo mà bị Diệp Thu bắt lấy mệnh môn mà nghiêm khắc nói:
"Mới có một chút thành tích mà ngươi liền đắc chí rồi sao? Thu hồi tự mãn của ngươi cho ta! Ngươi cho rằng tên Diệp Thu kia đúng như lời đồn sao?"
"Thực lực của tên tiểu tử Diệp Thu kia ngay cả ta đều nhìn không thấu! Ngươi gần đây tốt nhất hãy thu liễm một chút, Tàng Kiếm phong chúng ta và Tử Hà phong từ trước đã có bất hòa, nếu để cho hắn bắt được cái chuôi thì ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu."
Nụ cười của Tề Hạo lập tức biến mất mà dần dần trở nên âm trầm.
"Phụ thân có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn lại còn dám kêt tội bắt ta sao?"
Một cỗ sát ý lập tức dâng lên từ trên thân Tề Hạo, hắn không nghĩ ra tên thủ tọa phế vật của Tử Hà phong kia lấy dũng khí từ đâu tới?
Phụ thân hắn thế nhưng chính là Tề Vô Hối, là chấp pháp trưởng lão của Bổ Thiên giáo, là thủ tọa của Tàng Kiếm phong.
Có thể nói tại Bổ Thiên giáo Tề Vô Hối là dưới một người trên vạn người, có được quyền sinh sát trong tay.
Vậy Diệp Thu làm sao dám kết tội Tề Hạo hắn?
"Hừ, nếu không phải hôm qua ta cùng chưởng giáo đi tới Tử Hà phong một chuyến thì ta còn không biết rõ tên tiểu tử kia giấu sâu như vậy."
"Vẫn luôn là nhóm chúng ta xem thường hắn! Hắn dã chịu mười năm nhục nhã mà vô thanh vô tức trưởng thành đến mức nhóm chúng ta không cách nào khống chế."
"Tuy nhiên mặc cho hắn giấu dốt ra sao thì cũng không làm nên chuyện gì! Lần đổ ước này ta muốn để hắn trước mặt đệ tử các mạch bị hung hăng nhục nhã mất hết thể diện một phen."
"Chỉ còn có ba tháng thời gian là hội võ sẽ bắt đầu, ba tháng này ngươi không được đi đâu mà phải nghiêm túc tu hành."
Tề Hạo nhẹ gật đầu, mặc kệ hắn lại tùy hứng thế nào nhưng đây cũng là việc nhà của hắn.
…
Bây giờ có người ngoài muốn kết tội hắn mà người này còn là người mà hắn xem thường nhất, vậy hắn đương nhiên không có khả năng để cho đối phương có cơ hội này.
"Phụ thân yên tâm, nhóm chúng ta thắng chắc. . ."