Diệp Thu nội tâm chấn kinh nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh mà nhàn nhạt nói:
"Ừm, ngươi chính là đại đệ tử của thủ tịch Thiên Thủy phong đúng không? Trước kia ta đã có chỗ nghe thấy!"
"Trong thế hệ bảy mạch tuổi của bảy mạch thì ngươi và Thanh Phong cùng Tề Hạo của Tàng Kiếm phong là kinh diễm nhất. Hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền."
Tại cái tuổi này mà có thể đạt tới tu vi Thiên Tướng nhất phẩm đã đủ để chứng minh thiên phú của Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên nghe thấy Diệp Thu khích lệ thì nội tâm rất vui mừng nhưng khiêm tốn nói: "Sư thúc quá khen! Như Yên tư chất ngu dốt, nào có thể đánh đồng cùng với ca ca ta được!"
Diệp Thu sửng sốt một chút và nghe thấy Minh Nguyệt lên tiếng giải thích: "Thanh Phong sư điệt chính là thân ca ca của Như Yên."
"Ồ, thì ra là thế!" Diệp Thu liền bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc này Minh Nguyệt bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường nói: "Như Yên, xem ra Diệp sư thúc của ngươi có chờ đợi rất cao đối với ngươi! Diệp sư thúc của ngươi rất giỏi, ngươi phải tâm sự nhiều cùng với hắn. Nếu như ngươi biểu hiện tốt thì nói không chừng Diệp sư thúc của ngươi cao hứng mà tiện tay dạy cho ngươi một bộ tuyệt thế kiếm pháp, hoặc là ban thưởng cho ngươi một kiện bảo khí đấy."
Diệp Thu âm thầm run lên.
Hả? Nàng có ý tứ gì?
Cái nữ nhân này muốn chơi lén ta sao?
Liễu Như Yên tựa như nghe hiểu mà nói ra: "Sư tôn, đệ tử hiểu mà! Hì hì, về sau đệ tử khẳng định sẽ hướng Tử Hà phong đi nhiều một chút để tìm Diệp sư thúc tâm sự tâm đắc tu luyện! Diệp sư thúc sẽ không từ chối ta chứ?"
Khóe miệng Diệp Thu liền giật một cái, nói:
"Không sao, Tử Hà phong ít người nên rất thanh nhàn, nếu có thêm một người thì cũng náo nhiệt hơn một chút. Nếu Liễu sư điệt muốn đến bái nhập môn hạ của ta thì cũng chưa hẳn là chuyện không thể."
"Tử Hà phong của ta đối với đệ tử chưa từng tàng tư! Bí pháp hay bảo khí cũng không phải là không thể đưa!"
Liễu Như Yên nghe xong lập tức hai mắt tỏa sáng. Nàng đã nghe Tô Nhã nói qua tỷ muội tốt Lâm Thanh Trúc của Tô Nhã vừa tiến vào Tử Hà phong thì đã được Diệp Thu ban cho linh đan diệu dược, sau đó lại còn ban cho bảo khí. Mà càng quá đáng hơn là hắn lại còn truyền công cho đệ tử.
Nếu đúng như lời Diệp Thu nói hắn đối với đệ tử thật không có tàng tư thì nàng đi đâu để tìm ra một vị sư tôn tốt như vậy?
Nhìn biểu tình của Liễu Như Yên mà nội tâm Minh Nguyệt lập tức xiết chặt.
Gia hỏa này được, ta chỉ là thuận miệng nói ra để nhìn xem có thể từ trong tay Diệp Thu kiếm về chút chỗ tốt cho đồ nhi của mình hay không, nhưng làm sao kém chút nữa đã đem đồ nhi bảo bối đưa tặng cho hắn rồi?
Chuyện này là không thể được, vì Liễu Như Yên chính là đồ nhi bảo bối, là hi vọng duy nhất của Minh Nguyệt. Nếu như nàng bị Diệp Thu nói dăm ba câu mà rời đi thì chẳng phải nàng đã mất cả chì lẫn chai rồi sao?
"Ghê tởm! Gia hỏa này vậy mà dám thu phục quân ta!"
Minh Nguyệt cảm thấy chột dạ nên ho khan nói: "Khụ khụ. . . Như Yên, kỳ hạn hội võ đã tới gần nên thời gian vội vàng, nếu ngươi không có việc gì thì đừng có chạy loạn tới Tử Hà phong, phải lưu tại trên núi tu luyện thật tốt đi."
Liễu Như Yên nghe xong thì còn có chút thất vọng mà chu chu mỏ nói: "Vâng, đệ tử ghi khắc lời dạy của sư tôn."
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng nàng cũng sẽ không làm như vậy. Mặc dù Diệp Thu vô tư dâng tặng đối với đệ tử của hắn, nhưng nàng từ khi nhập môn thì Minh Nguyệt đã có ơn với nàng, vậy nàng làm sao có thể làm ra sự tình rời bỏ sư môn được.
Đáng tiếc là nếu như ngay từ đầu Liễu Như Yên ở tại Tử Hà phong thì nàng sẽ chẳng có loại phiền não này.
Gặp Liễu Như Yên cuối cùng đã bình phục xuống thì Minh Nguyệt mới thở phào một hơi và trừng Diệp Thu một cái.
"Xem như ngươi lợi hại!"
"Về sau ta không cho phép ngươi lại đánh tâm tư vào đồ nhi bảo bối của ta, ngoại trừ nàng ra thì những người khác ngươi tùy ý chọn, nếu không ta sẽ liều mạng cùng ngươi."
Diệp Thu chỉ cười không nói, khi nhìn xem Minh Nguyệt vụng trộm uy hiếp mình thì trong lòng hắn thầm nghĩ.
"Thôi đi, mới một vị đồ đệ thì tính là gì! Sớm có một ngày ta đem toàn bộ Thiên Thủy phong của ngươi và liên đới cả ngươi cũng cùng một chỗ thu hết."
"Ngươi còn dám âm ta sao? Ngươi đã lấy tảng đá nện lên chân của mình rồi đó!"
Diệp Thu âm thầm cười trộm trong lòng nhưng mặt ngoài tỏ ra rất vô tội, nói: "Sư tỷ à, đây không phải là chính ngươi đã đưa nàng tới cửa cho ta sao? Ta nghe ngươi nói kiểu này làm ta cảm giác như ta đang muốn cứng rắn đoạt đi đệ tử của ngươi vậy! Ngươi có chút không giảng đạo lý nha!"
Minh Nguyệt dứt khoát nói: "Ta mặc kệ! Dù sao ngươi không thể động vào Như Yên!"
Diệp Thu lại âm thầm cười trộm.
Ngươi bảo ta không động nàng thì ta liền không động nàng sao?
Vậy chẳng phải ta quá mất mặt rồi ư?
Nghĩ tới đây mà Diệp Thu nghiền ngẫm cười lên một tiếng, sau đó chậm rãi móc ra một đóa Liên Hoa Điếu Trụy.
"Như Yên sư điệt, lần đầu gặp mặt sư thúc cũng không có đồ tốt gì đưa tặng, cái Liên Hoa Điếu Trụy này coi như là quà ra mắt đi."
"Đây chínhlà một kiện thượng đẳng bảo khí, mang ở trên người sẽ có sự trợ giúp phi thường đối với việc tu hành."
Hắn vừa dứt lời thì Minh Nguyệt lập tức quăng cho hắn ánh mắt giết chết người.
Gia hỏa này đã không phải là vụng trộm cướp đoạt nữa mà là ở trước mặt ta quang minh chính đại nạy đi đồ đệ của ta mà!